Ngô Ngọc Khiết vừa đau lòng lau nước mắt cho thằng bé vừa đổ: “Đương nhiên rồi, bố chính là bố ruột của Vũ Hàn, bà nội cũng là bà nội ruột của Vũ Hàn...”
Nguyệt Nhi gật gật đầu, thì ra bố thật sự là bố ruột của mình.
Nhưng tại sao bố lại là cấp trên của mẹ cơ. chứ?
Vấn đề này thật sự rất khó.
Cái não nhỏ này của cô bé căn bản nghĩ mãi không hiểu.
Bỏ đi, vẫn là để Quyền Vũ Hàn nghĩ là được rồi
Dù gì nó cũng thông minh như thế.
“Được rồi, đừng khóc nữa...”
“Bà nội... đói...” Nguyệt Nhi bĩu môi, khuôn mặt nhỏ ướt át cọ vào mặt bà, mang theo thoang thoảng mài sữa.
Tim của Ngô Ngọc Khiết lúc này mới hạ xuống, khóc vì sung sướng: “Ngoan, chúng ta ra phòng bếp ăn đồ ngon được không nào?”
"Vâng...”. Mắt của Nguyệt Nhi ngay lập tức sáng lên, nở nụ cười tươi rồi. 'Khiến cho Ngô Ngọc Khiết cũng cười theo.
Đứa trẻ này đúng thật là một cái máy ăn nhỏ, vừa nói đến ăn thì liền quên hết mọi thứ.
Những người làm cũng đi theo sau lưng hai bà cháu, ồn ào đi hết ra ngoài.
Chỉ còn một mình Bell cô đơn nằm bò trên chiếc lồng, mắt trợn trừng tức giậi
Tại sao vừa đi ra ngoài lại bỏ quên cô ở đây được cơ chứ, cũng không nói đưa cô đi ăn đồ ngon, Bell không vui chút nào...
Khi mặt trời chiếu xuống ánh sáng màu vàng, kim, mặt đất đần đần ấm lên.
Thời tiết mấy ngày hôm nay, thật là cảnh đẹp khó có được.
Lâm Mặc Ca vội vội vàng vàng xông vào phòng làm việc, vẫn may chưa đến muộn.
May mắn hơn nữa là tên khó tình Quyền Giản Li không ở đây, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khi đi đến phòng uống trà, đi qua phòng họp thì cô mới nhớ ra sáng sớm hôm nay có một buổi
"Tuyết mấy ngày trước mới thông báo.
'Vụ đấu thầu thành phố Tuyết đối với cô mà nói chính là một điều cấm kị, là một ác mộng.
Thế nên tất cả những gì có liên quan đến nó cô đều muốn tránh càng xa càng tốt.
Tránh lại chọc cho Tôn Sa Thần kia không. vui, sau đó lại trút giận lên cô.
Nhìn qua cửa kính phòng họp, người đàn ông tướng mạo như vua kia đập ngay vào mắt.
Cho dù là đang trong lúc họp, khí thế của anh. cũng vô cùng ác liệt.
Khí thế phát ra từ người anh khiến người khác. không đám lại gần, đồng thời cũng không cách nào kháng cự.
Đột nhiên nghĩ đến lúc trên xe vào tối hôm. qua, cảnh tượng ấm áp đó khiến tim cô không tự chủ được mà run lên.
Đáy lòng cũng từ từ dâng lên một trận đắng, chát.
Cuối cùng, cô và anh, ai cũng không nói ra cái tên ở trong lòng.
Có lẽ nốt chu sa nằm ở trên lồng ngực sẽ trở thành một bí mật mãi mãi.
Nhưng cô lại mờ ảo biết được đáp án.
Cho dù anh không nói ra nhưng cô có thể đoán được.
Vậy anh đã dùng hết lòng để giấu người phụ nữa kia đi, đúng không?
Cô cứ như thế đứng ở ngoài cửa, nhìn bóng. dáng của anh, bất giác nhìn đến ngơ ngác.
Quyền Giản Li đột nhiên ngoảnh đầu, chạm. phải ánh mắt mê trai của cô liền hơi cau mày, mở cửa bước ra ngoài.
"Ngây ngốc ở đây ra làm gì? Còn không quay về chuẩn bị?”
Giọng nói vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc đánh thức cô dậy khỏi cơn ngơ ngác.
“Hả? Chuẩn bị cái gì? Tài liệu cuộc họp? Hay là..."
Cô chớp đôi mắt to như cánh bướm nhìn anh hỏi. Nhìn đáng vẻ ngốc nghếch của người phụ nữ này, sắc mặt của anh lại trầm thêm mấy phần.
Nhưng anh vẫn kiên nhẫn giải thích một câu: “Cô không xem lịch trình làm việc sao? Buổi chiều có một buổi xã giao, mau đi chuẩn bị trang bị đi!”
Mặc dù vẫn chưa rõ lắm nhưng cô không dám hỏi nhiều, lập tức gật gật đầu: “m, được.”
Nói xong thì liền rời đi quay lại phòng làm việc.
'Nhìn bóng đáng vội vã của cô, khóe miệng anh bất giác cong lên.
“Lịch trình làm việc, lịch trình làm việc... Trời ạ , đánh golf?”
Trong phòng làm việc, Lâm Mặc Ca nhìn tờ lịch trình trong tay, thở phào một hơi.
Nếu như là đánh golf, có phải cô cũng phải đi theo nhặt bóng không? Xong rồi, lại là một ngày. tệ hại mà.
Ngẩng mặt lên trời than thở vài câu, cô mặt iu xâu đi vào phòng nghỉ.
Trang bị mà Quyền Giản Li nói đều ở đây, bởi vì thường xuyên có những cuộc xã giao tương tự nên đều tự chuẩn bị trang bị, được phân loại vô
cùng tỉ mi, giống hệt với bệnh sạch sẽ thái quá của anh ta vậy.
Mở tủ quần áo, nhìn thấy bên trong là mấy tầng trang bị, não nảy số liền nghĩ ra một ý tưởng
Một giờ chiều, một sân golf cao cấp nào đó.
Cánh đồng cỏ xanh tít tắp không thể nhìn hết chỉ trong một tầm mắt, gió nhẹ phất phơ.
30phút rồi, tại sao vẫn còn chưa ra nữa
Đàn ông thay quần áo mà cũng lề mề thế cơà?
Quyền Giản Li đen mặt, đi từ bên trong ra, ngay lập tức thu hút ánh mắt của cô.
Dáng người thắng tắp, giống như bước ra từ phim hoạt hình vậy.
Nhất là đôi chân dài, thật khiến người ta chảy nước miếng mà.
Nhưng mà vẻ mặt vẫn như cũ lạnh như băng, giống như núi tuyết vạn năm không tan vậy.
“Lâm Mặc Cal Cô có ý trả thù tôi đúng không?
Ánh mắt tức giận quét qua mặt của cô, khiến cô ra đầy mồ hôi lạnh sau lưng.
Khuôn mặt u ám kéo kéo bộ đồ thể thao màu hồng còn chói lóa hơn cả hoa đào, hận không thể xé nát người phụ nữ trước mắt.
Bị khí thế của anh làm cho bất ngờ, lập tức định thần lại, nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh, vừa cười vừa tâng bốc: “Wa, giám đốc. Quyền, anh mặc màu này thật sự rất đẹp trai, quả thật rất tuyệt vời! Giống như... hừm... giống với hoa bìm bìm màu hồng ở trên ruộng vào mùa thu
.. He He...”
Hoa bìm bìm?
Vẻ mặt vốn dĩ u ám đã trở nên xanh lại, người phụ nữ đáng chết này vậy mà đám nói anh là hoa bìm bìm!
Anh từ trước đến giờ quen mặc quần áo đơn sắc rồi, thật không ngờ người phụ nữ này vì trả thù anh vậy mà tìm được bộ quần áo này, thật đúng là cẩu thả vô trách nhiệm.
“Giám đốc Quyền, mau đi đi, không phải là đã hẹn người ta rồi sao, đừng để người ta đợi lâu.."
Lâm Mặc Ca căn bản không cho anh thời gian, cười lung túng giục anh.
Quyển Giản Li hừ lạnh một tiếng, vứt cái mũ lưỡi trai màu hồng trong tay lên đầu cô.
“Giám đốc Quyền, đây là của anh, tôi không cần...”
“Đội lên!”
Lời yêu cầu lạnh lùng khiến cô không dám nhiều lời.
Chiếc mũ lưỡi trai màu hồng làm nổi bật làn da trắng nõn, nhìn giống như một bông hoa đào mềm mại, khiến yết hầu của anh thắt lại.
“Chỉ có một ưu điểm này, nếu còn bị phơi đen nữa thì lại càng chướng mắt.”
'Vứt mấy lời ba phải ra phía sau, anh sải đôi chân dài bước về phía trước.
Đẳng đó đã có một ông lão thân hình hơi phát phì đứng đợi.
Lâm Mặc Ca ngơ rồi, anh vừa mới nói sợ cô bị phơi đen?
Lẽ nào, là đang quan tâm cô sao?
Không biết vì sao, trái tim nhỏ bé đột nhiên đập bình bịch.
Cô tự lầm bẩm trong lòng, Lâm Mặc Ca à Lâm Mặc Ca, mày phải bình tĩnh một chút! Người ta chỉ là tiện miệng nói một câu mà thôi, tại sao mày lại không có tố chất như thế chứ?
Nhưng cho đù nghĩ như thế trái tìm đang đập mạnh mẽ của cô cũng không dừng lại được.
Nhìn bóng dáng thẳng tắp như núi kia của anh, cô chạy bước nhỏ theo phía sau.
“Giám đốc Quyền, hẹn được cậu một lần còn khó hơn lên trời, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian gặp tôi rồi?"
Quyền Giản Li vẫn như cũ mặt không biểu cảm, dáng vẻ lạnh lùng, so với ánh sáng rạng rỡ bên ngoài khác nhau một trời một vực.
Dường như một khối băng như anh đến mặt trời cũng không có cách nào làm tan chảy được.
“Thị trưởng An nói gì thế, đạo này vì vụ đấu thầu thành phố Tuyết nhất thời xoay không nổi người.”
Một câu thị trưởng An khiến cho Lâm Mặc Ca giật mình.
Trộm ngẩng đầu, lướt qua một luợt người đàn ông hơi béo trước mặt, trong lòng tự lầm bẩm,chẳng lẽ đây là bố của An Giai Thiến?
Thị trưởng An đúng lúc ấy cũng nhìn thấy Lâm Mặc An, thấy ánh mắt bối rối né tránh của cô liền hừ lạnh một tiếng: “Mọi người đều nói giám đốc Quyền phong lưu phóng khoáng, đến đây cũng phải mang theo phụ nữ sao? Có phải quá không để tôi vào mắt rồi không?”
Lâm Mặc Ca bất giác thu người về phía sau lưng Quyền Giản Li, tại sao lời này lại đừng lại ở trên người cô cơ chứ?
Cô chỉ là đến đây làm trâu làm ngựa cho người ta sai bảo thôi có được không hả.
“Ai quy định ra ngoài không thể đem theo phụ nữ?”. Quyền Giản Li vẫn như cũ vẻ mặt bình tĩnh, sóng dữ cũng không kinh động.
Vừa nói vừa với tay lấy gậy golf ra, vụt vụt vào trong không trung.
Sắc mặt của thị trưởng An đen lại, lại hung dữ lườm Lâm Mặc Ca.
Đánh mạnh vào không trung một cái dường như muốn đánh tất cả những không vui trong. lòng ra ngoài.
“Hữ, thật không biết Giai Thiến nhìn trúng cậu ở điểm gì!”
“Chẳng lẽ thị trưởng An hôm nay hẹn tôi ra đây chỉ để thảo luận chủ đề về phụ nữ?”
Ngữ khí lãnh đạm, không đem theo một tia cảm xúc nào, bằng một lần đánh, quả bóng trắng, như tuyết vẽ một đường cong đẹp mắt trong. không trung, bay đi rất xa rồi đáp xuống.
Động tác chỉ được thực hiện trong một lần duy nhất, gọn gàng và cool ngầu.
Lâm Mặc Ca nhìn đến mức nuốt nước bọt, tại sao người đàn ông này đến động tác vung tay cũng đẹp đến thế cơ chứ?
Còn có thiên lý hay không.
Thị trưởng An tiếp tục u ám mặt mày, lạnh lùng nói: “Nếu như cậu đã biết mục đích của tôi thì không cần chuyển chủ đề nữa. Đàn ông thích sự mới mẻ, thích chơi đùa, điều này tôi có thể hiểu. Nhưng phải có mức độ, biết cái nào quan trọng cái nào không! Chơi như thế nào không cần vội vàng, quan trọng là người cưới về nhà bắt buộc môn đăng hộ đối, hào phóng khéo léo. Phải tính đến việc nối đõi tông đường cho nhà họ Quyển!"
Quyền Giản Lí cau mày, ngữ khí càng ngày càng nhẹ: “Điều này thì không cần thị trưởng An lo lắng, tôi đã có con trai rồi, việc hương khói cho nhà họ Quyền tất nhiên sẽ vẫn được tiếp tục.”
Con trai?
Lời này vừa nói ra, cả thị trưởng An và Lâm Mặc Ca đều ngơ ra.
Anh đã có con rồi?
Lẽ nào...
Đáy lòng của Lâm Mặc Ca trầm xuống, lẽ nào là con của anh và Bạch Nhược Tuyết sao?
Anh vẫn luôn bảo vệ người phụ nữ kia rất tốt, nghĩ lại có lẽ không sai
Thị trưởng không hổ là người đã ở trên chiến trường lâu năm, lập tức phản ng lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!