Sao lại có thể... thậm tệ giống như anh nói cơ chứ?
Cô tranh luận, nhưng lại không làm anh tức giận, trái lại, càng khiến tâm trạng của anh trở nên tốt hơn.
Dường như anh rất hưởng thụ việc cãi nhau với cô vì những chuyện vặt vãnh này.
“Õ? Vậy chỉ bằng kiểm tra lại lần nữa xem."
Giọng nói cợt nhả mang theo hơi thở ấm áp, phả lên vành tai của cô.
Trong nháy mắt truyền đến một cơn tê đại.
Bàn tay của anh cũng không chút khách sáo mà di chuyển trên người cô, mang theo một dòng điện tê đại, đễ đàng khơi mào ngọn lửa trong lòng cô.
“Quyền Giản Li...” Cô cố chịu đựng cảm giác tê đại trên đa thịt, hơi thở dần dần trở nên hỗn loạn, gương mặt nhỏ nhắn bởi vì tức giận và lo lắng mà trở nên đỏ bừng.
“Tôi chịu thua, không cần kiểm tra.”
“Nhưng em còn chưa tâm phục khẩu phục, anh thắng như vậy chẳng có tí cảm giác thành tựu gì cả”
Anh cười trêu tức, bàn tay to lớn tùy ý trượt thẳng xuống khu vực nhạy cảm nhất của cô, ngang ngược khiêu khích.
Khoái cảm mãnh liệt kích thích khiến cơ thể cô run bắn lên, suýt nữa đã thất thủ.
Ngay cả chính cô cũng bất ngờ, tại sao cơ thể của cô lại đễ dàng bị anh thao túng như vậy?
Cô ghì chặt tay anh lại, cơ thể vì căng thẳng nên cong lên hết cỡ, giống như một con tôm đang. giãy giụa trước khi bị luộc chín.
Cô cắn môi vội vàng nói: “Tâm phục khẩu phục, thật đó, tôi phục anh sát đất rồi... Cho nên. chuyện của Lâm thị, anh sẽ suy nghĩ lại đúng, không?”
Cảm giác căng đau nhè nhẹ khiến toàn thân anh bốc hỏa, cơn nóng bỏng khó mà kiểm chế như thể muốn thiêu đốt anh mới thôi.
Con ngươi càng lúc càng đỏ ngầu, giống như một con báo đã phát hiện ra con mồi, chuẩn bị tấn công.
Giọng nói đang cố gắng kiểm chế lửa nóng: Hửm? Chuyện gì của Lâm thị?”
“Quyển Giản Li!”
Lâm Mặc Ca vừa nghe đã nổi giận, căm tức xoay người lại đón lấy ánh mắt nóng rực của anh, giật mình đến độ lập tức mất hết can đảm, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: “Hôm qua rõ ràng anh đã đồng ý sẽ cho Lâm thị một cơ hội mà.”
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bởi vì xấu hổ mà trở nên đỏ bừng, phấn hồng nhàn nhạt, giống như nụ hoa anh đào im lặng bung nở, xinh đẹp vô ngần.
Đôi mắt giống như đầm sâu trong suốt không, thấy đáy kia, là gợn sóng quyến rũ dập đờn, khiến hầu kết của anh căng chặt.
Giọng nói thản nhiên vang lên bên môi cô: “ Vậy em đi đi, thanh thế lớn hơn một chút thì càng. tốt, nói không chừng còn có thể mang lợi ích bất ngờ về cho công ty đấy!”
“Anh...”
Lâm Mặc Ca gần như sắp cắn nát hàm răng, nhưng lại không còn cách nào.
Bàn về sự đê tiện, cô nào phải là đối thủ của anh.
“Tôi không biết, nói chung Lâm thị nhất định phải vào vòng trong, nếu anh đám lừa tôi, tôi sẽ ầu chết đến cùng với anh!”
Dáng vẻ giương nanh múa vuốt giống như một chú sư tử con đang tức , nhưng bởi vì đôi con ngươi trong veo ấy mà lại càng trở nên đáng. yêu hơn.
“Ổ? Anh cũng muốn nhìn thử xem, em muốn. liều chết đến cùng với anh như thế nào.”
Bờ môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào hàng mi của cô, giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nhưng lại toát lên sự cưng chiều và ám muội. vô tận.
Với góc nhìn hiện tại của Lâm Mặc Ca, lại là một kiểu diễu võ giương oai khác.
Cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhe hàm răng nhỏ sắc bén, cúi đầu xuống cắn lên bả vai rộng lớn của anh.
Shhh...
Anh đau đến hít một ngụm khí lạnh.
'Bây giờ Lâm Mặc Ca mới hiểu ra, người đàn ông này quả thực giống như những gì cô suy đoán, ở trong cơ thể tồn tại hai nhân cách hoàn toàn khác nhau.
Một nhân cách thì lạnh lùng vô tình, giống, như ngọn núi băng muôn đời không thể tan.
Mà một nhân cách khác thì nhiệt tình như. lửa, có thể so sánh với nham thạch nóng chảy.
Nếu không phải trải qua việc tối hôm qua, có lẽ cô sẽ mãi mãi bị hình tượng của anh làm mê muội.
Muốn trách thì chỉ có thể trách cái tên này. giấu quá kỹ.
Ánh mặt trời càng lúc càng chói chang, Lâm Mặc Ca đã không chịu nổi sự va chạm cực lớn và giày vò như thế này từ lâu, cô mơ mơ màng màng. như sắp ngủ thiếp đi.
Nhưng Quyển Giản Li vẫn chưa dùng hết tỉnh lực, cứ mặc sức đòi hỏi giống như không biết ngừng nghỉ.
Suốt cả buổi tối, cộng thêm cả buổi sáng.
Mãi đến khi Lâm Mặc Ca hoàn toàn xui lơ, mất đi ý thức, cuối cùng anh mới chịu buông tha cho cô.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô mơ hồ nghe được âm thanh sột soạt.
Cô gắng xốc lại tỉnh thần mở mắt ra, lập tức nhìn thấy người kia đã ăn mặc chỉnh tể, chuẩn bị rời đi.
uu phục được cắt may vừa vặn, làm nổi bật bóng lưng của anh càng thêm cao lớn, đưới sự phụ
trợ của màu đen sẫm, gương mặt tươi cười mới vừa rồi còn nhiệt tình như lửa, lại quay về với sự lạnh lùng kiên nghị.
Dường như, trong đêm tối và ban ngày, hai nhân cách của anh có thể chuyển đổi một cách không giới hạn.
Sự khác biệt cực lớn khiến người ta giật mình!
“Quyển Giản Li... Anh đi đâu thế?”
Cô hơi sợ hãi hỏi một tiếng.
Anh ngừng động tác mang giày lại, đôi mắt thâm thúy nhìn thoáng qua gò má của cô, khóe môi khẽ nhếch lên: “Công ty, em cứ nghỉ ngơi trước, nếu đói bụng thì gọi phục vụ mang thức ăn lên.”
“Ồ...” Một nơi nào đó trong tim bị chạm nhẹ vào một cái, cô lại giương mắt lên, nói: “Vậy Lâm thị...”
“Muốn biết câu trả lời thì chiều nay đến công ty”
Giọng điệu của anh lập tức trở nên vô cùng, lạnh lẽo, sau đó anh nhanh chóng mang giày, không nói thêm một chữ nào, đóng cửa bỏ đi.
Tất nhiên cô biết nhắc đến chuyện của Lâm thị sẽ chọc giận anh.
Nhưng mà, Quyển Giản Li là hy vọng duy nhất của cô.
Mạng sống của mẹ vẫn đang nằm trong tay của kẻ khác, cô phải cắn răng mà chịu đựng.
Công ty.
Trong lòng của cô chợt trở nên nặng nề, trào đâng một sự cay đắng.
Sao cô lại quên mất, cô đã thua giao kèo, hiển nhiên vẫn phải tiếp tục làm thư ký cho anh.
Xem ra, cô và anh, vẫn phải tiếp tục đây dưa với nhau.
Nghĩ đến những chuyện phiền lòng này, cô lại không còn buồn ngủ nữa.
Cô đứng đậy nhặt quần áo bị vứt xuống đất lên, mặc lại từng món một, sau đó lửa mặt một phen, cuối cùng mới rời khỏi phòng.
Dạ dày trống rỗng nhưng lại không muốn ăn uống gì.
Mẹ còn đang nằm trong tay kẻ khác, thoi thóp. hơi tàn. Sao cô còn có lòng đạ nào ăn uống nữa?
Đêm qua cô không thể phân thân ra được mới bỏ con mình ở nhà một mình.
Bây giờ có thời gian, tất nhiên phải về xem nó trước.
Lúc chạy đến nhà trẻ, đang là thời gian ngủ trưa của bọn họ.
Cô vốn không muốn đánh thức con, nhưng. Nguyệt Nhi lại nhìn thấy cô trước, bèn chạy thẳng. Ta ngoài.
“Mẹ!"
Bé con nhào vào lòng mẹ, ôm chặt lấy cổ của cô, không hề làm nũng, nhưng cũng đủ làm trái tim cô tan chảy.
“Mẹ, mẹ đã làm xong việc rồi ạ?”
'“Ừm, làm xong rồi. Xin lỗi Nguyệt Nhỉ nha, hôm qua là mẹ không tốt, để con ở nhà một mình.
Trong lòng Lâm Mặc Ca rất áy náy, để con cái ởnhà một mình, còn cô lại đi mây mưa với một người đàn ông, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất xấu hổ bất an.
Bé con lắc đầu: “Không sao đâu mẹ. Vậy tối hôm nay, con còn phải đến nhà Tiểu Minh nữa không?"
Bởi vì tối hôm qua mẹ đã dặn dò cô bé, nếu buổi chiều hôm nay mẹ và bà ngoại đều không tới đón cô bé, cô bé phải đến nhà của Tiểu Minh ở ké một đêm.
Lâm Mặc Ca suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu: “Nguyệt Nhi, sau khi tan học con cứ đi tìm Tiểu Minh chơi đi, nếu như mẹ trở về thì sẽ đi đón con, được không?”
'Tuy rằng Quyền Giản Li kêu cô chiều nay đi tới công ty, mới báo cho cô biết kết quả.
Nhưng trong lòng cô thực sự không thể yên tâm cho được.
Trước khi mọi chuyện kết thúc, an toàn của Nguyệt Nhi mới là hàng đầu.
Lần này cô thực sự đã sợ rồi, nếu như cuối th đổi ý, nhất định sẽ đổi ý, nhất định sẽ kích thích Lâm Quảng Đường.
Đến lúc đó ông ta nổi điên lên, nói không. chừng sẽ làm ra càng nhiều chuyện đáng sợ hơn nữa.
Bé con ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, con biết rồi mẹ.”
Lúc hai người đang nói chuyện, cô giáo cười đi ra, đằng sau còn có hai bạn nhỏ nghịch ngợm không chịu nghe lời.
“Mẹ của Nguyệt Nhi, khoảng thời gian dạo gần đây, biểu hiện của Nguyệt Nhi rất xuất sắc, thành tích tăng lên rất nhanh. Nhất là ở phương điện vẽ tranh, cực kỳ có thiên phú. Cho nên tôi muốn để cử cô bé đi tham gia cuộc thi vẽ tranh sáng tạo dành cho Thiếu nhỉ thiên tài do thành phố tổ chức, với năng lực của Nguyệt Nhi, chắc chắn sẽ giành được giải rất cao...”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!