Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Cúi đầu xuống, lúc này mới nhìn thấy cái bồn tắm to tới bất thường, bên trong rải một lớp cánh hoa hồng thật dày, mùi thơm bay khắp phòng!

Quyền Giản Li ôm cô ngồi xổm xuống ấn nút mở nước. Trong chớp mắt, cánh hoa hồng lơ lửng theo đòng nước ấm áp, đung đưa đung đưa, tựa như trái tim vừa nóng bỏng vừa yếu ớt của cô vậy...

Trái tim sau khi biết sự thật tàn nhẫn đã vỡ tan rơi đầy đất. Tựa như những cánh hoa lụi tàn nà

"Quyển Giản Li..." Mở mở miệng, muốn đuổi anh ra ngoài.

Cô không muốn bộ dạng chật vật nhất của mình xuất hiện trước mặt anh.

Cô yếu ớt, chỉ muốn trốn thật sâu, một thần một mình chắp vá lại vết thương.

Anh như nhìn thấu lòng cô, mỉm cười đặt cô vào làn nước ấm áp. Đốt ngón tay thon dài dịu dàng mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: "Bây giờ lại muốn đuổi tôi đi?"

Hơi thở của cô hơi ngừng lại, nhìn khuôn mặt tươi cười mê hoặc chúng sinh kia của anh, chợt thấy hoảng hốt.

Vì sao khi người đàn ông này cười lên lại đẹp như vậy?

Tựa như có tác dụng chữa bệnh vậy, một câu nói, một nụ cười của anh đã khiến trái tỉm bị thương nặng, cõi lòng đang hấp hối của cô chậm rãi chấp vá sửa sang lại.

''Nước nóng đã xả xong, đáng ra phải bảo tôi ở lại tắm chứ?" Anh nhếch môi nở nụ cười yêu nghiệt mê người.

Không chờ cô kháng nghị anh đã cởi thứ ràng buộc cuối cùng trên người, tự ý bước vào bồn tắm rộng lớn.

Làn đa màu bánh mật, vóc đáng to lớn tựa như tác phẩm của một nhà điêu khắc nổi tiếng, thứ to lớn không được tự nhiên hiện ra trước mắt cô. Lâm Mặc Ca xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.

"Không biết xấu hổ!"

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng cũng không đòi đuổi anh ra ngoài.

Hôm nay nếu anh không chạy tới kịp thời, cứu cô khỏi cơn mưa to kia thì có lẽ bây giờ cô đã bị vũng nước đọng nhấn chìm ở ven đường, thành cô hồn dã quỷ rồi nhỉ?

Người đàn ông tỉnh táo lạnh lùng, dù trời long. đất lở cũng không nháy mắt một cái lại hạ xuống tựa như thiên thần lúc cô gặp phải tuyệt cảnh sắp chết.

Cứu cô, khiến cô sống lại.

Suy cho cùng cô cảm kích anh từ tận đáy lòng. Cô không phải người không biết phân biệt phải trái.

Dù bình thường anh tồi tệ tới mức nào nhưng công lao của anh vẫn rất lớn.

Cánh hoa hồng tươi ngâm trong nước nóng tản ra mùi thơm nồng nặc tự nhiên, vương vấn. quanh chóp mũi hai người, dần dần khiến thần kinh đang căng thẳng của Lâm Mặc Ca thả lỏng.

Hai người cứ vậy ngồi đối diện với nhau.

Cơ bắp cường tráng ở ngực anh khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, không đám nhìn trộm.

Một lúc lâu sau, cô không chịu nổi bầu không khí kìm nén này nữa bèn khẽ mở đôi môi anh đào: Cảm ơn anh... Đã cứu em..."

Lời cô nói là lời thật lòng.

Nếu không nhờ anh thì hôm nay cô không chết cũng bị thương nặng? Lâm Nhược Du đuổi cô ra ngoài sẽ không có chuyện bỏ qua cho cô dễ vậy được.

Thấy ánh mắt hoảng hốt né tránh của cô, trong mắt anh chợt lóe lên ánh lửa.

Sau đó, cánh tay đài vươn ra tóm lấy, kéo người đang cách xa anh vào lòng.

Rào.

Nước bắn ra ngoài rơi đầy mặt sàn.

Anh cúi thấp xuống cạnh tai cô, nhẹ nhàng, nói: "Nếu anh không muốn nhận lời cảm ơn này của em thì sao?"

Giọng nói mập mờ, tựa như đang chậm rãi ưu nhã khảy sợi dây đàn, đàn lên một đoạn có âm điệu dễ nghe.

“Vậy anh muốn cái gì?"

Cô vô thức hỏi, nếu là cái khác thì cô có thể làm được. Còn muốn báo đáp ân tình nữa.

Lách cách.

Móc cài áo lót ở sau lưng bị anh nhẹ nhàng cởi ra, bầu ngực lấp lánh lập tức nảy lên.

Dọa cô sợ hãi trầm mình xuống nước, dùng làn nước ấm áp và cánh hoa hồng che đậy sự xấu hổ của mình.

Anh không quan tâm tới sự tránh né của cô, bàn tay nhẹ nhàng kéo một cái, kéo miếng vải còn sót lại cuối cùng trên người cô ném ra khỏi mặt nước.

Trên làn đa mịn màng nhẫn nhụi của cô còn vương mấy cánh hoa hồng kiểu điểm khiến cô trông càng động lòng người hơn. Cơ thể mềm mại trốn sâu trong nước khiến bụng dưới anh nóng.

bừng, đôi mắt thẩm trầm, lửa dục dâng trào.

"Anh muốn em!"

Đôi môi mỏng của anh khẽ nói, khiến trái tim cô run lên.

Đôi mắt trong veo hốt hoảng vừa chạm vào. đôi mắt đen đang lóe lửa dục của anh đã bị môi anh phủ lên..

Đôi môi nóng bỏng gấp không chờ nổi mang theo yêu thương và sự nhớ nhung suốt một tháng nay hành hạ cô.

Anh hành động bất ngờ không kịp để phòng, chiếm lấy vẻ trong veo của cô, chậm rãi chiếm đoạt lí trí cô.

Cơ thể lạnh như băng của Lâm Mặc Ca cũng đột nhiên được hâm nóng, như thể bị anh đầu độc, cơ thể dần đần nhóm lên một ngọn lửa.

Chuyện xảy ra tối nay đều quên hết.

Những thật lòng hai mươi lắm năm qua, những sự hy sinh của cô đều tạm quên đi.

Những lời cảnh cáo và uy hiếp của Ngô Ngọc Khiết với cô cũng tạm gác sang một bên.

Cô vứt bỏ tất cả, lén dựa vào lồng ngực anh, đắm chìm trong sự yêu chiều của anh, lúc này...

Cơ thể mềm mại như không xương, dưới cái ôm và hôn nóng bỏng của anh đã hóa thành một vũng nước.

Lý trí của cô ngày càng mơ màng, trong đầu chỉ còn cảm giác với nụ hôn nhiệt tình của anh, lúc này cô chỉ cảm nhận được hơi thở của người đàn ông...

Anh nói anh muốn cô.

Cho dù anh chỉ nhất thời tỉnh trùng lên não, cơn động dục bộc phát.

Cô cũng không quan tâm.

Dù chỉ lần này cũng được, cô có thể nghe theo. dục vọng trong người, tùy ý buông thả một lần hay không?

Không biết đã qua bao lâu, dài như một thế giới.

Nụ hôn của anh ào ào kéo tới.

Thậm chí ngay cả chớp mắt một cái cô cũng, luyến tiếc, nếu cái hôn này kéo dài đằng đẳng thì tốt biết bao.

Cô sẽ không phải nhìn ánh mắt của bất kì ai, không cần phải băn khoăn ai, cũng cũng cẩn phải đi ngược lại với tâm nguyện sống của mình.

Cuối cùng, lúc cô bị hôn tới nghẹt thở anh mới quyến luyến buông tha cho đôi môi sưng đỏ của cô, dịu đàng hôn lên trán cô.

"Sao lại khóc?"

Đau lòng hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt, trong mắt không giấu được vẻ cưng chiều.

Có lẽ anh và cô đều giống nhau?

Đều là người không nhìn rõ lòng mình, ngu ngốc như vậy.

Ngay cả cơ thể cũng hiểu chuyện hơn họ, còn suy nghĩ lại cứ vòng vèo.

Lâm Mặc Ca nâng mắc nhìn vào sâu trong đôi mắt đen láy kia, ở đó có một con sông ngầm mãnh liệt dâng trào. Chỉ là đêm nay hiếm khi thấy nó yên tĩnh như vậy.

Hạng mục ở Tuyết Thành có thể không giao cho Lâm thị được không?" Cô chậm rãi nói, giọng khàn khàn yếu ớt.

Quyền Giản Li hơi cau mày, nhìn đôi mắt trong veo thấu đáo kia đang hơi ầng ậng nước mắt: "Vì sao? Không phải lúc đầu em tình nguyện thua cuộc cũng muốn để Lâm thị trúng tuyển à? Em bỏ ra nhiều thứ như vậy mới có thể giúp Lâm thị lấy được hạng mục này. Giờ khó khăn lắm mới thành công, đáng ra phải nên vui vẻ mới phải...

Tất nhiên anh không biết cô bị ép.

Nước mắt cô tuôn trào, lắc đầu như trống bỏi: "Không, em không làm vì Lâm thị, từ trước tới nay em chưa từng muốn để Lâm thị trúng thầu...

Hạng mục đó quan trọng như vậy anh định dùng làm lễ vật tặng cho cô Bạch nhưng lại bị em lợi dụng liên tục. Xin lỗi anh, từ trước tới giờ là em sai. Bây giờ để em tự chịu trách nhiệm đi, em không muốn tiếp tục sai lầm nữa.."

Nhìn người phụ nữ khóc lóc thút thít trong. lòng, trái tim Quyền Giản Li đau thắt lại.

Vụng về lau nước mắt cho cô, trái tìm đau đớn vô cùng.

"Đồ ngốc, sao lại là em sai được? Vườn Trúc Tuyết ở Tuyết thành không giống như em nghĩ đâu."

Ôm cô càng chặt hơn, anh nên giải thích thế nào đây. Anh chưa từng giải thích bao giờ, tất cả những lễ vật đưa cho Bạch Nhược Tuyết đều là lời đồn của cánh truyền thông mà thôi.

Còn anh chỉ không đáp lại, sau đó mượn tình thế để lăng xê một trận.

Dù sao anh cũng là một nhà kinh doanh, chỉ cần có lợi thì anh sẽ không tiếc bất cứ giá nào.

“Hai hạng mục chỉ mượn danh tiếng của cô ta mà thôi..."

Mắt anh trầm xuống, chiêu cáo khắp thiên hạ không có nghĩa là anh quan tâm. Người phụ nữ anh yêu thương thực sự phải đặt trong lòng. Anh không buông tay được, cũng không bằng lòng để cô lộ ra trước mặt người đời.

Lâm Mặc Ca sững sờ, anh đang giải thích với cô sao?

Lần đó, anh đã chính miệng nói cho cô biết rằng Bạch Nhược Tuyết không phải nốt chu sa trong lòng anh.

Bây giờ anh lại nói với cô rằng hạng mục vườn Trúc Tuyết và Tuyết Thành không liên quan tới Bạch Nhược Tuyết? Anh đang phủi sạch quan hệ với những người phụ nữ khác trước mặt cô sao? Hay là anh đang vội vàng muốn chứng minh sự trong sạch của anh với cô?

"Nói cho anh biết vì sao đi? Tại sao em dù phải bỏ ra tất cả cũng muốn giúp Lâm thị, giờ lại muốn đích thân phá hủy nó?"

Quyền Giản Li cũng lờ mờ đoán ra được quyết định bây giờ của cô ấy có liên quan tới chuyện tối nay.

Trái tim lại đau đớn, đau tới mức khiến cô muốn ngất xỉu.

Nước mắt rơi xuống, thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, một giọt lại một giọt.

"Giúp Lâm thị là vì cứu mạng của mẹ em... Vì ấy, em có thể buông bỏ tất cả... Nhưng hóa ra.."

Lời vừa dứt miệng đã khóc không thành tiếng.

"Hóa ra em chỉ là một con cờ... Em không phải con gái của bà ất

Lộp bộp.

Lòng Quyền Giản Li trầm xuống, cô nói cô không phải con gái của mẹ? Người mẹ mà cô nói là ai?

Bà Lâm? Nhưng tại sao giúp Lâm thị là có thể cứu được mẹ?

"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Phải nói thì anh mới có thể giúp em được!"

Anh hơi sốt ruột.

Nếu để anh biết người nhà họ Lâm làm tổn thương cô thì anh nhất định sẽ ra tay phá hủy Lâm thị!

Tiếng khóc nghẹn ngào vang lên, đôi mắt sưng đỏ như thỏ. Người con gái nhỏ yếu đang thút thít trong lòng anh, người run rẩy liên tục.

"Là em quá ngu... Là em sai..."

Cô nên nói với anh thế nào đây, cô cắn bản không phải người nhà họ Lâm? Cô chỉ là một đứa bé được nuôi dưỡng trong nhà họ?

Nếu nói cho anh biết, năm năm trước cô vì cứu người mẹ mắc phải bệnh nan y của mình mà bán đứng cơ thể của mình sao? Mà người thuê năm đó lại chính là anh?

Không, cô không thể nói được!

Nếu nói ra tên của Vương Vân, với tình tình của Quyền Giản Li, anh nhất định sẽ hỏi cho rõ!

"Tới lúc ấy, nói không chừng Vương Vân sẽ nói rõ ra chuyện của Nguyệt Nhi!

Cô không thể để Quyền Giản Li biết sự tồn tại của Nguyệt nhỉ được!

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận