Theo tên quỷ này, đù có nói cái gì cô bé cũng sẽ không nghe.
Những ngày này, cậu bé đã nghe ít nhiều từ chỗ bà ngoại về những “sự tích huy hoàng” trước kia của Nguyệt Nhi, cho nên đối với biểu hiện bây giờ của Nguyệt Nhi, cậu cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Về phần chấp nhận, thì thời gian lâu dài cũng sẽ từ từ chấp nhận.
''Quyền Vũ Hàn, cậu có tiền không, mua kem cho tôi ăn đi có được hay không. Tôi rất vất vả mới lừa được bà ngoại, chạy trộm đến đây, cứ như vậy trở về thì thật là đáng tiếc
Nguyệt Nhi như một nữ hoàng nhỏ vậy, cô bé lôi kéo Vũ Hàn, hỏi.
Vũ Hàn lắc đầu: "Bà ngoại nói bây giờ ăn kem sẽ bị đau bụng, nếu cậu muốn ăn kem thì cậu về Quyển gia đi, muốn ăn cái gì cũng được!"
''Tôi không cần! Nhà cậu thật nhàm chán, cũng không thể chạy ra ngoài chơi, đi đâu cũng, đều có người hầu đi theo, mà bọn họ còn không giúp tôi tắm rửa! Cậu biết tự mình tắm rửa có bao. nhiêu vất vả đâu... Ở nhà đều là mẹ giúp tôi tắm rửa đây này..."
"Đương nhiên phải tự mình rửa rồi, nếu như bị người hầu phát hiện cậu là cô bé gái thì làm sao bây giờ?"
Vũ Hàn nói với cô bé.
Mặc dù mới năm tuổi, thế nhưng cậu cũng biết, bé trai và bé gái là không giống nhau.
Bảo sao cô bề Nguyệt Nhi thần kinh không ổn định này ở Quyền gia lâu như vậy cũng không bị phát hiện, xem ra là đám người hầu đều ghi nhớ của cậu bé nói lúc trước.
Cho nên Nguyệt Nhi mới may mắn "sinh tồn" được như vậy.
"Cũng đúng, Nguyệt Nhỉ không thích tự mình tắm rửa, nếu như bị người hầu phát hiện Nguyệt Nhi là cô bề thì làm sao bây giờ. Quyền Vũ Hàn, cậu trở về đúng là tốt hơn."
Hai đứa nhóc vừa cãi nhau, vừa lôi kéo tay nhỏ.
Thân mật vô cùng.
Chỉ là hai người đều không phát hiện ra mà thôi.
"Nguyệt Nhi, cậu chính là thiên kim đại tiểu thư Quyển gia, có rất nhiều quần áo đẹp đẽ để mặc!”
Vũ Hàn bắt đầu áp dụng chính sách dụ dỗ.
"Không phải, Nguyệt Nhi muốn có đáng vẻ của cậu, nên muốn mặc quần áo của cậu."
Chà, Vũ Hàn quên mất điểm này.
"Hừ, tôi sẽ đi nói cho mẹ, để mẹ quyết định xem ai nên về nhà cậu!"
'Nguyệt Nhi tức giận hất tay Vũ Hàn ra, đi thẳng về phía trước.
Vũ Hàn đuổi theo sát: "Nguyệt Nhi! Chuyện này không thể nói với mẹ."
"Vì cái gì? Cậu nói ông ngoại bắt nạt chúng ta, cho nên không thể nói cho bà ngoại, bây giờ vì sao lại không thể nói cho mẹ?"
Nguyệt Nhi chớp đôi mắt to, tràn đẩy không hiểu.
Mẹ chính là người Nguyệt Nhỉ yêu quý nhất, tại sao phải lừa mẹ?
Vũ Hàn nắm chặt bàn tay nhỏ của cô bé, sợ cô bé lại xúc động đòi chạy về nhà.
Cậu vừa đi vừa giải thích: “Cậu có biết hay không, bây giờ mẹ đang đi làm ở công ty của bố."
"Cho nên?”
Vũ Hàn không khỏi nhăn hàng lông mày xinh đẹp lại, cậu kiên nhẫn nói: “Bố mẹ là quan hệ cất trên cấp dưới, hiển nhiên không giống với quan hệ vợ chồng của những người bố mẹ khác. Hơn nữa, bố không biết mẹ có cậu, mẹ cũng không biết có bố có tớ, chẳng lẽ cậu không cảm thấy kỳ lạ sao? Làm gì có ai mà bố mẹ lại không biết con của mình?"
Nguyệt Nhỉ cái hiểu cái không, cô bé gật đầu nhẹ, rồi lại gãi đầu một cái, lúc lâu sau mới chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nói: "Ừm, đúng thật là kỳ lạ... Chúng ta đi hỏi mẹ đi, có lẽ mẹ biết mà không nói cho chúng ta?”
Giải thích xong, cô bé lại vội vã chạy về nhà.
Dù sao cô bé cũng cảm thấy thế giới của người lớn đúng là thật kỳ quái.
Luôn luôn có rất nhiều chuyện không thể nói cho trẻ con.
Nói không chừng mẹ đã sớm biết có Quyền Vũ Hàn tồn tại rồi?
"Không thể nói cho mẹ..."
Vũ Hàn bị cô bé lôi kéo chạy chậm một đoạn, suýt chút nữa bị chọc
Con nhóc này làm sao lại đần như vậy?
Đúng là nói đạo lý với con gái chỉ vô dụng.
Bời vì cô bé vốn cũng không nghe.
Màn đêm buông xuống, đã đến lúc lên đèn.
Một chiếc xe cá nhân quý giá chậm rãi di chuyển trên đường phố.
Lâm Mặc Ca ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thỉnh thoảng cô vụng trộm nghiêng đầu lại, nhìn gương mặt Quyền Giản Lì bên cạnh một chút.
Bị anh kéo đi từ buổi sáng, đi cùng đến bây giờ.
Ngồi trong xe ròng rã một ngày! Một ngày!
Cái mông nhỏ của cô đã cứng hết lại rồi có được hay không.
Hơn nữa, đã lâu như vậy, ngoại trừ lúc anh gọi thoại có nói một vài câu, còn lại chưa nói với cô câu nào!
Ngay cả anh đi tìm ai cũng không biết.
Cô nghĩ cuối cùng là anh chắc chắn đang tìm người phụ nữ kia sao?
Đó là một người sống sở sờ như vậy, nếu đã muốn giấu, thì cho dù đào ba thước đất toàn bộ. thành phố S lên, cũng không chắc chắn có thể tìm được đâu?
Nói gì đến việc lái xe vòng vèo trên đường như anh.
Thử hỏi siêu sao quốc tế cao quý như vậy, làm. sao lại đi lái xe đạo chơi trên phố vào đêm khuya. thế này?
Có thể cô giận nhưng mà không dám nói
Sợ cô nói sai một câu thì sẽ lại bị trừng phạt tàn khốc hơn.
"Thôi, cô tiếp tục làm nền vẫn tốt hơn.
Nói không chừng là do anh không muốn đi tìm một mình, tự chuốc lấy phiền phức cho nên mới mang cô theo.
Cô bất đắc dĩ thở dài, đang định tiếp tục giả vờ làm người chết thì: "Ùng ục ục..."
Bụng cô phát ra âm thanh kỳ quái.
Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, xấu hổ đến mức cô ước gì có thể giấu mặt đi chỗ khác.
Anh khẽ chau mày, khóe mắt liếc cô một chút, hơi hơi cong môi: "Đi ăn cơm trước."
Vừa nghe nói có ăn, sự xấu hổ mới vừa rồi trong nháy mắt tan thành mây khói. mm
"Ăn cái gì vậy?"
Hai con mắt chớp chớp sáng ngời.
Cái này cũng thể không trách cô được, dù sao. đi theo anh tìm cả một ngày, còn chưa ăn cơm. trưa đây.
'Người là sắt, cơm là thép, mà cô cũng không. phải là người sắt.
Đột nhiên cô lại nhận ra mình quá nóng lòng,vội vàng nói lại:"À, vẫn nên tìm người trước đi...
Việc chính quan trọng...
Nhìn từ lời nói đến hành động, dáng vẻ khúm núm và thận trọng của cô, lông mày anh chậm rãi giãn ra. Đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi về phía trung tâm thành phố.
"Muốn ăn cái gì."
Anh mở miệng bất thình lình, mặc dù là giọng điệu hỏi thăm, nhưng lại không có bất kỳ cảm xúc gì.
Cô chớp mắt, nghĩ ngợi rồi do dự nói: "Đơn. giản một chút là được, hay là đi ăn lẩu? Đồ ăn nhanh?"
Nói xong cô lại hối hận, những thứ này chắc chắn anh sẽ không ăn.
Dựa theo phong cách của anh, không phải nhà hàng Ý thì cũng là nhà hàng Pháp, nếu không thì cũng là thức ăn Nhật.
Thế nhưng vì sao vừa nghĩ tới đồ ăn Nhật, cô lại thấy thân thể lạnh lẽo nhỉ?
Xem ra chuyện ngày hôm qua đã khiến cho. tâm hồn bé nhỏ của cô bị tổn thương rất nặng.
"Nếu không thì ăn mì cũng được, dù sao nhét đầy cái bao tử là được rồi, không phải còn cần đi tìm người sao..."
Đối với cô mà nói,hiện tại vẫn là thời gian làm việc.
Có thể cho phép ăn cơm đã không tồi rồi, sao cô còn đám kén ăn chứ.
Quyền Giản Li liếc cô một chút, đôi mắt u ám, đường như hiện lên một vẻ phức tạp.
Môi mỏng khẽ mở, phun ra mấy chữ: “Tôi không ăn đồ bỏ đi.”
Chậc...
Lâm Mặc Ca chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vậy mà tên này lại nói những cái cô mới vừa nói kia đều là đồ bỏ đi?
Haha, được thôi.
Người như anh chỉ ăn thực vật hữu cơ, đồ ăn nhập khẩu, lại là người có bệnh thích sạch sẽ, đương nhiên là sẽ không đi những nhà hàng bình dân kia rồi.
Cô bïu môi, không lên tiếng nữa.
Trong xe nhanh chóng rơi vào cảnh im lặng. lúng túng. Mười phút sau, dừng lại trước một nhà hàng món cay Tứ Xuyên.
Tiệm này cô có biết, nó rất nổi tiếng.
Nhưng cũng vì quá nổi tiếng, cho nên mỗi ngày đều đông nghẹt khách hàng, tới chậm còn cần xếp hàng.
Từ trước đến nay Quyền Giản Li không thích ồn ào, làm sao lại đến nơi như thế này? Chuyện này làm cho cô có chút giật mình.
"Cái đó... Tổng giám đốc Quyền, không phải anh không thích ăn cay à?"
Cô vẫn không nhịn được hỏi một câu.
"Cô thích là được."
Anh ném câu tiếp theo không đầu không đuôi, rồi đi vào bên trong.
Dọa Lâm Mặc Ca đến sững sờ, rất lâu sau cô mới phản ứng được, người đàn ông này có phải bị đói đến nỗi váng đầu rồi hay không? Vậy mà lại bảo cô thích là được?
Cô thích ăn cay không sai, nhưng nếu dựa theo tính tình của anh, không phải hẳn là nên trái ngược với cô hay sao?
'"Tổng giám đốc Quyền, không phải anh..."
"Cô mời khách."
Anh nhìn cô một cái, giọng điệu lạnh nhạt, chắc chắn là một đòn rất đau.
Quả nhiên, cô biết ngay tên này không có lòng, tốt như vậy mà!
Cô cắn răng một cái, theo ở phía sau đi vào, cô mời là được chứ gì.
Dù sao bởi vì chuyện bản vẽ nên cô cũng cảm thấy có chút có lỗi.
Mời anh ăn bữa cơm, coi như là đền bù.
Mặc dù đã qua giờ cơm, nhưng số người trong nhà hàng vẫn không giảm, gần như mỗi bàn đều là đầy khách, bàn trống chỉ lác đác không có mấy,
Nhìn đúng là náo nhiệt.
Quyển Giản Li vốn muốn đi lên lầu, dọa cô sợ run lên, vội vàng ngắn lại: “Tổng giám đốc Quyển, ăn dưới tầng đi, phòng riêng rất khó chịu."
Từ sau chuyện ngày hôm qua, cô rất sợ những, phòng từ lầu hai trở lên.
Ai biết người đàn ông này có thể đến lúc đó lại trở mặt hay không, nếu lại bắt cô nhảy lầu như lần. trước thì làm sao bây giờ?
Mà bên trong phòng bao chỉ có hai người bọn họ, cô luôn cảm thấy không yên tâm.
Quyền Giản Li khẽ chau mày, gương mặt lạnh lùng nhìn thoáng qua khung cảnh trong đại sảnh. náo nhiệt quá mức, anh rất không vui.
"Quá ồn ào."
Âm thanh nhàn nhạt biểu đạt luôn lập trường, của mình.
Nhưng Lâm Mặc Cả cũng không phải người dễ đối phó, dù sao cô ngã một lần thì đã khôn hơn một chút rồi.
Suy nghĩ vì cái mạng nhỏ của mình, lúc nên khéo léo đưa đẩy thì vẫn nên khéo léo đưa đẩy một chút.
Cô vội vàng kéo anh đi về phía một chỗ ngồi trống trong góc: “Thời gian này hẳn là cũng không còn phòng trống, mau chóng ăn xong là được rồi, không phải còn có chuyện chính sao."
Anh nhíu mày, bị cô lôi kéo, ngược lại là cũng, không nói gì nữa.
'Thế nhưng những âm thanh huyên náo kia quả thật có chút không thoải m:
Cuối cùng, Lâm Mặc Ca gọi mấy cái rau xào, vì quan tâm đến Quyền Giản Li nên cô cố ý chọn đổ thanh đạm chút.
Nhìn thoáng qua người đàn ông đang cầm thực đơn nghiên cứu, trong nội tâm cô đột nhiên. hiện lên một chút bất an.
Tên này sẽ không vì muốn báo thù mà gọi đồ đắt tiền gì chứ?
Cái bụng đạ hẹp hồi của anh ta đúng thật là có khả năng này!
Nhưng thôi được rồi, dù sao bữa cơm này cũng. là vì đền bù.
Cùng lắm thì nhắm hai mắt lại, bị anh lừa mộ lần là được.”
'"Cái này... Cái này... Cả cái này nữa..."
Quyền Giản Lí cũng không khách sáo, ngón tay thon dài chỉ một loạt trên menu, khí thế kia có thể so với Gia Cát Lượng chỉ hướng giành giang sơn.
Cô tùy ý nghe xong, tên này vậy mà gọi những mười mấy món thức ăn!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!