Tháng 6, nhiệt độ không ngừng tăng cao.
Địa điểm hưởng tuần trăng mật được chọn tại một hòn đảo nhỏ thơ mộng ở nước H.
Một ngày trước khi khởi hành, Hạ Cảnh Đình về nhà sớm để mua đồ cho tuần trăng mật với Diệp Thanh.
Thực ra những thứ nên chuẩn bị đều đã được mua hết. Chỉ có điều trước mỗi chuyến đi, Diệp Thanh đều có thói quen đến siêu thị mua một ít đồ ăn nhẹ mang theo, đề phòng đi ra bên ngoài không tiện tìm được siêu thị.
Sau khi mua một đống đồ ăn vặt từ siêu thị về, cả hai bắt đầu thu dọn hành lý.
Cô ngồi xổm trước va li, xếp gọn gàng từng thứ quần áo vào.
Hạ Cảnh Đình ngồi xổm bên cạnh cô, cùng cô thu dọn đồ đạc, trong chốc lát đã chất đầy hai va li, vẫn còn sót lại một ít đồ.
Cô nhìn những thứ đã được xếp sẵn trong vali, cân nhắc xem những thứ nào không quá quan trọng có thể bỏ đi.
"Chuẩn bị xong chưa?" Hạ Cảnh Đình hỏi.
"Sắp xong rồi, còn một thứ chưa lấy." Diệp Thanh xoay người đi đến phòng cất quần áo, Hạ Cảnh Đình đi theo sau cô, hỏi: "Cái gì?"
Diệp Thanh không trả lời câu hỏi của anh, cô bước vào phòng tắm, mở bồn rửa mặt.
Hạ Cảnh Đình nhìn thứ cô cầm trong tay, hỏi: "Em còn chưa có kinh nguyệt?"
Diệp Thanh nói: "Vẫn chưa đến."
"Bị chậm?"
Diệp Thanh ừ một tiếng.
Khi Diệp Thanh đến kỳ kinh nguyệt vào tháng trước, vừa đúng lúc Hạ Cảnh Đình ở nhà, nên anh ghi nhớ lại thời điểm cô có kinh nguyệt vào tháng trước. Tính thời gian thì bây giờ cô đã hết rồi, nhưng không ngờ lại chưa tới.
Sắc mặt Hạ Cảnh Đình hơi nghiêm trọng, anh liếc nhìn bụng cô.
Diệp Thanh biết anh đang nghĩ gì, nói: "Đừng nhìn, em không có thai."
Kinh nguyệt của cô cũng không chính xác lắm, có khi sớm hơn vài ngày, có khi trễ hơn vài ngày, tháng trước thì sớm hơn vài ngày, nếu theo ngày của tháng trước thì không được coi là chậm kinh tháng này.
Hạ Cảnh Đình ôm lấy eo cô, thận trọng nói: "Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra."
Diệp Thanh đẩy cánh tay của anh ra, nói: "Không cần, chắc chắn em không có thai."
Hạ Cảnh Đình nói: "Làm sao em biết mình không có thai? Cần phải đi kiểm tra, không kiểm tra anh không yên tâm."
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô với đôi mắt sâu thẳm, giọng điệu vừa bàn bạc vừa có chút cứng rắn.
Diệp Thanh bị anh nhìn thì có chút đỏ mặt, thẳng thắn nói: "Tối hôm qua em đã đi kiểm tra, không có thai."
Khi Hạ Cảnh Đình nghe tin cô bị chậm kinh thì đã nghĩ ngay đến vấn đề kia, đương nhiên cô cũng có thể nghĩ đến. Hôm trước cô đã đến hiệu thuốc mua que thử thai, tự thử. Kết quả cho thấy cô không có thai.
Diệp Thanh quay người bước vào phòng cất quần áo, đặt các đồ dùng vệ sinh vào va li, đóng va li lại, cũng không còn gì để làm.
Thấy cô ngượng ngùng, Hạ Cảnh Đình cười nhẹ để giảm bớt xấu hổ, nói: "May mà em không có thai, nếu bây giờ có con, cũng không phải lúc."
“Tại sao?” Diệp Thanh không hiểu ý của anh.
Hạ Cảnh Đình không hiểu ý nói: "Ngày mai chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, hôm nay lại mang thai, không phải làm chậm trễ sao?"
“ Hạ Cảnh Đình!” Diệp Thanh hiểu được ý của anh, liếc anh một cái: “Có thể nghiêm túc một chút không?”
Vẻ mặt Hạ Cảnh Đình vô tội: “Không phải anh đang nói chuyện nghiêm túc đi hưởng tuần trăng mật sao?"
Diệp Thanh đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong mắt cô hiện lên một chút gian xảo: “Có lẽ ngày mai em sẽ vừa đến kỳ kinh nguyệt."
Hai người dự định đi tuần trăng mật bảy ngày, nếu ngày mai có kinh nguyệt, đúng lúc sẽ là kỳ kinh nguyệt kéo dài suốt tuần trăng mật.
Sắc mặt Hạ Cảnh Đình tối sầm, Diệp Thanh nhìn vẻ mặt như bị người dội một chậu nước lạnh của anh, cảm thấy buồn cười. Cô khịt mũi, đắc ý cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong, đứng trước gương sấy tóc, Diệp Thanh nhìn thoáng qua ngăn kéo dưới bồn rửa tay, quỷ thần xui khiến cô đưa tay mở ngăn kéo, lấy que thử thai ra.
Bây giờ đã chuẩn bị có con, cho dù lần này không có thai thì sau này chắc chắn sẽ có thai, không chỉ kiểm tra một lần nên cô đã mua thêm vài cái.
Diệp Thanh đã kiểm tra bằng que thử thai mới xong. Cô liếc nhìn, một vạch, cô không có thai.
Cô ném que thử thai vào thùng rác, rửa tay rồi tiếp tục sấy tóc.
Diệp Thanh đứng sấy tóc trước gương, nhìn Hạ Cảnh Đình đứng sau lưng mình từ trong gương.
Tóc đã gần khô, Diệp Thanh dùng lược chải đầu. Hạ Cảnh Đình rút phích cắm của máy sấy tóc, thu dọn rồi đặt nó lên kệ bên cạnh, quay người lại, ánh mắt anh tình cờ bắt gặp que thử thai của Diệp Thanh bị ném vào thùng rác, đôi mắt anh đờ ra, nhấc chân bước đi về phía thùng rác.
Diệp Thanh nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh cúi người lấy que thử thai từ trong thùng rác ra.
Ánh mắt Diệp Thanh khẽ lóe lên, Hạ Cảnh Đình cầm que thử thai đi về phía cô, vẻ mặt kích động.
"Thanh Thanh."
Hạ Cảnh Đình sải bước đi tới, ôm lấy cô, đặt que thử thai trước mặt cô: "Thanh Thanh, em có thai rồi, chúng ta có con rồi."
Diệp Thanh sững sờ khi nhìn thấy hai vạch trên que thử thai.
Sao lại thành hai vạch rồi, cô vừa thấy rõ ràng là một vạch.
Cô cầm lấy que thử thai trong tay anh, cẩn thận nhìn hai vạch trên đó, không thể tin được, ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh xác nhận: "Em có thai?"
Diệp Thanh vẫn còn bàng hoàng.
Đối mặt với vẻ mặt kích động của Hạ Cảnh Đình, trong lòng cô bắt đầu xuất hiện một cảm giác mềm mại kỳ lạ. Cô cúi đầu nhìn bụng mình, đưa tay sờ sờ bụng dưới, cong mắt nói: "Em có thai, chúng ta có con."
Hạ Cảnh Đình dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bụng dưới của cô, như thể sờ tới sờ lui vẫn không đủ.
" Khoan đã, hay là để em kiểm tra lại cho chắc? "
Hai người vì cái bụng trống rỗng mà hưng phấn lâu như vậy, thì thật xấu hổ.
Diệp Thanh vào phòng tắm để kiểm tra tất cả các que thử thai còn lại, tất cả đều cho thấy có thai.
Cô mở cửa, nhìn Hạ Cảnh Đình đang đứng trước cửa, cô mím môi, chăm chú nhìn anh rồi cười gật đầu.
Hạ Cảnh Đình không kìm được vui sướng, bế cô lên, lao đến bên giường, lại đặt tay lên trên bụng cô, đột nhiên cười to: “Thanh Thanh, anh cảm giác được em bé động đậy, em bé đang chào hỏi anh, em có cảm thấy không?”
"..."
Cô không cảm thấy gì.
Năm năm sau
" Thanh Thanh, anh về rồi đây! " Hạ Cảnh Đình vui mừng đứng trong phòng khách.
Anh đi công tác tận 1 tuần, không được gặp cô, anh đúng là nhớ cô chết rồi.
" Ba ba..." cậu nhóc Hạ Tinh Thần lon ton bước từng bước nhỏ, vừa chập chững vừa cười vui vẻ chào đón baba của nó.
Hạ Cảnh Đình sung sướng chạy về phía, ừm... Diệp Thanh, bế bổng cô lên, nhịn không được hôn cô mấy chục cái.
" Anh làm gì vậy? Thằng bé đang đợi ba nó bế kia kìa! "
" Kệ nó đi. Một tuần đi công tác, anh nhớ em chết mất!! "
" Mau bỏ em xuống, tiểu Tinh Thần khóc bây giờ! " Diệp Thanh cau mày vỗ mấy cái vào vai anh.
Hạ Cảnh Đình liền trưng ra cái bộ mặt tủi thân: " Thanh Thanh có người khác liền không quan tâm tới anh nữa rồi...Vậy mà còn từng thề sẽ yêu anh đến hết cuộc đời, mới đó mà đã thay lòng đổi dạ rồi! "
" Anh bị điên à? Nói khùng cái gì vậy chứ? Đó là con trai của chúng ta, người khác cái gì? "
" Anh không quan tâm! "
Đó, vậy mới nói, ba mẹ mới là chân ái, còn con cái chỉ do tai nạn.
Cuối cùng chỉ có tiểu Tinh Thần đáng thương, một mình đứng nhìn ba mẹ mình ân ái.