Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Diệp Thanh cùng Vân Du rời khỏi studio, nhưng sau đó lại trở lại phòng chờ, bởi vì bên ngoài đang có rất nhiều antifan đang chờ cô ra để ném trứng thối, theo đó toàn là những lời mắng chửi Diệp Thanh thậm tệ. Vân Du lo lắng mới nói cô nán lại, bao giờ bọn họ rời đi hết rồi thì về Diệp gia cũng không muộn.

Diệp Thanh mệt mỏi ngồi tựa lưng vào ghế. Đời trước, cô luôn làm việc chăm chỉ, mong sao sớm thành danh, nhưng cái giá của sự nổi tiếng đây ư? Mà nói sao nhỉ, đây cũng đâu phải lỗi của cô, nữ chính lần này cũng hơi quá rồi, dùng thủ đoạn bỉ ổi để vấy bẩn danh tiếng của "Diệp Thanh". Dù sao nguyên chủ vốn tiếng xấu từ trước, thêm một cái chắc cũng đến thế, hào quang của nữ chủ sáng như thế, cô không cách nào chống lại nổi nguyên tác do tác giả đặt ra. Nữ chính gặp chuyện sẽ có cứu tinh tới giúp, còn nữ phụ gặp chuyện chỉ có con đường chết.

Trong lúc cô mải mê suy nghĩ, điện thoại trong túi reo lên, cắt đứt dòng tâm trạng của Diệp Thanh.

" Thanh Thanh, em thử vai thế nào rồi? "

" Rất tốt, chỉ đợi thông báo nữa thôi. " - Diệp Thanh lười biếng trả lời.

" Vậy thì tốt, chị xin lỗi vì không thể đi cùng em được, chị cần xử lý một vài chuyện của Khúc Tử Yên, em biết đó, con bé không có ai giúp đỡ... "

" Không sao, bên em còn có Vân Du hỗ trợ! "

" Ừm... chị có xem tin tức sáng nay... em không sao chứ...? Chị biết video đó là có người cố tình cắt ghép! Tạm thời em cứ chuyên tâm làm việc, chị sẽ tìm cách giải quyết chuyện này! "

" Không sao, chuyện cỏn con đó sẽ không làm ảnh hưởng đến em, vả lại chị quên em còn có Diệp thị chống lưng sao, chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị dập đi thôi, nhưng cảm ơn chị đã tin tưởng em! "

" Được rồi, vậy em làm việc đi nhé, nhưng vãn phải chú ý sức khỏe đấy. "

" Em biết rồi, cảm ơn chị. "

Vừa cúp điện thoại thì bên ngoài có tiếng gõ cửa

Cốc cốc.

" Hạ, Hạ tổng? " - Vân Du đứng dậy mở cửa. Thân ảnh cao lớn xuất hiện ngay trước mắt khiến cô bé giật mình.

" Hả? " Nghe thấy giọng nói của Vân Du, Diệp Thanh cũng vội vàng quay ra. Cô cảm thấy nam chính dạo này cứ như âm hồn bất tán xung quanh cô vậy, cô ở đâu liền thấy anh ta xuất hiện ở đó.

Ánh mắt Hạ Cảnh Đình tựa mũi tên giống nhau bắn ra đi, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thanh, giống như có thể muốn lấy mạng người ta. Vân Du lén lút rụt rụt cổ, cậy nhờ thân hình nhỏ bé nhanh chóng lách ra ngoài, miệng lẩm bẩm thầm cầu phúc cho Diệp Thanh.



" Đám người bên ngoài đã được giải quyết xong, an ninh của Tinh Dạ Quang càng ngày càng lỏng lẻo rồi, không hiểu vì sao để đám người đó dễ dàng gây chuyện. "

" Ừm, tôi cảm thấy Hạ tổng là nên thay bảo vệ đi, một chút khinh suất sẽ ảnh hưởng đến nghệ sĩ! "

" Xin lỗi, khiến em hoảng sợ rồi! " - giống như nhầm lẫn, thanh âm trầm thấp từ tính như khàn khàn mê người, Diệp Thanh cảm thấy giọng nói của Hạ Cảnh Đình hôm nay đặc biệt dịu dàng.

Diệp Thanh thụ sủng nhược kinh, anh ta sao thay đổi cách xưng hô rồi?

" Tôi nhất định sẽ điều tra rõ vụ tin tức lần này! "

Khi trông thấy video, Hạ Cảnh Đình đã tìm ra vài điểm bất thường, cách nói chuyện và hành động của người trong video không được tự nhiên, nhìn là biết có người cố ý cắt ghép. Mà mấy anti não tàn, bọn họ căn bản chẳng để ý đến tiểu tiết nhỏ này, vốn chỉ coi nó như là bàn đạp để vũ nhục Diệp Thanh, càng có cơ hội để diễu võ giương oai, tự cho mình là công lý mà đi bôi nhọ người khác. Lại nói, cái người gọi là bị ăn hiếp kia, chính là khách không mời mà đến trong bữa tiệc sinh nhật của mẹ anh, đồng thời cũng là bạn diễn của Diệp Thanh, trông cực kì khả nghi!

" À thì không cần đâu, vốn dĩ tiếng xấu của tôi cũng không phải ít, anti chỉ giỏi võ mồm chứ không dám làm gì tôi đâu. Với cả cô gái kia cũng là nghệ sĩ mới của công ty, chắc không chịu nổi lời ra tiếng vào đâu! "

" Nói như vậy, quả nhiên video đó là giả, cô gái kia cũng biết nhưng không lên tiếng? "

Cái đó thì đi mà hỏi nữ chính chứ hỏi cô làm gì, vả lại chính chủ đăng video cũng là Khúc Tử Yên, cô ta tự đứng ra, khác nào chui đầu vào rọ, gậy ông đập lưng ông?

Diệp Thanh nhún vai: " Dù sao thì tôi cũng chẳng quan tâm! Mối nguy đi hết rồi nên tôi cũng đi về đây! Cảm ơn Hạ tổng nha! "

" Để tôi đưa em về! "

" Ấy, không cần nha, tôi- "

Hạ Cảnh Đình trực tiếp đứng lên, nắm lấy tay Diệp Thanh liền hướng ra ngoài đi. Ừm, đúng là hành động của tổng tài bá đạo, nhưng khoan đã, Diệp Thanh cảm thấy sai sai!

Nam chính lạnh lùng với cả thế giới nhưng chỉ dịu dàng với một mình nữ chính, anh ta đâu? Tên trước mặt này là ai?

Hai người vừa mới vừa đi ra, liền có một chiếc xe chuyên dụng dành riêng cho tổng tài từ nơi xa nhanh chóng sử lại đây, xe ở tới Hạ Cảnh Đình bên cạnh thời điểm cửa xe mở ra, rất nhẹ nhàng mà nhấc bổng Diệp Thanh ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn vào cho cô. Sau đó xoay người ngồi vào ghế lái.

Diệp Thanh: "???" Anh ta coi cô là cái bao cát để luyện cơ tay à?

" Từ đã, trợ lý của tôi- "

" Lát nữa sẽ có người đưa cô ta về nhà an toàn. Em yên tâm. "

" Nếu vậy thì để lát nữa tôi về cùng với cô ấy là được mà, Hạ tổng không cần bỏ công việc để đưa tôi về đâu! "

Hạ Cảnh Đình gắt gao nhíu mày, mở miệng: " Không được, rất nguy hiểm. "

Nhưng anh vừa nói sẽ có người đưa trợ lý của tôi về an toàn kia mà, thế sao tôi đi cùng thì lại nguy hiểm? Logic ở đâu?

" Đêm qua em ngủ rất ngon phải không?" - Hạ Cảnh Đình bất ngờ lên tiếng.

Diệp Thanh uể oải chỉ ừ một tiếng, cô chẳng buồn nâng mí mắt, không có phản ứng gì nhiều.

Như nhớ ra gì đó, cô nàng liền cúi đầu nhìn xuống đất, trên gương mặt trắng nõn thoáng hiện một màu đỏ ửng. Hạ Cảnh Đình cũng không hề bỏ qua ánh mắt như muốn lao đầu xuống hố của người nào đó.

" Tối hôm qua, em toàn nói những điều kỳ quặc, cái gì mà tôi là nam chính, còn Khúc Tử Yên là nữ chính của tôi, em nói xem, tôi nên hiểu điều này như thế nào? "



" Hạ tổng, là tôi uống nhiều rượu, say nên nói linh tinh thôi ấy mà! Anh đừng để tâm tới nó. Chắc là tôi đóng nhiều phim quá nên hơi lú cái đầu thôi! " - Diệp Thanh ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh. Cái tật xấu chết tiệt này lại hại cô rồi, cứ uống rượu vào là ăn nói linh tinh, Diệp Thanh thề từ nay về sau cô sẽ không uống rượu nữa đâu!

" Vậy ngoài cái đó ra, em còn nhớ gì không? "

Gì đây? Không lẽ anh ta đang thăm dò cô? Chết rồi, tối hôm qua cô cưỡng hôn nam chính, anh ta đang tính sổ với cô sao?

Diệp Thanh giả ngu: " A, không nhớ... tôi... làm gì có lỗi với anh sao? "

Con ngươi Hạ Cảnh Đình nhuốm vẻ tức giận, anh đạp mạnh chân phanh, chiếc xe bất ngờ phanh lại, Diệp Thanh theo quán tính ngã người về phía trước, nếu không phải cô phản ứng kịp, có lẽ cái đầu của cô sớm đã va đập vào kính xe rồi. Nam chính lại phát điên cái gì, tính giết người giệt khẩu luôn à?

Hạ Cảnh Đình đột ngột ép sát cô vào thành xe, gương mặt anh chỉ cách mặt cô vài milimet.

Diệp Thanh bị bất ngờ làm cho hai má đỏ ửng, lúng túng, giọng lắp bắp: " Anh...!Anh muốn làm cái gì?"

Diệp Thanh - một cô gái hai mươi chín cái xuân xanh còn ế chỏng ế chơ, lần đầu tiên biết cảm giác bị một người đàn ông ép sát người là thế nào.

Cô cố hết sức dùng tay đẩy người anh ra, nhưng cơ thể anh rắn chắc, đẩy cỡ nào cũng không thể xê dịch đi một chút, ngược lại còn bị anh khống chế cả hai tay để qua hai bên.

" Không sao, tôi giúp em nhớ lại! "

Rồi anh nghiêng đầu, đôi môi di chuyển gần đến gần môi cô càng lúc càng sát. Trái tim đập thình thịch như muốn nhảy bổ ra ngoài, hơi thở của anh nóng hổi phả vào mặt cô.

Diệp Thanh: Mẹ ơi, cứu con! Thiết lập nam chính hình như gặp trục trặc rồi!

Diệp Thanh sợ đến nổi da gà, cô nhanh chóng quay mặt đi, giọng nói gấp gáp: " Nhớ rồi, nhớ rồi, tôi... tôi nhớ hết rồi, anh mau buông ra đi! "

Hạ Cảnh Đình khuôn mặt thỏa mãn, xem ra những chuyện xảy ra tối hôm qua, cô vẫn nhớ rõ. Rất tốt, không quên là tốt rồi.

" Hửm? Nhớ, là nhớ cái gì? "

Diệp Thanh ngượng ngùng, không dám nhìn nữa mà nhắm nghiền hai mắt lại quay đi. Cô đã rất xấu hổ muốn độn thổ rồi mà tên nam chính này còn muốn cô nói thẳng ra?

Diệp Thanh đưa hai tay ra phía trước, giống như chắp tay cầu xin, mắt nhìn thẳng vào anh: " Hạ tổng, tôi chân thành xin lỗi! Tối hôm qua bởi vì say rượu nên mới cả gan cưỡng hôn anh, tôi xin thề, lúc đó tôi quá say, đầu óc mơ mơ màng màng, không biết trời đất là gì nên mới mạo phạm anh! Có ông trời chứng dám, tất cả chỉ là hiểu lầm, tôi không hề cố ý, có chết tôi cũng không bao giờ dám động vào anh! Hạ tổng niệm tình bỏ qua cho tôi nhé? "

Cô lại nghĩ là bản thân cưỡng hôn anh? Chỉ là hiểu lầm, không phải cố ý? Ý cô là có chết cũng không muốn đụng vào anh? Cô ấy là ghê tởm anh sao?

" Em nói vì say nên mới làm ra hành động đó? ". Lời nói của Diệp Thanh như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh, sâu trong ánh mắt ấy là sự tức giận.

" Đúng vậy, do say quá nên tôi không kiểm soát được hành vi của bản thân! "

" Nói như vậy, trước đây mỗi lần say, em đều cùng những tên đàn ông khác ôm hôn?"

" Không có, tối hôm qua là lần đầu tiên, nụ hôn kia cũng là nụ hôn đầu của tôi! " - Diệp Thanh giơ ba ngón tay, biểu lộ rõ ý xin thề.

Nữ phụ nguyên tác dù đóng rất nhiều phim nhưng vẫn luôn giữ lại nụ hôn đầu để dành cho Hạ Cảnh Đình, cảnh hôn cũng đều nhờ vào kỹ xảo. Nói là nụ hôn đầu cũng không sai!

" Rất tốt. Vậy em tính bồi thường tôi thế nào? "



" Bồi... bồi thường? Anh muốn gì? "

" Vậy mời một bữa đi, trưa nay tôi không bận! "

" Được rồi, vậy anh đến nhà tôi... "

Hai tay Hạ Cảnh Đình buông lỏng, vẻ mặt rõ là thỏa mãn đặt trên khuôn mặt Diệp Thanh, rất nhanh cũng rời mặt quay đi, tiếp tục đạp chân ga khởi động xe.

Chiếc xe lăn bánh cuối cùng cũng dừng lại trước Diệp gia. Một người phụ nữ ăn mặc thanh nhã với bộ sườn sám đầy quý phái, gương mặt phúc hậu, đang nhăn lại vì lo lắng, không yên phận mà đi đi lại lại trước cửa từ khi nào.

" Mẹ, sao mẹ về rồi? Không phải đang cùng ba đi du lịch ở Pháp sao? "

" Theo đúng kế hoạch thì tuần sau chúng ta mới về, nhưng vừa thấy tin tức trên mạng, mẹ liền bảo ba con đặt vé máy bay về đây ngay lập tức. Con sao rồi? " - Giang Vãn chạy tới bên Diệp Thanh. Con gái bà thật đáng thương, luôn có người tìm cách hại con bé suốt lần này tới lần khác.

" Không sao, mẹ nhìn này, con vẫn khỏe re à! "

" Bác gái, chào buổi sáng! "

Giang Vãn liếc anh một cái rồi cầm tay cô đi vào trong, vừa đi vừa thủ thỉ với cô: " Thằng nhóc này sao lại đến đây rồi?"

" Con mời anh ấy ăn trưa ở đây... "

" Không phải chứ? Thằng nhóc đó hơn bốn tháng qua rốt cuộc đã mặt dày ăn trực ở nhà ta không biết bao nhiêu lần rồi. Đừng nói là con mềm lòng rồi đấy nhé? "

" Đâu có đâu! Hạ tổng dù sao cũng là ông chủ của con, đối tốt một chút, trong công việc sẽ dễ thở hơn! "

" Thế thì tốt, mẹ cũng không ưa gì cậu ta. Nghe mẹ, mẹ tìm mối khác tốt hơn cho con."

Diệp Thanh bật cười, vui vẻ mà đồng ý: " Dạ! Nghe mẹ hết."

" Đúng là con gái ngoan..." - Rồi giơ ngón cái lên.
Nhấn Mở Bình Luận