Ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai, cô thật sự tới không. đúng lúc mà.
Sao cứ đụng trúng họng súng thế nhỉ?
Ông cụ hung đữ lườm cô rồi hừ lạnh bằng, giọng mũi.
Quyển Giản Li nhìn ông cụ, thong thả nói: " Đã ký xong, ông có thể đi được rồi."
Nghe xong, ông cụ lập tức nổi trận lôi đình.
Thằng nhóc này là qua cầu rút ván à?
Lợi dụng ông xong thì muốn đuổi người hả?
Vì người phụ nữ này đã tới nên anh chê ông. chướng mắt?
Một bụng lửa giận không có chỗ để trút, ông. thấy Lâm Mặc Ca vâng vâng đạ dạ lại càng tức giận hơn bèn hừ lạnh: “Lâm Mặc Ca, chỉnh sửa những phần chưa báo cáo trong ba ngày này lại một chút rồi nộp cho tôi. Kể từ ngày mai, cô đã bị sa thải. Tôi sẽ chuyển tiền lương đến tài khoản. của cô, cô không cẩn tới công ty làm việc nữa.” Lâm Mặc Ca chịu đựng sự tức gỉ ông cụ, co rúm người lại nào đám làm trái. Như vậy cũng tốt, cô ước gì được rời khỏi đây, cũng không muốn quay lại làm việc.
Cô thỏa thuận một tuần với Quyền Giản Li cũng chỉ vì giành được tự do.
Không ngờ cô lại thua cược một tuần này, thế mà ông cụ lại tha cho cô.
'Tuy cô không rõ những chuyện lắt léo bên trong, nhưng điều đó không hề quan trọng.
lều quan trọng là bắt đầu từ ngày mai, cuối cùng cô cũng được tự đo.
Đúng là quanh đi quẩn lại, tới tới lui lui, sắp hành cô đến phát điên lên rồi.
May là cuối cùng cũng thuận theo ý cô.
Cô nơm nớp lo sợ lấy điện thoại ra, liếc trộm Quyền Giản Li một cái rồi nói: “Ông cụ Quyền, tôi đã viết nội dung xong rồi, lập tức gửi cho ông ngay.”
Nói xong, cô định bấm dãy số.
Quyền Giản Li nhíu mày, tiến lên vài bước giật lấy điện thoại của cô.
Ngược lại anh muốn xem thử mỗi ngày người phụ nữ này báo cáo những gì với ông cụ.
Anh vuốt mở màn hình điện thoại, đòng chữ trên đó hiện ra trước mắt.
Càng nhìn xuống, mặt anh càng trở nên u ám.
Thậm chí cuối cùng, mặt của ngài Li đã đen đến mức sắp nhỏ ra mực.
Bộp!
Anh nặng nề vỗ một phát lên bàn khiến Lâm Mặc Ca run rẩy xém chút nhữn cả chân ngã quy xuống đất.
Đây đều là những gì cô nói xấu anh trong mấy ngày nay, ai ngờ lại bị anh thấy.
"Thằng hai, đây là thứ mà cô ta phải báo cáo. với tôi, cậu giành làm gì?”
Ông cụ Quyền vô cùng tức tối nhưng ông cũng bó tay với đứa con trai này.
Ngay từ giây phút thua cược, ông đã nằm ở thế bất lợi.
Làm sao có thể thắng khí thế của anh chứ?
Vẻ mặt của Quyền Giản Li u ám tột độ, anh ngẩng đầu và nhếch miệng cười với Lâm Mặc Ca, nụ cười khiến người khác ớn lạnh, cực kỳ khủng. bố.
Sau đó, anh lưu loát nhấn nút xóa, xóa sạch sành sanh những thứ cô đã ghi nhớ trong mấy ngày qua.
Đương nhiên Lâm Mặc Ca thấy động tác nhỏ của anh, nhưng cô cũng không làm gì để ngăn anh lại.
Du sao anh muốn xóa thì xóa, cô viết lại không được à.
Ngắng đầu nhìn ông cụ Quyền vẫn còn ở đấy, nét mặt của Quyền Giản Li cũng chẳng có lấy một tỉa ấm áp, trầm giọng nói: “Thời gian không còn sớm, ông nên về sớm đi.”
“Hừ”
Câu nói của anh còn mang ý tiễn khách, sao. ông cụ Quyển lại không nghe ra chứ.
Đập mạnh cái nạng xuống đất, ánh mắt nham hiểm liếc nhìn gương mặt hoảng hốt của Lâm Mặc Ca, ông lạnh lùng lên tiếng: “Viết cho tôi bản báo cáo như vậy đi! Tôi thật sự không nên đánh giá thấp cô, vậy mà lại bị cô lừa. Hừ!”
Nói xong, ông tức tối bỏ đi.
Tuy Lâm Mặc Ca không biết mình đã đắc tội ông cụ Quyền ở chỗ nào, cô vẫn dạ dạ vâng vâng. trả lời: “Dạ... ông cụ Quyền..."
Nhưng đáp lại cô là tiếng đóng sầm cửa lại.
Trong lòng âm thầm kêu oan, mấy hôm trước không phải ông cụ Quyền còn khen cô làm rất tốt hay sao?
Còn bảo cô giúp làm vẩn đục nước trong ao, tốt nhất là khiến Quyền Giản Li chia tay với Bạch Nhược Tuyết.
Bây giờ cô đã làm được rồi, sao ông lại tức giận hơn chứ?
Không phải chuyện này thỏa mãn mong muốn của ông sao?
Quả nhiên, hai bố con nhà họ Quyền đều có đức tính giống nhau!
Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, và cơ bản không hề có lý do gì cả.
Cô bĩu môi. Thôi đi, dù sao bắt đầu từ ngày mai, cô không cẩn tới đây làm việc nữa, sau nay cũng sẽ không có bất kỳ qua lại gì với nhà họ Quyền. Lần này coi như cô ngậm đắng nuốt cay thôi.
Bên này vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chớp. mắt cô lại phải nghênh đón ánh mắt có thể khiến người khác đông cứng của Quyền Giản Li.
Có vô số lưỡi đao băng giấu dưới đôi mắt anh bắn ra, đường như muốn lăng trì xử tử cô vậy.
Cô không nhịn được mà lùi về sau vài bước, muốn tránh phạm vi tầm bắn của lưỡi dao băng. kia.
Chát
Anh nặng nề đập điện thoại lên bàn, Lâm Mặc Ca đau lòng cảm thấy sợ sệt.
“Đó... đó là điện thoại của tôi... hỏng rồi thì anh đền à?”
“'Hừ, bây giờ em còn lo điện thoại?”
Quyển Giản Li xụ mặt, đi từng bước đến sát người cô.
“Lâm Mặc Ca, em nên lo cho chính mình thì hơn.”
Giống như tiếng gầm gừ trầm thấp của một con báo đang săn mồi làm cho tim gan của Lâm Mặc Ca run lên trong nháy mắt khí thế lập tức xìu xuống.
“Cái gì gọi là đồ khốn không có nhân phẩm. Một giây trước hại cô gái vô tội tự tìm cái chết, một giây sau thì tìm gái làng chơi, ngây ngất trong ôn nhu hương?”
Giọng anh trầm xuống một phần, chân của Lâm Mặc Ca lại nhũn đi một phần.
Dựa trên những quan sát của cô trong vài ngày qua, giọng nói của anh càng thấp, chứng tỏ lửa giận càng lớn.
Cứ tiếp tục thế này, hôm nay cô có thể phải chết không toàn thây rồi.
Thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của cô, lửa giận của Quyền Giản Li xộc thẳng lên não.
Anh đi từng bước một, mang theo hơi thở lạnh lẽo dường như muốn đè ép cô đến ngạt thở.
“Cái gì gọi là tâm lý có vấn để? Nghiêm trọng. đến mức thiếu yêu thương, thiếu thông minh, thiếu nhân tính?” Anh hít một hơi thật sâu, nhìn người phụ nữ đã bị áp sát đến góc tường và không còn đường lui. Anh nghiến răng nghiến lợi gần từng câu từng chữ: “Cái gì gọi là tự ti bẩm sinh? Mặc cảm quá mức với em trai mình cho nên tùy khoe khoang trước mặt phụ nữ, nhất là thích sàm sỡ nhân viên nữ trong nhà vệ sinh?”
Lâm Mặc Ca dựa vào bức tường lạnh băng như chú thỏ nhỏ bị kinh sợ và run lầy bẩy.
Những điều này rõ ràng là anh đã từng làm với cô mà.
Từng câu từng chữ đều là máu và nước mắt của cô.
Ban đầu cô muốn nói xấu anh sau lưng với ông cụ Quyển, để ông cụ từ từ trừng trị anh một phen cho nên mới viết quá khích như thị
Ai ngờ ông cụ còn chưa nhìn thì đã lọt vào mắt của anh rồi.
Chỉ có thể trách cô xui xẻo, chẳng thể oán. người khác được.
Rơi vào tay Tử Thần này, cô mặc anh xử lý còn không được sao?
Cô run rẩy muốn giải thích, thế nhưng trong. mắt anh bắn ra ánh sáng thù hẳn giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, Lâm Mặc Ca sợ đến mức không nói ra câu hoàn chỉnh.
'“Tổng giám đốc Quyền... Trước tiên anh... bớt giận... đó đều là tôi viết linh tỉnh, không phải nói anh.."
'“Hửm? Viết linh tỉnh? Việc cho tới nước này, em nghĩ anh còn tin mấy lời quỷ quái này của em à?"
Quyển Giản Li nổi giận gầm lên một tiếng, đọa cô sợ đến nhũn cả chân, thuận theo bức tường mà trượt xuống.
Nhưng trượt được một lúc, cổ áo lại bị anh nhẹ nhàng nhấc lên, anh xách cả người cô đứng dậy.
“Thả tôi ra... Anh thả tôi ra...”
Cô vùng vẫy mấy lần, nhưng lại bị anh hất tay. rồi ném mạnh cô lên ghế sô pha.
Cô ngã đến mức đầu óc rối loạn, mắt nổ đom. đóm.
Vốn dĩ tối hôm qua đã bị giày vò suốt ruột đêm, còn cả chuyện sáng nay nữa.
Cô gần như không hề chợp mắt.
Có thể nói là kiệt quệ cả về thể xác lẫn tỉnh thần.
Bây giờ lại bị hai bố con ông cụ Quyển và anh cùng nhau “hăm dọa”, cô còn sống để thở được đã là chuyện không tồi.
Giọng nói của Quyền Giản Li ngày càng lạnh lùng: “Lâm Mặc Ca, em thật đúng là ngày càng to gan nhỉ, xem ra chỉ dùng việc nhảy lầu đe dọa em mãi mãi cũng không đủ.”
Hai chữ nhảy lầu đọa cô phải sửng sốt.
Trải nghiệm hôm đó là nỗi ám ảnh của cô, e là
cả đời này cô sẽ không quên được.
Nét mặt của Lâm Mặc Ca sợ hãi nhìn người đàn ông đang đứng sững trước mặt, tư thế kiêu cô đột nhiên
ngạo từ trên cao nhìn xuống khi: giật mình, có một loại dự cảm chẳng lành.
Dáng vẻ hoảng sợ của cô ở trong mắt anh càng. trở nên khoan khoái đễ chịu.
Hình như người phụ nữ này càng giận, càng, phẫn nộ, càng hoảng sợ, anh càng thấy hưng phấn.
Ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao.
Có lẽ như người phụ nữ này nói, anh có một loại... sở thích đặc biệt nào đó.
Vừa nghĩ đến từ này, lửa giận vừa mới giảm xuống lại dâng trào lần nữa, thế lửa càng thêm bùng cháy.
Trong đôi mắt đen kia cũng lóe lên một tia sáng đỏ như máu.
Anh vươn tay cởi bỏ chiếc thắt lưng đắt tiền, dọa Lâm Mặc Ca sợ đến tái mét mặt mày.
Đồ ngốc cũng biết anh tháo thắt lưng là muốn làm gì.
“Quyển... Quyền Giản Li... Anh đừng qua đây nha... Tôi thật sự sẽ kêu cứu đấy... Anh cũng không, muốn bị người ta biết phải không?”
Cô còn chưa nói hết câu thì đã hét lên một tiếng.
Cơ thể co rúm, muốn ngăn bàn tay to của anh. đang lôi kéo quần áo của mình.
“A, anh làm gì vậy?”
Anh cười dữ đội, đôi mắt đỏ bừng như sắp phun ra ngọn lửa.
Anh trở tay gắt gao ràng buộc để cô ở dưới người, vô cùng thuần thục cởi bỏ chiếc váy suông của cô, kéo phần vải che đi nơi riêng tư nhất xuống.
“Làm gì à? Không phải em nói tôi có sở thích đặc biệt sao? Không phải em nói anh là kẻ cuồng. dâm biến thái ư?” Quyền Giản Li cười khiến người khác ớn lạnh, hung hằng tách hai chân của cô ra.
“Bây giờ anh sẽ để em biết thế nào gọi là kẻ cuồng đâm biến thái.”
“A..."
Cơn đau đột ngột ập đến khiến Lâm Mặc Ca phải hét lên.
Nhưng cô lại bị anh gắt gao đè dưới người, hoàn toàn không thể động đậy.
Đau đến mức phải nghiến răng chịu đựng, hốc mắt cô đỏ hoe: “Khốn nạn, anh là đồ khốn kiếp... Cút đi...”
“Được thôi. Em cứ việc chửi đi... chửi càng. hăng, anh càng thấy hào hứng.”
Anh cắn răng, ngó lơ sự đau đớn của cô, gia tăng động tác càng thêm thô bạo.
Người phụ nữ đáng ghét này, nếu không từ từ chăm sóc đạy bảo, chắc chắn cô sẽ không nghe. lời.
Nếu những tin kia thật sự truyền đến chỗ ông cụ, nói không chừng ông còn cười anh.
Biết vứt mặt mũi anh quảng đi đâu đây
Đã gần ba ngày, những gì trước đây cô báo cáo với ông cụ chắc chắn cũng không khá hơn là bao.
Nghĩ đến những chuyện này, lửa giận xung thiên, động tác của anh càng thô lỗ hơn.
“Đau...”
Cô nghẹn ngào kêu lên, thân dưới giống như bị nút toạc ra vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!