Cô tức giận quát, khàn cả giọng.
Cảm giác bi thương chưa từng có lan khắp. người cô.
Người ta nói không nỗi buồn nào lớn hơn sự tuyệt vọng.
Cho dù đó là mẹ cô, cô cũng không thể tha thứ.
'Nước mắt Vương Vân rơi nhiều hơn, bà ta cố chịu cơn đau dữ dội, chống tay dậy, bò từng chút một về phía cô.
Máu trên người bà ta nhuộm đỏ mặt đất bẩn thỉu, khiến người khác nhìn mà giật mình!
“Mặc Ca... Mẹ có lỗi với con... Nhưng nếu ông. ấy chết, mẹ cũng không sống nổi... Mẹ xin con... xincon...”
Cô nghiến chặt răng, đến khi má tê dại.
Cô ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn bà ta nữa.
“Á..."
Vương Vân bỗng hét lên thảm thiết, vùng đa ở lưng bà ta lập tức rách toạc.
Bà ta lại nằm rạp ra đất, thở hổn hển một cách. yếu ớt.
Anh Long đứng sau bà ta, trông rất ngông. nghênh.
Gã ta cầm một cây roi trong tay, trên roi vẫn đính máu đỏ tươi.
“Xem ra con gái mày đã chọn xong rồi, cô ta không định trả nợ thay chúng mày. Nếu thế thì chúng mày chỉ có thể để mạng lại đây thôi.”
Sau khi hắn ta đứt lời, chát!
Gã ta lại quất thêm một roi!
" Á.."
Vương Vân co rúm người, không ngừng hét thảm thiết.
Trái tim Lâm Mặc Ca cũng thắt lại theo từng nhát roi, người cô lạnh toát, không có cảm giác gì.
"Anh Long, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng mất!”
Lâm Quảng Đường bò đến chỗ anh Long, ôm chân hắn ta, van nài.
Ông ta bị đá vào góc: “Cút! Nếu không có tiền thì để mạng lại! Hôm nay đừng ai mong sẽ sống. sót rời đi!"
Ánh mắt gã ta trở nên hung tợn, gã ta lại vung. tay quất mạnh tiếp.
“Á á...”
Tiếng kêu của Vương Vân ngày càng thảm thiết, sắc mặt bà ta trắng bệch, hình như đã ngất đi.
Lâm Mặc Ca run rẩy, tim cô cũng rỉ máu!
"Hừ, bà già, chịu đựng giỏi đấy! Tôi cũng, muốn xem xem bà chịu được bao lâu...”
Rõ ràng anh Long cũng bị chọc giận, gã ta nghiến răng, dùng hết sức lực, định quật tiếp
“Đủ rồi! Thả mẹ tôi ra!"
Cuối cùng Lâm Mặc Ca vẫn gào lên.
Cô vẫn không thể trơ mắt nhìn mẹ mình bị đánh chết.
Lâm Quảng Đường kinh ngạc nhìn về phía Lâm Mặc Ca, hình như vừa thở phào nhẹ nhõm, mắt ông ta lóe sáng.
Vương Vân nằm thoi thóp trên mặt đất, trao đổi bằng ánh mắt với Lâm Quảng Đường rồi mỉm cười, cuối cùng cũng yên tâm.
“Sao, nghĩ xong rồi à?” Anh Long vứt roi sang, bên cạnh, nhìn cô.
Lâm Mặc Ca nghiến chặt răng, ép mình bình tĩnh, cô ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn ta: “ Đầu tiên thả mẹ tôi ra đã!”
"Hừ... Cô nhóc, cô nghĩ tôi vừa bước vào xã hội à? Làm gì có chuyện thả người trước, lấy tiền sau?"
Nhưnghe được truyện cười, mấy người đàn ông đều cười giễu cợt.
“Vậy anh muốn thế nào! Tôi không có đủ hai trăm triệu!”
Lâm Mặc Ca nắm chặt tay, giọng hơi run.
Điều kiện này đúng là chuyện viển vông, cho dù giết cô thì cũng không thực hiện được.
“Hừ! Không đủ thì đành lấy mạng của bà ta bù vào!”
Anh Long nói bằng giọng u ám, hắn ta vừa vươn tay ra, lại có người nhặt roi, đặt vào tay gã ta.
“Anh Long! Vẫn còn một cách... vẫn còn một cách...” Lâm Quảng Đường bỗng đứng dậy, hốt hoảng nói: ''Chỉ cần thành công giành được hạng mục Tuyết Thành, đừng nói là hai trăm triệu, ngay cả hai tỷ cũng không thành vấn để!”
“Ö? Mày tự tin thế à?”
Anh Long lại nhìn về phía Lâm Mặc Ca đang, tái mặt.
Cô lảo đảo, mím chặt môi dưới:“Nếu là chuyện đấu thầu Tuyết Thành, tôi có thể thử xem sao.”
Giờ chỉ có mỗi cách này để cứu mẹ cô.
Anh Long quất roi chan chát xuống đất, khiến màng nhĩ người khác đau nhói, khiếp hãi.
“Lần trước mày nói sẽ giành được hạng mục. đó, kết quả thì sao? Chẳng phải mày đã thất bại à?"
“Tao không có thời gian để dây dưa với mày. Ai biết lần này nhà chúng mày có bắt tay nhau lừa tao không chứ!"
Lâm Quảng Đường sợ hãi ôm chân hắn ta, giọng càng khó nghe hơn: “Không đâu không đâu, chắc chắn lần này sẽ ổn... Anh Long, xin anh cho tôi thêm cơ hội nữa... Không, cho nó thêm cơ hội nữa!”
Anh Long hất ông ta ra với vẻ chán ghét, nhìn Lâm Mặc Ca bằng ánh mắt đò xét.
Cuối cùng gã ta khẽ gật đầu: '“Thôi được, nể gương mặt xinh đẹp này, tôi sẽ cho cô thêm cơ hội. Nhớ kỹ, cô chỉ có một ngày, đến tối mai, nếu tình hình vẫn không khá khẩm hơn, hừ... Thì cứ chờ nhặt xác cho mẹ côi”
Lâm Mặc Ca run rẩy: “Một ngày? Sao có thể chứ, tôi không thể làm gì chỉ với một ngày!”
Anh Long nhướng mày, trông đằng đẳng sát khí: “Không làm được chứ gì? Vậy giờ tôi giết bà tai”
“Không..."
Lâm Mặc Ca thốt lên, vì sợ hãi nên răng cô cũng va lập cập.
“Đừng động vào bà ấy! Một ngày thì một ngày, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách.”
Khi nói như thế, chính cô cũng không tự tin.
Cô lấy đâu ra cách chứ!
Nhưng lúc này, chỉ có thể kéo dài ngày nào thì hay ngày đó thôi.
Chỉ cần ra ngoài được, cô sẽ có cơ hội báo cảnh sát.
Chát!
Tiếng roi quất xuống đất lại vang lên, khiến. cô rùng mình vì sợ.
Anh Long cười nham hiểm, nhìn cô như nhìn sâu bọ: “Nếu cô đám giở trò, báo cảnh sát, đừng. trách tôi ác độc! Người nhà họ Lâm các người cũng đừng hòng sống sót.
Gã ta đoán được rồi!
Mặt cô lập tức tái nhợt.
Chuyện đến nước này rồ, nhưng cô vẫn không có cách nào.
Tiếp đến, cô lại bị bịt mắt, đưa lên xe.
Nửa tiếng sau, cô bị đẩy khỏi xe, bị bỏ lại ở con đường tại trung tâm thành phố.
Nhìn chiếc xe van nhanh chóng rời đi, cô cảm. thấy tuyệt vọng.
Cô sốt ruột chạy về nhà, trong nhà tối om.
Sự im lặng khiến người ta hoảng hốt.
Cô bật đèn phòng ngủ, trông thấy đứa bé đang ngủ say trên giường, lúc này trái tìm mới chậm. rãi quay về vị trí cũ.
Nước mắt cô lập tức rơi lã chã.
May quá, Nguyệt Nhi của cô không sao.
May mà Nguyệt Nhi không bị họ bắt.
Bằng không, có lẽ cô sẽ phát điên thật.
Cô nhẹ nhàng bước đến bên giường, không ngờ đứa bé trên giường đã dậy.
Cậu dụi đôi mắt kèm nhèm, ngoan ngoãn gọi: "Mẹ... Sao mẹ lại khóc?"
Lúc này cô mới nhận ra mặt cô đã giàn giụa nước mắt.
"Không sao, mẹ bị bụi bay vào mắt ấy mà..."
Cô vừa nói vừa ôm chặt đứa bé trên giường, mùi sữa thoang thoảng tràn vào mũi cô, trái tim cô đần bình tĩnh lại.
Chỉ khi ôm Nguyệt Nhi, cô mới hoàn toàn yên tâm.
Thực sự, may mà Nguyệt Nhỉ không sao.
“Mẹ... Con nhớ mẹ lắm...”
Cậu dụi vào tay cô, gương mặt nhỏ nhắn phúng phính và mềm mại cũng đi vào trái tim cô.
"Mẹ xin lỗi Nguyệt Nhi, mấy hôm nay mẹ bận quá, không có thời gian ở bên Nguyệt Nhi..."
“Không sao đâu ạ... Nguyệt Nhỉ biết mà.”
Cậu vươn tay, lau nước mắt giúp cô.
Dáng vẻ nghiêm túc này khiến mũi cô chua xót, suýt rơi lệ.
Cậu biết mẹ khóc không phải vì bụi bay vào. mắt.
Chắc chắn mẹ đang giấu cậu chuyện gì đó.
Nhưng để mẹ không nghỉ ngờ, sau cùng cậu vẫn không hỏi gì.
Cậu chỉ ngoan ngoãn ôm mẹ, ngửi mùi hương chỉ thuộc về mẹ.
“Đúng rồi mẹ, con không thấy bà ngoại đâu, khi Nguyệt Nhỉ về từ nhà trẻ thì bà ngoại đã đi rồi. Mẹ biết bà đi đâu không ạ? Nguyệt Nhỉ rất lo cho bà ngoại.”
Cậu nói bằng giọng bập bẹ.
Trái tim Lâm Mặc Ca run rẩy, cô chậm rãi nói: “Bà ngoại đi tìm ông ngoại rồi, đi vội nên không nói cho Nguyệt Nhi. Nhưng Nguyệt Nhí ngoan quá, còn biết lo cho bà ngoại.”
Đứa bé lại rúc vào lòng cô, như chú mèo con lười biếng.
Cô nhìn đáng vẻ quyến luyến của con, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, nói: “Xin lỗi Nguyệt Nhi, mẹ có việc phải ra ngoài, đêm nay Nguyệt Nhỉ ngủ một mình được không?”
Cậu nghĩ ngợi rồi gật mạnh đầu: “Vâng, Nguyệt Nhi không sợ tối đâu... Nhưng mẹ đi đâu thế ạ? Mẹ bận lắm à?”
Nhìn con gái hiểu chuyện, cô bỗng thấy chua xót.
Cô vỗ nhẹ lưng con, địu đàng nói: “Đúng thế, đêm nay mẹ phải đi công tác, nên Nguyệt Nhỉ phải ngoan được không? Mẹ để đồ ăn trên bàn, sáng mai Nguyệt Nhi nhớ ăn rồi tự đến nhà trẻ nhé.”
Nghe mẹ dặn dò, Vũ Hàn cứ cảm thấy khác thường, hình như mẹ có chuyện gì đó.
Nhưng cậu không đoán được cụ thể là chuyện gì.
Cậu chỉ cảm thấy nét mặt của mẹ rất khác thường ngày.
Để mẹ không lo lắng, cậu vội gật đầu: “Mẹ cứ yên tâm đi đi, con làm được.”
"Nguyệt Nhi ngoan lắm!"
Cô ôm chặt đứa bé trong lòng hơn nữa, hôn mấy cái lên má cậu rồi mới lưu luyến đặt con vào chăn.
Nhớ đến lời đe dọa của anh Long, cô nói thêm: "Nguyệt Nhỉ, nếu mai con đi nhà trẻ về mà mẹ và bà ngoại vẫn chưa về thì con đi chơi với Tiểu Minh nhé."
"Bảo mẹ Tiểu Minh là con sẽ ở nhà cô ấy một đêm, nhớ chưa?"
"Sao phải đến nhà Tiểu Minh ạ? Mẹ đi công tác lâu lắm à?"
Đứa bé lại chớp mắt, hỏi.
Cô cắn chặt răng, không sao nói nên lời, chỉ có thể đặn lại: "Đúng thế, mẹ phải đi rất lâu, nên Nguyệt Nhi nhớ kỹ lời mẹ đặn, không được về nhà một mình, rõ chưa?"
Nhìn đáng vẻ nghiêm túc và thận trọng của mẹ, Vũ Hàn vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, con nhớ rồi thưa mẹ."
"Nguyệt Nhi ngoan quái Được rồi, con ngủ đi"
"Vâng ạ."
Sau khi đỗ con ngủ xong, cô chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai, để lại ít tiền rồi khẽ khàng rời đi.
Khi đi trên đường, nhìn dãy số trong điện thoại, cô do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn bấm. gọi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!