Nguyệt Nhi nghe thấy tiếng mẹ, nhanh chóng bò dậy khỏi ngực Lâm Sơ Bạch, còn thuận miệng lau nước bọt đang đính bên khóe miệng lên bộ đồ ngủ của anh ta, ánh mắt mơ màng lên tiếng: “Mẹ, mẹ về rồi sao?”
“Ù, sao không về phòng ngủ trên giường? Lại ngủ ở đây cả một đêm!” Lâm Mặc Ca đau lòng ôm Nguyệt Nhỉ vào lòng, cô gái nhỏ này thật sự khiến cô không biết phải làm sao.
“Đổ lùn, hai người cũng không thèm để ý tới tôi...ôi...hình như eo của tôi gãy rồi!"
Lâm Sơ Bạch nhe rằng toét miệng, dùng tay đỡ eo, chậm rãi ngồi thẳng người dậy, lớn tiếng nói với Lâm Mặc Ca.
“Có gãy cũng rất tốt mà, chẳng phải sẽ có nhiều người đẹp đến phục vụ anh sao? Chẳng phải vừa hợp ý anh sao?” Lâm Mặc Ca liếc nhìn anh ta một cái, đau lòng xoa xoa đầu Nguyệt Nhỉ: “Sau này nếu mẹ không về được, cũng không được ngủ trên sô pha có biết không? Nguyệt Nhi là một cô bé, không thể ngủ cùng với một chú thô bỉ như thế được, có nhớ chưa? Con gái phải đè đặt một chút."
Mặc Nhỉ chớp chớp đôi mắt mở to long lanh của mình, ngây thơ nói: '“Thế như anh Sơ Bạch không phải là chú lưu manh...”
“Đúng thế! Xem cô dạy Nguyệt Nhi cái gì này! Một người anh tuấn, đẹp trai xuất chúng như thế, một mỹ nam người người đều thích như tôi, sao có thể được miêu tả bằng từ thô bỉ được chứ? Huống hổ chỉ, tôi còn là một thanh niên lương thiệt, dáng vẻ có thể đào hoa bằng cậu hai Quyền chứ? Chơi phụ nữ còn không chịu trách nhiệm...
Lâm Sơ Bạch vừa nói, còn kéo kéo chiếc áo sơ mi trắng trên người Lâm Mặc Ca, nhào tới ngửi ngửi như một chú chó.
“Ôi, còn mặc cả áo sơ mi của cậu hai quyền cơ đấy, xem ra hôm qua... he he...” Vừa nói vừa cười he he như kẻ gian.
"Cút...”
Lâm Mặc Ca hung hằng đạp anh ta một cái, anh ta đau đớn gào lên.
Nguyệt Nhi nhớ tới chuyện tối hôm qua, lúc này đột nhiên hỏi: “Mẹ, tối hôm qua bố hờ tìm thấy mẹ sao?”
"Sao con biết bố sẽ đi tìm mẹ? Chẳng lẽ là do con nói?” Lâm Mặc Ca kinh ngạc hỏi lại.
Từ tối hôm qua đến giờ, đầu óc cô vô cùng lộn xộn, có rất nhiều chuyện cô cũng không nghĩ tới.
Ví dụ như vì sao Quyền Giản Li lại đột ngột xuất hiện, đúng lúc cứu cô.
'Bây giờ nghe Nguyệt Nhi nói như thế, cô mới ý thức được, hoá ra chuyện này hoàn toàn không, phải tình cờ.
Nguyệt Nhi biết mình nói sai, lúc này mới lầm bẩm: “Thật sự xin lỗi mẹ, anh Sơ Bạch nói mẹ chạy vào trong màn mưa, hơn nữa còn đang khó, thế nên Nguyệt Nhi vô cùng lo lắng cho mẹ. Thế nhưng con cũng không dám gọi điện thoại cho bố hờ, thế nên nhờ anh Sơ Bạch gọi điệp giúp...”
Lâm Mặc Ca đen mặt.
"Thế nên, con đã nói cho anh ta biết tên của mẹ và cả bố? Thế nên tên này cứ thế nương nhờ ở chỗ chúng ta không chịu đi đúng không?”
Nguyệt Nhỉ chu chu cái miệng nhỏ nhắn, lén nhìn cô một cái: “Nguyệt Nhỉ thật sự lo lắng cho mẹ mà...”
“A lô, Tiểu Ca, người ta có lòng tốt chăm sóc Nguyệt Nhỉ cả một đêm, cái gì gọi là nương nhờ không đi chứ! Người ta cũng có tôn nghiêm của mình đấy nhé..” Lâm Sơ Bạch bất mãn lên tiếng.
Chỉ tiếc hai mẹ con cô chẳng thèm quan tâm. đến anh ta.
Lâm Sơ Bạch giận tới mức ngồi trên sô pha trợn trắng mắt.
Lâm Mặc Ca khẽ thở đài một cái, chuyện này cũng không trách Nguyệt Nhi được, huống hồ chỉ, nếu không nhờ Nguyệt Nhi thông báo cho. Quyền Giản Li, e rằng cô đã thật sự xảy ra chuyện rồi...
Chỉ là để Lâm Sơ Bạch biết được lai lịch của cô, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa đây.
“Mẹ, không phải mẹ giận Nguyệt Nhi đó chứ? Cô gái nhỏ đáng thương nhìn cô.
Đôi mắt kia sáng như ánh sau trời, vừa nhìn đã khiến lòng người mềm nhũn ra.
“Không có, sao mẹ lại giận Nguyệt Nhi được chứ? Nguyệt Nhỉ cũng đều nghĩ cho mẹ..."
Lâm Mặc Ca vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Nguyệt Nhi, cũng không thể nói trong lòng có mùi vị gì.
Rõ ràng đây chính là con gái của Quyền Giản Ly, thế nhưng ngay cả một cuộc điện thoại cũng không đám gọi cho anh.
Mà đầu sỏ tạo ra tất cả những chuyện này, lại chính là cô.
Nhìn thấy hai mẹ con thấm mệt, ánh mắt. Lâm Sơ Bạch chợt lóe lên: “Thật ra nói thế nào thì cũng phải trách tên cậu hai Quyền kia, ai bảo cậu ta lợi dụng rồi chạy mất chứ? Cũng đã ăn ở với người ta rồi còn không muốn chịu trách nhiệm. Tôi phải nói, sai ít sai nhiều gì cũng đều là lỗi của anh ta! Hai mẹ con cô làm gì cũng đúng cả!”
“Ăn ở là thế nào? Bố hờ ăn hiếp mẹ sao?” Nguyệt Nhi chớp chớp mắt, hỏi, không biết vì sao cô bé lại cảm thấy những lời này đáng sợ quá.
“Ôi... chuyện này..."
Lâm Sơ Bạch nhíu mày, phải giải thích thế nào đây?
Trong mắt loé sáng, vỗ đùi nói: “Chuyện này ấy mà, chờ tới khi Nguyệt Nhi lớn sẽ biết thôi.
"Thật ra cũng giống như ăn bánh không trả tiền ấy. Dù sao tên bố hờ kia của, cũng chẳng phải người tốt lành gì.”
Nguyệt Nhi cái hiểu cái không gật đầu: “Ôi, Nguyệt Nhỉ biết...”
“Con biết cái gì?” Lâm Mặc Ca khó chịu nói.
Nguyệt Nhi nhìn cô cười một tiếng, hiện vẻ ngây thơ trong sáng, lại vô hại.
“Bố không phải người đàng hoàng, nếu không lần trước cũng sẽ không để mông trần đè lên người mẹ... Quyển Vũ Hàn nói như thế là không đàng hoàng.”
“Nguyệt Nhi!” Lâm Mặc Ca sợ hết hồn, vội vàng che miệng con gái.
Con bé này chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả, vừa kích động một cái đã nói ra hết những gì mình đang nghĩ.
Quả nhiên, Lâm Sơ Bạch thông minh, rất biết nói vào vấn để chính.
Yêu nghiệt cười một tiếng, trong ánh mắt. lên vẻ sáng bóng chói mắt: “Để mông trần đè lên người mẹ con? Ô hô, không ngờ, không ngờ đấy, hai người thế mà chẳng biết thẹn thùng làm chuyện đó trước mặt con nít? Đúng là quá kích thích!”
"..."
Cô đột nhiên nhớ tới tình cảnh Nguyệt Nhi vừa nói, hôm đó đùi Quyền Giản Li bị thương, thế mà vẫn động tay động chân với côi
Sau đó, còn nhân tiện nghĩ tới cảnh tượng tối qua một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ bừng.
“Mẹ kiếp, sao mặt cô đỏ thế..." Lâm Sơ Bạch cũng không quên đổ dầu vào lửa.
Lâm Mặc Ca tức giận đá anh ta một cái, hung tợn liếc nhìn anh ta một cái: “Anh câm miệng cho tôi! Đó chỉ là hiểu lầm!”
"Thật không? Tôi cũng không nói.."
Lâm Sơ Bạch bĩu môi: “Haizz, đúng rồi, Quyền Vũ Hàn là ai thế?”
Hự...
Lâm Mặc Ca bị đọa hít sâu một hơi, suýt nữa đã choáng báng!
'Nếu không che miệng Nguyệt Nhi lại, e rằng cô nhóc này sẽ nói ra mọi thứ!
“Anh nghe lầm rồi, được rồi, cảm ơn anh đã chăm sóc Nguyệt Nhi cả đêm, anh có thể cút về nhà rồi.” sắc mặt Lâm Mặc Nhỉ lập tức thay đổi, muốn đuổi người.
Lâm Sơ Bạch thấy cô không chịu nói, đương. nhiên cũng không hỏi thêm.
Thế nhưng bị đuổi đi, trông anh ta có vẻ không vui.
Gương mặt đẹp trai yêu nghiệt kia xụ xuống: “ Người ta bị bỏ đói cả đêm, haizz, dù sao cũng phải cho người ta ăn sáng chứ... đấy mới là đạo đãi khách!”
“Nói hay nhỉ!”
“Khụ... tôi đói...”
Lâm Mặc Ca trợn mắt nhìn người này, chẳng. trách thích mặc quần áo quần áo màu hồng như thế, xem ra anh ta đầu thai sai giới tính rồi, thật sự phải biến thành phụ nữ mới đúng.
Thế nhưng anh ta nói cũng đúng, dù sao cô cũng phải làm bữa sáng cho Nguyệt Nhi.
"Vậy thì ăn sáng xong thì cút đi, phải cút đi chưa?”
Cô hung hăng trợn mắt, tỏ vẻ cảnh cáo.
'“Tuân lệnh!”
Lâm Sơ Bạch toét miệng cười một tiếng, nụ cười kia, suýt nữa đã làm hỏng mắt cô.
Bị Quyển Giản Li giằng co cả một đêm, cô đã mệt mỏi không chịu nổi.
Thế nhưng ngay khi vừa nhìn thấy Nguyệt Nhi, cảm giác trên người lại như được tiếp thêm sức lực.
Đây chắc hẳn là năng lực của một người mẹ tồi.
Lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, làm một bữa sáng thật đơn giản.
Nhìn hai người một lớn một nhỏ ăn uống ngon lành, cô cảm thấy vô cùng hài lòng.
Thế nhưng vì sao gu thẩm mỹ của hai người họ lại... giống nhau như thế?
Dáng vẻ kia lại khiến cô có cảm giác như thể mình đang nuôi hai đứa trẻ!
Đúng là tạo nghiệt mà!
Đến khi hai người họ ăn xong, Lâm Mặc Ca đá liên tục, mới có thể đuổi Lâm Sơ Bạch ra khỏi nhà.
Sau đó lại vội vàng rửa mặt cho Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhỉ chu chu cái miệng nhỏ, vẻ mặt không tình nguyện: “Mẹ, Nguyệt Nhi có thể không đến trường được không?”
"Tại sao đấy? Không phải Nguyệt Nhi rất thích nhà trẻ sao?”
Thật ra chủ yếu là do, để Nguyệt Nhỉ ở nhà một mình, cô không yên tâm lắm.
Thế nên đó là lý đo vì sao sau khi chuyển đi, cô lại đổi nhà trẻ cho Nguyệt Nhi.
Bởi vì thứ nhất là gần nhà, thứ hai là vì cô sợ người nhà họ Lâm hoặc Vương Vân lại có ý đồ gì với Nguyệt Nhi.
“Thế nhưng ở vườn trẻ không vui gì cả! Mấy bạn cùng lớp ngây thơ quá, Nguyệt Nhi thích chơi cùng với mấy người như anh Sơ Bạch ấy!”
Ặc..
Lâm Mặc Ca toát mồ hôi lại, thế nhưng cũng không tiện nói gì.
Chỉ đành nhẫn nhịn: “Nguyệt Nhi đến nhà trẻ là để học, học thêm kiến thức, chứ không phải đến chơi nhé?”
“Nguyệt Nhỉ không cần kiến thức! Biết nhiều quá sẽ trở nên giống như Quyền Vũ Hàn vậy, khó chịu sắp chết ngộp rồi!”
Nhìn đáng vẻ lanh lợi của cô bé, cô thật sự không có gì để phản bác.
Tính tình của Vũ Hàn thật sự giống hệt như bố cậu bé, quá khó chịu.
Thế nhưng cũng không phải Quyền Vũ Hàn muốn thế.
Là do bị tên khốn Quyền Giản Li ép như thết
Ngàn sai vạn sai cũng đều là lỗi của tên khốn kia!
“Thế nhưng mẹ cũng nói rồi, không thể ở cùng với anh Sơ Bạch được, anh ta cũng không phải người tốt lành gì!"
“Có thật không ạ?” Nguyệt Nhỉ chớp chớp mắt, mặc dù cô bé rất thích anh Sơ Bạch, thế nhưng cô bé cũng không đám cãi lại lời mẹ.
Thế nên chỉ có thể cúi đầu, không lên tiếng.
Nói một thôi một hồi, cuối cùng cô bé mới ngoan ngoãn đến nhà trẻ.
Trên đường trở về, lại nhận được điện thoại của Lý Dương.
Lúc này cô mới đột nhiên nghĩ đến, hôm nay vốn vẫn phải quay.
“Mặc Ca, em ra ngoài chưa? Chúng ta chuẩn bị lên đường..." Giọng nói của Mặc Dương vẫn. trong sáng như trước.
Thế nhưng có lẽ ngây thơ quá mức, hoặc có thể nói, là ân cần quá mức.
“Ôi, tôi sẽ ra ngoài ngay.” Lâm Mặc Ca ngượng ngùng nói.
“Được, vậy anh chờ em!”
"Ừ."
Cúp điện thoại, cô thở dài một hơi.
Mặc dù Lý Dương cũng không tệ, cũng có thể nói là người hợp với cô nhất trong số những người cô từng coi mắt,
Thế nhưng cuối cùng cô vẫn không thể thuyết phục bản thân, kết hôn với một người mình không có tình cảm.
Hơn nữa, sau khi trải qua tối hôm qua, trong lòng cô đã sa chân vào lòng người đàn ông kia tồi.
'Ngọn lửa vốn bị Ngô Ngọc Khiết dập tắt, đã bùng cháy một lần nữa.
Cho dù là vì Nguyệt Nhi hay là vì Vũ Hàn, cô cũng muốn cố gắng suy xét lại một lần nữa.
Xem thử xem có cách nào, có thể hy vọng xa vời một chút, tham lam một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!