Một công ty xác không như vậy, nếu thật sự xảy ra vấn để gì, đến lúc đó, tất cả chỉ trích và tổn thất, Quyền thị sẽ phải chịu trách nhiệm tất cả...
Nhưng mà, chuyện tổng giám đốc Quyền đã quyết định, không ai có thể thay đổi.
Anh ta chỉ là có chút kinh ngạc, rốt cuộc Lâm thị có năng lực gì, có thể khiến tổng giám đốc Quyền một lần lại một lần ưu ái?
Bắt đầu từ khi đấu loại, Lâm thị liền vẫn luôn ngoại lệ tham gia, không ngờ tới, lại đi thẳng đến cuối cùng!
Ngược lại anh ta thật sự hy vọng Lâm thị có bản lĩnh thật, mà không phải dựa vào quan hệ gì bám váy đàn bà...
Bên kia, sân bãi quay chụp chuyên ngành nào đó.
Bối cảnh bìa cứng, đèn flash chói mắt.
Lâm Mặc Ca mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt, đứng trước thợ chụp ảnh, dựa theo yêu cầu của anh ta, làm các loại tư thế ưu mỹ.
Tóc dài đen nhánh mượt mà buông xuống, bị quấn lộn xộn mất trật tự.
Trên khuôn mặt xinh đẹp trong trắng thuần khiết kia, cũng trang điểm vô cùng dày đậm. Nhưng như cũ không thể che đậy đáy mắt tinh khiết kia.
Chỉ cần một ánh mắt, đã có thể khiến người ta sa vào thật sâu.
'"Thả lỏng thêm một chút... Đúng, đầu nâng lên!.."
"Trợ lý, trang điểm lại một chút cho người mẫu!"
Thợ chụp ảnh dặn đò một tiếng, trợ lý, đã sớm. đợi chờ ở một bên cũng tiến lên, nhanh nhẹn bổ trang giúp cô.
Lý Dương thừa cơ tiến lên đưa một bình nước, động viên tỉnh thần cô: "Mặc Ca, em làm vô cùng tốt, kiên trì thêm lúc nữa là kết thúc”
Lâm Mặc Ca gật nhẹ đầu.
Mặc dù chỉ là làm một vài tư thế, cũng không cần cố gắng tươi cười, thế nhưng chung quy cô cũng không quen, luôn cảm thấy gượng gạo không hiểu sao.
Chỉ còn một chút, mọi người kiên trì thêm một lúc!"
"Đúng, làm rất tốt!"
Dần dần quen, biểu cảm của Lâm Mặc Ca càng ngày càng tự nhiên.
Đến Lý Dương cũng không nhịn được mà tán thưởng, quả nhiên cô có thể làm minh tỉnh.
Nếu cô bằng lòng, anh ta nhất định dùng hết tất cả nâng cô nổi tiếng lên.
Nhìn ảnh chụp từng cái một chụp ra trong máy vi tính, ánh mắt Lý Dương cũng sắp đán thẳng luôn rồi.
Cô trong ống kính, giống như mỹ nhân ngư bơi lầm tới bên bờ, đẹp một cách tươi mát thoát tục, không dính bụi trần. Loại khí chất sạch sẽ này là thứ thiếu thiếu nhất trên người những nữ minh tỉnh khác.
Mọi người đều cho rằng, phụ nữ có vóc đáng nóng bỏng, mới xem là vưu vật thu hút ánh mắt đàn ông.
Lại không biết, sạch sẽ thuần túy như cô, mới dễ dàng khiến người ta sa vào nhất...
"Tốt, hôm nay đến đây thôi! Mọi người vất vả rồi!"
Theo tiếng nói chấm dứt của thợ chụp ảnh, trong nháy mắt hiện trường một trận hoan hô.
'Thần kinh Lâm Mặc Ca căng thẳng, đã thả lỏng trong nháy mắt.
Lý Dương bước nhanh về phía trước, phủ thêm cho cô một cái áo khoác.
"Cảm ơn..Tôi đi thay quần áo trước..."
Lâm Mặc Ca cảm kích cười cười, tiến vào phòng thay quần áo.
Đợi đến lúc đi ra, Lý Dương đã cầm đồ uống, đang đợi rồi, cô vừa đi ra, đã ân cần đưa tới.
''Mặc Ca, thật không ngờ biểu hiện của em tốt như vậy, anh đã nói mà em trời sinh ăn chén cơm này đấy! Có muốn suy xét vào công ty bọn anh hay không? Anh nhất định sẽ giúp em nổi tiếng..."
"Thôi đi, so với đại minh tỉnh muôn người chú ý, tôi càng thích cuộc sống bình lặng hơn." Lâm Mặc Ca cười từ chối.
Thân phận của cô đã định trước là chỉ có thể trốn co lại trong góc, yên tĩnh ngoan ngoãn mà sống thôi.
Sao có thể hiển hiện dưới ánh đèn sân khấu được chứ?
Hơn nữa, Ngô Ngọc Khiết cũng sẽ không chứa chấp cô.
Lý Dương ngượng ngập cười: "Mặc Ca em biết không? Anh chính là thích kiểu khí chất này trên người em, tốt hơn một nghìn lần, một vạn lần người phụ nữ yêu thích hư vinh kia!"
"Thật ra, tôi không tốt như anh tưởng tượng đâu." Lâm Mặc Ca lạnh nhạt cười nói.
Nếu như Lý Dương biết sự tồn tại của Nguyệt Nhi, còn có thể giống như bây giờ, không tính toán gì sao? Nếu như anh ta biết cô trước kia vì tiển mà làm những chuyện đó, vẫn sẽ cho rằng cô không phải là người phụ nữ mê hư vinh sao?
Tất cả mọi người, khi đối mặt chân tướng trần trụi, đều sẽ bộc lộ một mặt yếu ớt nhất kia trong nhân tính.
Cô cũng không tin, Lý Dương chấp nhận được.
"Không Mặc Ca à, em không nên tự coi nhẹ mình. Em thật sự rất tốt, tốt đến mức anh cảm thấy mình không xứng với em... Mặc Ca, em có thật sự bằng lòng gả cho anh không? Em hãy tin anh, anh nhất định sẽ tận tâm với em cả đời, tuy anh không cho em được ăn sung mặc sướng, nhưng anh nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình, cho em sống cuộc sống hạnh phúc nhất
Lý Dương đột nhiên tỏ tình khiến tim cô run lên.
Cái này, coi như là thông báo cầu hôn sao?
Tuy đã sớm biết, khi cô lựa chọn con đường kết hôn này, sẽ là kết quả như vậy.
Thế nhưng khi ngày hôm nay thật sự tới, cô vẫn không có cách nào đối mặt.
Một người chỉ từng gặp hai lần, không có bất kỳ tình cảm nào, người đàn ông mà không chút hiểu rõ nào, cứ như vậy, thổ lộ với cô, nói ra lời thể tình yêu. Cô, thật sự là không biết nên trả lời như thế nào.
Thấy cô sững sờ, Lý Dương mới nhận ra bản. thân đường đột: "Xin lỗi Mặc Ca, có phải đọa em rồi hay không? Anh chỉ là quá nóng lòng... Bởi vì em là một người duy nhất khiến anh động lòng,cũng là người duy nhất, phù hợp với anh như thế trong những người con gái mà anh từng gặp..."
Phù hợp sao?
Chỉ là sở thích hơi giống nhau, liền coi như là phù hợp?
Loại quan điểm này, cô không cách nào giao tiếp.
Lý Dương nào biết đâu suy nghĩ trong nội tâm cô, vẫn tự hăng hái: "Đúng rồi Mặc Ca, em xem lúc nào thuận tiện, anh muốn đi thăm hai bác, chuyện của hai người chúng ta cũng nên thông báo với trưởng bối mới phải. Bố mẹ anh không còn nữa rồi, em yên tâm, anh nhất định sẽ coi hai bác như bố mẹ ruột của mình mà chăm sóc."
Liếc Lý Dương một cái, nhìn đáng vẻ vô cùng nghiêm túc của anh ta, Lâm Mặc Ca âm thầm giễu cợt lạnh trong lòng.
Nếu Lâm Quảng Đường biết cô lấy một trợ lý nhỏ không quyền không thế này, không biết sẽ chê cười cô như thế nào đâu. Động tác này của cô, đã nói rõ, về sau, Lâm Quảng Đường không cách nào lợi dụng cô được nữa. Quảng Đường, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đổ? Hoặc là, trực tiếp vứt bỏ cô như giày rách?
Bởi vì biết hậu quả như thế, cho nên, từ lúc bắt đầu, cô đã không có ý định, dẫn anh ta đi gặp ai.
Cuộc hôn nhân này, là quyết định của bản thân cô, vì vậy hết thảy, sẽ do cô gánh chịu.
''Chuyện này sau này hãy nói đi, bố mẹ tôi bọn họ... Có thể sẽ không có thời gian.."
"Ổ, được rồi." Lý Dương ngượng ngùng nói: "Đúng rồi, Mặc Ca, trợ lý Lý bên kia đã chọn xong ngày kết hôn giúp chúng ta... Ngay tháng sau, nếu như em thấy không có vấn để gì, chúng ta đi đăng ký... Trợ lý Lý có ý, để chúng ta đi đăng ký kết hôn trước đã, còn hôn lễ thì, một tháng có thể sẽ chuẩn bị hơi vội vàng, em yên tâm, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ long trọng... Chỉ cần em thích, anh đều cho em..."
Ba chữ trợ lý Lý, đã khiến tâm trạng Lâm Mặc Ca bắt đầu hoảng hốt.
Không ngờ, Ngô Ngọc Khiết nóng lòng như thế, xem ra, đúng là cô đã chạm đến giới hạn của Ngô Ngọc Khiết.
Cho nên mới phải vội vã như vậy diệt trừ tai hoạ ngầm là cô đây.
Nhưng mà, tháng sau à?
Cô còn chưa quyết định được, có muốn qua một đời với người đàn ông này không.
Trong lòng cô vẫn còn rất nhiều chuyện chưa xác định.
Vốn tưởng rằng, cơ hội vẫn còn rất nhiều. Vốn tưởng rằng, xe đến trước núi ắt có đường.
Nhưng hôm nay mới phát hiện, cô căn bản không có lựa chọn.
Chỉ có thể từng bước một, dựa theo con đường Ngô Ngọc Khiết đã chọn cho cô, khó khăn bước tiếp...
Bỗng nhiên, lòng của cô, hoảng hốt...
Cô bây giờ, đã bị đồn đến vách núi, lài một bước về phía sau, chính là vạn kiếp bất phục, mà người đàn ông trước mắt này, là đường lui duy nhất của cô. Nhưng mà, cô thật sự, phải như vậy, giao phó cuộc đời của mình ra ngoài sao?
"Đúng rồi , đột nhiên tôi nhớ tới còn có việc phải làm, tôi phải đi trước đây. Chuyện này, sau rồi hãy nói..
Lâm Mặc Ca thuận miệng lấy cớ, cũng mặc kệ Lý Dương có nhìn thấu hay không, cô như chạy trốn mà rời đi.
Nhìn bóng lưng hốt hoảng thất thố của cô, Lý Dương lặng im.
Chẳng lẽ là anh ta nói quá lố rồi?
Phụ nữ à, lúc nào cũng sẽ đè đặt, hôm nay chẳng qua mới gặp lần thứ hai, anh ta đã mở miệng cầu hôn, hình như đã đọa cô thật...
Nhưng mà kết hôn xem mắt, không phải đều như thế sao?
Hai người ở chung được mấy tháng, cảm thấy hiểu nhau không sai biệt lắm, là có thể nói cưới xin.
Chẳng qua, chỉ cần Mặc Ca không từ chối, anh ta sẽ không từ bỏ...
Cho đến khi lên taxi, ngực Lâm Mặc Ca vẫn. đang không ngừng phập phồng.
Vừa rồi lúc đối mặt Lý Dương, cô vậy mà lại sợ hãi trong lòng.
Loại cảm giác bất lực lại tuyệt vọng này, suýt nữa làm cho cô hít thở không thông!
Trong nháy mắt khi anh ta nói đến chủ để kết hôn, theo bản năng cô kháng cự. Thậm chí, sinh ra cảm giác chán ghét mãnh liệt từ đáy lòng...
Điện thoại đột nhiên chấn động, kéo suy nghĩ của cô
Nhìn cái tên hiện lên phía trên, đáy lòng cô mềm nhũn, nhận điện thoại.
"Mặc Mặc..." Trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của Vũ Thần, nhu tình trước sau như một: "Những ngày này, em vẫn khỏe chứ?"
Từ sau ngày đó tụ họp gặp gỡ ở nhà họ Quyền, hơn một tháng này, hai người vẫn chưa liên lạc.
Vũ Thần cũng khó khi không gọi điện thoại tìm cô.
"Ừm, em vẫn khỏe, anh thì sao?"
Rõ ràng trong lòng rất lo lắng, lời nói ra, vừa khách sáo lại xa cách.
Bởi vì cô thật sự không biết, phải đối mặt anh ấy như thế nào.
Hai người đã từng yêu nhau, sau khi trải qua một chuyện khó khăn, sau khi thấy được đáng vẻ chật vật thảm hại của nhau, còn có thể lại điểm nhiên như không có việc gì làm bạn sao?
Cô không biết.
Đầu bên kia điện thoại hơi im lặng: "Mặc Mặc, anh không tốt. Ngày tháng không có em, anh trải qua không tốt chút nào. Nhưng mà, anh lại không có dũng khí đi tìm em...Anh như vậy, có phải rất nhu nhược hay không?"
Đáy lòng Lâm Mặc Ca đau nhói, thiếu niên đã từng ấm áp như ánh mắt trời kia, từ khi nào, biến thành đáng vẻ tăm phiền muộn như thế?
Ngón tay cẩm di động lại siết chặt một chút: "Vũ Thần, đừng như vậy. Anh rất tốt, vẫn luôn rất tốt, người sai chính là em..."
'Vũ Thần mỉm cười ặc Mặc, chúng ta không nói những thứ này nữa. Hôm nay gọi điện thoại cho em, là muốn nói cho em biết một tin tức tốt! Lâm thị trong trận chung kết thắng rồi, lấy được hạng mục Tuyết Thành, lần này, em có thể yên tâm."
"Thật ư? Sao có thể..."
Lâm Mặc Ca đầu run lên trong lòng, Quyền Giản Li biết rất rõ ràng những chuyện đáng hổ thẹn cô làm vì Lâm thị kia, vì sao vẫn chọn Lâm thị?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!