Edit by Kiera
Bố mẹ hai bên sau khi ăn xong thì lôi kéo bọn họ đi tản bộ trên bờ biển để tiêu thức ăn.
Khi Trần Đồng đi, Triệu Đình Ân ở sau lưng liền đuổi kịp.
Bố mẹ hai người đi ở phía trước, còn Trần Đồng cùng Triệu Đình Ân đi theo sau.
Để chân trần chìm vào hạt cát tinh mịn lại mềm như bông trên bờ cát, Triệu Đình Ân nhìn bóng dáng Trần Đồng phía trước, gió thổi bay tà áo sơ mi của hắn, cô nhìn chằm chằm vào đuôi áo, cùng bên tai là tiếng sóng biển nhấp nhô, lặp lại liên hồi nghe hoài không chán.
Đương nhiên, cũng nhìn không hề chán.
Bỗng nhiên cô lại cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt, hắn sống rất tốt, tuỳ tiện mà sống một cuộc sống tuyệt vời.
Hắn xuất sắc, thành tích ưu tú, gia đình giàu có mỹ mãn, mọi mặt đều hơn hẳn kiếp trước.
Thật may mắn khi hắn không có hồi ức đời trước.
Gian khổ bi thảm thống khổ đủ loại, cô đều không muốn hắn phải trải qua một lần nữa.
Nhưng cô, lại mong đợi hắn có thể nhớ lại một chút gì đó.
Nhớ lại cô, nhớ lại tình yêu mãnh liệt nóng bỏng của bọn họ.
Quên đi, không nhớ rõ cũng được, chỉ cần cô nhớ rõ là được rồi.
Cô sẽ luôn đợi, đợi cho đến ngày mà hắn cũng yêu mình.
______
Sau khi Trần Đồng đi được một đoạn, thì phát hiện phía sau không có động tĩnh gì.
Quay đầu lại nhìn xem thì lại phát hiện Triệu Đình Ân đang nói chuyện phiếm với ngừoi nào đó ở phía sau.
Là một chàng trai.
Vóc dáng rất cao, vẻ mặt kinh hỉ nói chuyện với Triệu Đình Ân.
Triệu Đình Ân đưa lưng về phía Trần Đồng nên hắn không nhìn thấy được vẻ mặt của cô.
Hắn ngừng tại chỗ đợi trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy bản thân thật kỳ quái, chờ cô làm cái gì chứ?
Đi được hai bước rồi nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại.
Vẫn còn ở đó nói chuyện.
Chàng trai kia nói gì đó, còn Triệu Đình Ân vẫn không ngừng gật đầu, thi thoảng sẽ nở ra nụ cười bên sườn mặt.
"Bị đến gần vui vẻ như vậy sao?" Hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, rồi bỏ đi.
Ở giữa đường có quá nhiều vỏ sò cũng sỏi cát cản đường.
Hắn đá chúng nó trở về với biển.
Nhưng sau đó, sóng triều dâng lên đẩy chúng trở lại, đưa đến bên chân hắn.
Hắn ngồi xổm xuống, nhặt lên một cái vỏ sò đẹp nhất, suy nghĩ trong chốc lát, bỏ vào trong túi.
______
Triệu Đình Ân không biết tại sao lại thế này, dường như Trần Đồng lại cách xa cô nữa rồi.
Những cái gai nhọn trên người hắn lại dựng thẳng đâm vào cô.
Sau khi tản bộ trên bờ cát, hắn đã cố tình lảng tránh cô.
Lúc ăn cơm cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, đến khi đụng trúng ở cửa WC lầu ba, hắn vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, đến cái ánh mắt cũng không chịu nhìn đến cô
Hôm nay, thời tiết thật nóng.
Cô lấy lon nước soda từ trong tủ lạnh ra uống, còn Trần Đồng ngồi ở trên sô pha xem TV, trước mặt là một ly trà ô Long mật đào.
Trần Đồng vừa nhìn thấy cô ngồi xuống, liền đứng lên.
Triệu Đình Ân không nhịn được, thuận thế bắt lấy cổ tay của hắn.
Ngón tay trắng nõn giữ chặt da thịt của hắn, Trần Đồng cúi đầu xuốn thì nhìn thấy được đôi mắt ngấn nước của cô, uỷ khuất cùng khổ sở dường như đi theo nước mắt mà chảy xuống.
Trần Đồng biết cô khổ sở.
Chỉ là hắn cũng không vui, cực kỳ không vui.
Hắn biết rõ bản thân tại sao lại không vui, bởi vì cô rõ ràng luôn miệng nói thích mình, nhưng lại có thể nói chuyện vui vẻ hăng say với những chàng trai khác.
Hắn cảm thấy cô thật giỏi giả vờ.
Giả bộ làm bộ dáng thích mình, làm bộ dáng thanh thuần vô tội lừa gạt mình.
Hắn hỏi cô: "Làm cái gì?"
Dưới đáy mắt là sự lạnh lẽo đến tận xương.
Triệu Đình Ân bị dọa sợ, chậm rãi buông bàn tay của mình ra.
Hắn liền nâng bước rời đi, khi đi đến lầu ba rồi lại càng lên cao hơn.
Tầng cao nhất của biệt thự là một cái gác mái cũ tối tăm.
Sàn nhà được làm bằng tấm ván gỗ nên khi dẫm lên sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Trần Đồng cởi áo trên ra, nằm trên mặt đất lạnh lẽo, nóc nhà rất thấp khiến hắn phải cong eo lại mới có thể đi lại bình thường được.
Dưới chân Trần Đồng có một cái cửa sổ nhỏ bên cạnh, hắn đá văng ra, một trận gió cứ như vậy ập vào.
Thông gió mát mẻ thổi bay đi một nửa sự khô nóng trên gác mái.
Hắn nhìn cái nóc nhà cách mình không xa, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ khó hiểu.
Nhưng lại không ngủ được, bởi vì Triệu Đình Ân không lâu sau đó đã lên tới rồi.
Hắn nhắm mắt lại đang muốn đợi xem rốt cuộc cô đang muốn làm cái gì.
Cô cúi đầu nhìn hắn, không thể giải thích mà lại bắt đầu chảy nước mắt.
Nước mắt thậm chí còn nhỏ trên người hắn khiến trái tim của hắn không khỏi nhói lên một chút.
Hắn rất muốn há miệng nói: "Khóc cái gì mà khóc, tôi còn chưa chết."
Sau đó Triệu Đình Ân hôn hắn một cái.
Cũng chỉ là môi chạm vào môi, một nụ hôn khô cằn.
Hắn chỉ cảm nhận được xúc cảm mềm mại đó chưa tới một giây.
Trần Đồng rốt cuộc nhịn không được, vừa mở mắt ra đã bắt gặp sự hoảng sợ trong mắt cô, hắn duỗi tay ôm lấy cổ cô, lạnh mặt hỏi: "Câu dẫn sao?"
Triệu Đình Ân ngửa đầu, trong đáy mắt chứa đầy sự kinh hoảng cùng một mảnh ướt đẫm trên mặt.
Môi nhẹ nhàng run rẩy, cổ bị hắn bắt lấy, yếu ớt giống như một đóa hoa.
"Thật xin lỗi." Triệu Đình Ân xin lỗi.
Trần Đồng nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, đôi mắt ngấn nước giống như nai con, nơi khoé mắt là từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống.
Trần Đồng đang nghĩ xem, nước mắt của cô là ngọt hay là mặn.
Giây tiếp theo lập tức đè cô về phía trước, đầu lưỡi vươn ra liếm lên nước mắt.
Mặn.
Triệu Đình Ân khóc đến mức mũi nhỏ đều phiếm hồng hết lên, giờ phút này cô ngây ngẩn cả người, cánh mũi mấp máy hai cái, ngơ ngẩn mà nhìn hắn.
Giống như một đứa ngốc.
Trần Đồng nhìn cô, trong đầu chỉ có một câu này.
"Nâng cằm lên." Hắn trầm giọng nói.
Triệu Đình Ân không phản ứng.
Không kiên nhẫn mà chậc một tiếng, hắn cầm cằm cô hướng lên trên, hơi thở tới gần, hung tợn cắn lên môi cô một cái.
Cuối cùng đầu lưỡi lưu luyến mà rời đi.
Triệu Đình Ân choáng váng.
Hắn thổi mạnh một hơi vào mặt cô, hương vị bạc hà huyện với mật đào.
Triệu Đình Ân hoảng hốt chớp mắt.
"Đứa ngốc." Trần Đồng kết luận, rồi buông lỏng tay, cầm lấy quần áo của mình sau đó đi xuống lầu.
Cái thang gỗ phát ra những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, sau đó là tiếng dép lê đi trên mặt đấy, càng ngày càng xa.
Bốn phía đều cực kỳ yên tĩnh, gió thổi qua thổi một nữa cánh cửa sổ nhỏ bằng gỗ.
Triệu Đình Ân lập tức nằm trên mặt đất, trong đầu là một mảnh hỗn độn, cô không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Câu dẫn.
Bạc hà, mật đào.
Đứa ngốc.
Cô đột nhiên nở nụ cười.
Có phải em lại gần anh hơn một chút nữa rồi không, Trần Đồng.
Nước mắt chảy qua gương mặt, rơi xuống mặt đất..