Chẳng biết tại sao, nhìn thấy đáng vẻ ngủ say của nhóc con, luôn khiến anh trong hoảng hốt trong nháy mắt.
Dường nhự, có thể thông qua trên người nhóc con, nhìn thấy bóng đáng của người nào đó.
Thế nhưng, bóng dáng này lại không thiết thực như thế.
Ấn đường khẽ nhíu lại, cẩn thận từng li từng tí, kéo góc chăn giúp cậu.
Lúc anh xoay người, thoáng nhìn thấy bên gối có một quyển truyện tranh.
Sắc mặt khẽ thay đổi hơi trầm xuống, con trai của anh sao có thể xem thứ không có chút bổ ích nào như thế này?
Anh mở quyển truyện ra, thoáng nhìn qua, đơn giản chỉ là họa sĩ có chút tài năng, viết vài câu chữ linh tỉnh mà thôi.
Lúc anh đang định trả về chỗ cũ, chợt thấy dưới góc phải của quyển truyện, có mấy chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, Lâm Nguyệt Nhi.
Lâm Nguyệt Nhỉ?
Tên con gái?
Anh nhìn con trai ngủ say với ánh mắt ẩn ý sâu xa, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Thẳng nhóc này không phải là học người lớn yêu đương linh tỉnh đấy chứ?
Trong đáy mắt mơ hồ xẹt qua một tia không, MS
Nhìn lại tác phong gần đây của thằng nhóc này, vì đối nghịch với anh mà học người ta yêu sớm, ngược lại rất có khả năng.
Xem ra, là phải có cách gì đó.
Anh trả lại quyển truyện về chỗ cũ xong, thì đứng dậy rời đi.
Lúc đóng cửa lại, vô thức liếc mắt nhìn quanh phòng.
Sạch sẽ đến mức không đính một hạt bụi.
Tất cả đồ vật đều được xếp gọn gàng.
Thậm chí là sạch sẽ ngay ngắn quá mức.
Khiến cho anh nhớ tới, vườn Trúc Tuyết, căn nhà lạnh lẽo vắng vẻ kia.
Có lẽ là ở khía cạnh thích sạch sẽ, vẫn là bố con liền tâm.
Ngay cả cách bố trí căn phòng lạnh lẽo này, hai người cũng giống nhau như đúc...
Sáng sớm, ánh mặt trời rạng rạng ngời.
Tầng mây mỏng manh, cũng không ngăn cản. được lực xuyên thấu nóng bỏng của ánh mặt trời.
Đêm qua trời u ám.
Còn tưởng rằng hôm nay sẽ có mưa.
Nhưng không ngờ thời tiết vẫn sáng sủa như
Bên trong nhà tổ của nhà họ Quyền, không. khí có hơi vắng vẻ.
Đám người làm bận rộn chuẩn bị cho một ngày làm việc.
Trong phòng ăn, hiếm thấy một cặp bố con đang ngồi với nhau.
Mặt đối mặt, một lớn một nhỏ, cử chỉ tao nhã, ăn mặc chỉnh tể giống nhau.
Cũng cẩn thận tỉ mỉ như nhau, ngay cả đáng, vẻ khi ăn từng miếng nhỏ, đều giống như đúc ra từ một khuôn.
Ông cụ Quyền và phu nhân Ngô Ngọc Khiết, hôm qua đã trở về quê của Ngô Ngọc Khiết di tế tổ, vẫn chưa trở về.
Còn về công tử phóng đăng Quyền Huyền kia, còn không biết đang nằm ở trên giường người phụ nữ nào, vui vẻ phong lưu.
Đương nhiên, anh ta sẽ không chạy về nhà trong thời gian này.
Cho nên, cảnh tượng bữa sáng hôm nay có hơi cô đơn.
“Thế nhưng đối với Vũ Hàn mà nói thì lại thấy hài lòng.
Đã rất lâu rồi cậu không được ngồi ăn sáng chung với bố.
Quyển Giản Li đặt cái ly xuống, liếc mắt nhìn con trai ngồi ở phía đối diện, cậu bé ăn rất lịch sự nho nhã, trầm giọng nói: "Học xong chương trình tiểu học chưa?"
Đây là thời gian mà anh giao phó nhiệm vụ cho con trai.
Vũ Hàn gật đầu: “Dạ, học xong rồi, đang xem sách lớp đầu cấp trung học cơ sở."
Giọng nói non nớt, lẽ ra phải chứa đựng tràn đẩy sự vui vẻ và hớn hở.
Lúc này nghe qua, lại có cảm giác nặng nề.
'"Ừm, đọc thêm sách giáo khoa ải. Đừng lãng phí sức lực vào những thứ vô bổ kia."
Vẻ mặt Quyền Giản Li vẫn nặng nề như cũ, thứ mà anh nhắc đến chính là quyển truyện tranh đặt bên gối của con trai.
Vũ Hàn cũng không biết lời này của anh là có ý gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu bưng ly sữa bò lên, uống một ngụm.
Trước đây, cậu hy vọng bản thân mình biểu hiện tốt hơn, ngày càng tiến bộ, sau đó để cho bố nhìn thấy sẽ khen ngợi
Hiện giờ, cậu đã không còn những ảo tưởng kia nữa.
Có thể giống như hôm nay, ngồi cùng một chỗ ăn bữa sáng với bố, có thể nói chuyện mấy câu cũng đã tốt lắm rồi.
Không phải Nguyệt Nhỉ thường nói cái gì mà làm người thì phải biết đủ hay sao?
Biết đủ mới có thể cảm thấy vui vẻ.
Có lẽ là tính cách thoải mái trên người Nguyệt Nhi cũng đã truyền cho cậu vài phần.
Lần này lại trở về nhà tổ, tâm trạng của Vũ Hàn, ngược lại tốt hơn rất nhiều so với trước
"Ừm, đọc thêm sách giáo khoa ải. Đừng lãng phí sức lực vào những thứ vô bổ kia."
Vẻ mặt Quyền Giản Li vẫn nặng nề như cũ, thứ mà anh nhắc đến chính là quyển truyện tranh đặt bên gối của con trai.
Vũ Hàn cũng không biết lời này của anh là có ý gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu bưng ly sữa bò lên, uống một ngụm.
Trước đây, cậu hy vọng bản thân mình biểu hiện tốt hơn, ngày càng tiến bộ, sau đó để cho bố nhìn thấy sẽ khen ngợi
Hiện giờ, cậu đã không còn những ảo tưởng kia nữa.
Có thể giống như hôm nay, ngồi cùng một chỗ ăn bữa sáng với bố, có thể nói chuyện mấy câu cũng đã tốt lắm rồi.
Không phải Nguyệt Nhỉ thường nói cái gì mà làm người thì phải biết đủ hay sao?
Biết đủ mới có thể cảm thấy vui vẻ.
Có lẽ là tính cách thoải mái trên người Nguyệt Nhi cũng đã truyền cho cậu vài phần.
Lần này lại trở về nhà tổ, tâm trạng của Vũ Hàn, ngược lại tốt hơn rất nhiều so với trước đây.
Có lẽ vì cậu biết rõ, mẹ và Nguyệt Nhi sẽ luôn ở đây cùng cậu, đợi cậu.
Có lẽ vì cậu đã biết rõ, bản thân cậu không phải là một đứa trẻ mồ côi, mà là đứa trẻ có mẹ và em gái, cho nên suy nghĩ cũng không giống như trước.
"Con biết yêu đương rồi à?"
Bất thình lình, Quyền Giản Li lạnh lùng lên tiếng.
Trong giọng nói vẫn không có một chút ấm áp nào.
Vũ Hàn sợ hết hồn, trong con ngươi đen nhánh xuất hiện một tỉa khó hiểu: “Không có đâu bố."
"Không có?" Quyền Giản Li hơi nhướng mày, giọng nói lạnh lùng thêm vài phần: “Vậy Lâm Nguyệt Nhỉ là ai?"
"Làm sao bố biết Nguyệt Nhi Vũ Hàn nói được nửa câu, đột nhiên nhớ tới lời mà bố nói vừa nãy, không cho cậu lãng phí sức lực
vào những thứ vô bổ.
Lê nào là do bố nhìn thấy quyển truyện kia hay sao?
"Ừm, bạn ấp... là bạn của con...."
Ánh mắt của Quyền Giản Li hơi khó chịu:" Bạn của con không phải là con chó vừa đen vừa ngốc kia sao?"
Thứ mà anh nhắc đến, dĩ nhiên là Bell.
Vũ Hàn im lặng cũng không trả lời.
Cậu rất muốn nói cho bố biết, Nguyệt Nhi là em gái của cậu, là con gái của bố. Bây giờ cô bé và mẹ đang ở cùng nhau.
Thế nhưng, cậu không đám mở miệng.
Cũng không thể mở miệng.
Không khí im lặng tản mác trong phòng
Bữa sáng vốn dĩ yên bình của hai bố con, không hiểu sao lại trở nên lúng túng.
Vũ Hàn vẫn ăn từng miếng bánh mì nhỏ như cũ, sắc mặt không thay đổi.
Rất lâu sau, Quyền Giản Li mới mở miệng lần nữa: “Mấy ngày nữa sẽ đưa con ra nước ngoài, ở đó có trường học tốt nhất dành cho trẻ em, rất có lợi cho sự phát triển của con."
Lời anh nói không có trong dự liệu của cậu, khiến bàn tay nhỏ của Vũ Hàn khẽ run.
Trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy vẻ khiếp sợ.
"Bố... Con không muốn ra nước ngoài..."
"Vì sao?"
Vẫn là lời nói ngắn gọn nhất, cho dù là lúc nói chuyện với con trai mình, anh cũng không muốn nói nhiều thêm một chữ, lãng phí thêm một phần sức lực.
"Bởi vì... con không muốn rời khỏi đây, không muốn rời khỏi ông nội bà nội, còn có... bố.."
Bên trong trái tỉm nhỏ của Vũ Hàn, rất đau.
Cậu càng không muốn rời di, là vì mẹ và Nguyệt Nhi.
Nếu như cậu xuất ngoại, cũng sẽ không còn được gặp lại mẹ nữa phải không?
"Đây không phải là lý do."
Giọng điệu của anh hờ hững, không cho phép người khác chất vấn.
Cho tới bây giờ, lúc anh đưa ra quyết định, không có người nào có thể thay đổi.
Cho dù là đối với con trai mình, một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi, cũng không có bất kỳ ngoại lệ nào khác biệt.
"Ở nước ngoài con không quen biết ai cả... Con sợ..."
Vũ Hàn khẽ cắn môi nói.
Đối với người đã sống ở nhà tổ của nhà họ Quyền từ nhỏ, chưa bao giờ rời khỏi đó như cậu mà nói thì thế giới bên ngoài nhà tổ cũng đã đủ đáng sợ, đủ xa lạ rồi.
Vì sao còn muốn ném cậu ra nước ngoài xa xôi như vậy?
''Thân là người thừa kế nhà họ Quyền, làm gì có quyền sợ hãi? Bởi vì sợ, cho nên mới càng phải bồi dưỡng phẩm tính cứng cỏi từ nhỏ.
Đây là đáp án của người bố mà Vũ Hàn kính trọng nhất đưa ra.
''Thế nhưng cho tới bây giờ Vũ Hàn không, muốn làm người thừa kế gì đó!"
Đây là lần đầu tiên nhóc con phản kháng trước mặt bố.
Nếu có thể lựa chọn, cậu thật sự không muốn sinh ra ở nhà họ Quyền, không cần hưởng thụ những vật chất này.
Chỉ muốn được sống ở bên cạnh mẹ, làm một đứa trẻ bình thường.
Sau khi sinh ra, ba chữ người thừa kế giống, như tảng đá lớn, ép cậu đến mức không thở nổi.
Một đứa trẻ năm tuổi linh động, hoạt bát không ngừng bị thúc giục phải lớn lên, phải trưởng thành.
Mà tất cả những điều này, đều là do người bố mà cậu ngưỡng mộ nhất, tôn kính nhất ban cho. cậu.
Ánh mắt lạnh làng của Quyền Giản Li nhìn thoáng qua con trai, trong đôi mắt to đen láy kia, tràn đầy vẻ quật cường. Anh thoáng giật mình trong lòng, sắc mặt càng ngày càng nặng nể: “Nói bừa! Nếu đã là người nhà họ Quyển, thì nhất định phải gánh vác phần trọng trách này! Quyết định của bố sẽ không thay đổi, con nhanh chóng chuẩn bị
Anh dứt lời xong liền đứng dậy, mặt không cảm xúc rời đi.
"Bố..."
Vũ Hàn nhảy xuống từ trên ghế, đuổi theo vài bước, lại bất lực đứng lại.
Đúng vậy, một khi bố đã quyết định chuyện gì, cho tới bây giờ cũng sẽ không thay đổi.
Thế nhưng, vì sao?
Vì sao đột nhiên bố lại muốn đưa cậu ra nước ngoài?
Nếu như trước đó quyết định xong, bà nội nhất định sẽ ngăn cản đúng chứ?
Nói vậy, hẳn là bố đã quyết định đột ngột.
Vừa nghĩ tới việc sau này không được gặp mẹ và Nguyệt Nhị, trong lòng cậu liền cảm thấy rất khổ sở...
'Vũ Hàn năm tuổi, lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được sự bất lực của trẻ con...
Ở trước mặt người lớn có quyền thế, hiện giờ cậu vốn đĩ không có bất kỳ năng lực gì để biểu đạt ý nguyện của bản thân. Đừng nói chỉ tới việc muốn bảo vệ mẹ và em...
Ngày nắng hiếm hoi trong mùa mưa đầm để.
Thời tiết lại oi bức, khiến cho người ta bức bối trong lòng.
Lâm Mặc Ca buộc tóc cao lên, kiểu tóc đuôi ngựa gọn gàng.
Váy ngắn thắt lưng đơn giản, thanh lịch mà không hở hang.
Trên mặt không có trang điểm, bởi vì thời tiết oi bức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quả thực động lòng người.
Không phải cô không muốn trang điểm, chỉ là vì thời tiết quá nóng, không muốn trở thành diễn viên hát kịch mà thôi.
Có thể dùng bộ dạng này đến, đã là phép lịch sự lớn nhất đối với đối tượng hẹn hò.
Nên biết rằng, có thể hẹn ra gặp vào loại thời tiết này, đều phải là bạn bè chí cốt.
Nhìn người đàn ông đa ngăm ngồi ở phía đối diện, lông mày cô khẽ nhíu.
Thật không hiểu, rõ ràng thời tiết nóng như vậy, vì sao phải chọn địa điểm ở trong nhà hàng món cay Tứ Xuyên đông người lại oi bức như thế này?
Hôm nay trước khi tới đây, trợ lý Lý còn cố tình gọi điện thoại cho cô, kêu cô không cẩn soi mới như vậy, cẩn thận chọc giận phu nhân, đối với người nào cũng không tốt.
Cho nên, hôm nay cô có thể nói, là ôm quyết tâm phải chết.
Cô cũng hy vọng lần xem mắt thứ mười này, có thể có một kết quả hoàn mỹ.
Người đàn ông ngồi ở phía đối diện, nghe nói là nhân viên dưới trướng công ty giải trí nổi tiếng. nào đó. Hơn nữa, còn là trợ lý của một siêu sao nổi đanh quốc tế.
Không bố không mẹ, chỉ có một mình.
Một mình phấn đấu đến bây giờ, cũng coi như là dựa vào thực lực của mình.
Món ăn đã được đem lên đủ, chỉ là nhìn màu sắc đỏ rực kia cũng đã khiến cho người ta thèm ăn.
Chỉ tiếc là Lâm Mặc Ca không cảm cảm thấy thèm ăn lắm.
Một ngày nóng như vậy, cô quả thực không hiểu, nhà hàng món cay Tứ Xuyên này sao có thể đông như trẩy hội, lẽ nào mọi người đều không. cảm thấy nóng nực hay sao?
"Cô Lâm, anh có thể gọi em là Mặc Ca hay. không? Nếu như gọi là cô Lâm thì có vẻ quá xa lạ.
Đương nhiên, em cũng có thể gọi anh là Dương Dương, hoặc là gọi trực tiếp Lý Dương."
Thân hình của người đàn ông đa ngăm mảnh khảnh, nhìn qua thật giống như người bị suy dinh dưỡng lâu ngày.
Tóc anh ta hơi xoăn, khiến cô nhớ tới nhân vật phụ trong truyện tranh mà Nguyệt Nhi hay đọc.
Nếu phối hợp với một cặp mắt kính thì lại càng giống hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!