Một con đường độc đạo hiển lộ giữa khu rừng trúc xanh tốt, xung quanh vắng vẻ tiêu điều, chỉ có tiếng xào xạc của lá trúc, tiếng lách cách của thân trúc gõ vào nhau. Giữ con đường đất nhỏ ấy xuất hiện hai bóng người, một lão một ấu, kẻ trước người sau, dáng vẻ thong dong tiến về phía trước.
Từng tia nắng xuân len lỏi qua tán lá, chiếu xuống nền đất vẫn còn ẩm ướt sau những ngày mưa. Thiếu niên vừa đi tận hưởng cảm giác từng tia nắng ấm áp chảy trên khuôn mặt xanh xao của mình, đã thật lâu hắn không có cảm giác này. Đôi giày thiếu niên dính bùn nhão, bước đi có chút chậm chạp, bị tụt lại phía sau.
Lão giả tóc bạc hai tay chắp sau lưng, bước chân như không chạm đất, dáng đi thong dong, phiêu dật tiêu sái, đã bỏ xa thiếu niên một đoạn dài.
Lão nhân cảm giác thiếu niên đang bị mình bỏ quá xa, liền chủ động thả chậm cước bộ chờ đợi. Thấy lão nhân chậm bước đợi mình, thiếu niên vội vã tăng tốc, khống muốn để vị kia đợi lâu.
" Ngõ trúc tiêu điều vương vấn gió,
Hồn lãng nhân gian quên lối về." - Lão nhân tủm tỉm ngâm thơ.
Thiếu niên chỉ nhe răng không rõ là cười hay không, lúc này hắn đã đuổi kịp lão nhân, sóng vai sánh bước.
" Dương lão! Chợ làng còn xa không?"- Thiếu niên tên Cơm Trắng cất lời.
" Gần tới rồi! Ra khỏi rừng trúc này là đến. Mà ngươi có nhiều tiền không? Tí nữa mua cho lão phu ít rượu gạo."- Dương lão vuốt vuốt chòm râu, nói.
Cơm Trắng tinh tế hiểu ý, gật đầu thay cho lời nói. Lão nhân lại nói tiếp: " Ngày sau ngươi cứ men theo đường này đến chợ làng đổi thảo dược lấy tiền mua gạo với rượu. Việc chỉ đơn giản thế thôi."
" Tại sao Dương lão không mở một tiệm thuốc ở chợ làng đó? Vừa kiếm được tiền mà đỡ công đi lại." – Cơ Trắng tò mò hỏi.
Lão nhân cười nhạt: " Phố thị ồn ào, ta không thích! Hơn nữa cũng là để tránh đi những rắc rối không đáng có. Thiên hạ ngoài kia có một số kẻ ưa thích làm phiền lão phu."
Cơm Trắng ánh mắt nghi hoặc, một cái lão nhân nghèo rớt mồng tơi thì có gì để người ta làm phiền, chẳng lẽ hắn có bí kíp võ công tuyệt thế, hay là cất giữ đại bí bảo. Nghĩ đến đây, Cơm Trắng lắc đầu không cho là phải, tự nhủ lòng rằng chỉ có thể là Dương lão đầu này tuổi trẻ gây thù chuốc oán quá nhiều nên sợ người khác tìm đến trả thù.
" Ngươi đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn lão phu. Hừ! Thời trẻ lão phu là bực nào phong quang. Hai tay ôm mỹ nhân thưởng nhạc, chìm đắm trong mỹ vị nhân gian, nhân sinh khi đó cực kỳ đắc ý." – Dương lão ánh mắt sâu xa, giọng nói lộ vẻ đắc ý.
Ngay sau đó một hơi thở, lão nhân lại thở dài: " Chỉ tiếc thời thế thế thời. Thật không ngờ lão phu sẽ có một ngày phải lấy tiền của một tiểu bối đi mua rượu. Nhục nhã a."...
....
Chợ làng ngày xuân không khí vô cùng náo nhiệt, người người qua lại tấp nập, dường như không bị chiến tranh ảnh hưởng một chút nào. Nhà cửa ở ngôi làng này không quá đặc biệt, đa phần là nhà gỗ lợp mái tranh, người dân từ các làng lân cận đến trao đổi hàng hóa với nhau. Hàng hóa toàn rau củ thịt thà bình thường, vài tiệm hàng ăn uống hoặc bán vải vóc thì lát gạch men trước nhà, có vẻ sạch sẽ hơn cả. Tiếng lợn gà kêu inh ỏi một góc trợ, tiếng thương buôn mặc cả gọi khách, tiếng bùn đất chưa khô dính lấm lem trên y phục mọi người va quệt vào nhau khiến khung cảnh vô cùng ồn ào.
Cơm Trắng tách Dương lão đi lượn khu chợ một vòng, thiếu niên tranh thủ mua một chút y phục cho bản thân cũng như làm quà cho Dương lão thay cho lễ gặp mặt. Gói ghém cẩn thận, Cơm Trắng lại chạy đi mua lấy hai vò rượu cho Dương lão, dẫu sao cũng là cảnh ăn nhờ ở đậu, nên có thành ý một chút. Bạc vụn Lê Lục Giang cho hắn vẫn còn nhiều chưa có tiêu hết, cơ hội tiêu tiền trước mặt, thiếu niên liền cảm thấy mình nên hào phóng chi tiêu, không cần quá keo kiệt.
Đang thanh toán tiền cho tửu quán, Cơm Trắng nghe được mấy vị khách ngồi đối ẩm ở bàn bên tán gẫu với nhau. Chuyện chẳng có gì đáng lưu ý cho đến khi đám khách nói về tình hình chiến sự ở Chấn Xứ, điều này khiến Cơm Trắng tò mò, vểnh tai lắng nghe.
" Ngươi biết gì chưa? Hai ngày trước liên quân Diệp Gia cùng Long Quốc đánh tan đạo quân phía tây bắc của Thiên Quốc, đám tàn quân Thiên Quốc chạy loạn cả lên." – Một kẻ đội khăn, mặc cẩm y nom có vẻ giàu có, lên tiếng trước.
" Biết chứ! Hừ cái đám mọi phương bắc đó trong lúc chạy loạn nhưng vẫn không quên tàn phá làng mạc của dân chúng vô tội trên đường về. Mấy thôn làng vùng ven sông Dưỡng Hải bị đốt sạch sẽ. Quả là lũ khốn kiếp mà." – Một người tỏ vẻ bất bình.
" Tin mới nhất đây này! Chấn Môn Thành thất thủ. Tướng Thiên Quốc trấn thủ là Tư Mã Viễn Sơn bị Long Quốc đại thống lĩnh Ngô Hạo chém chết tại trận, bêu đầu ở bắc môn. Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục lớn với Tư Mã gia tộc Thiên Quốc. Ha ha ha. Ngô đại thống lĩnh ngược lại khéo giết, đám mọi đó lúc chiếm được Chấn Môn Thành giết chóc không ngừng, không ngờ chúng sẽ có ngày hôm nay."- Có người từ xa đi tới bàn quán tửu, như nghe được chủ đề nói chuyện liền lập tức góp vui.
" Thiên Quốc thảm bại rồi! Chiến tranh tuy kết thúc, nhưng dự là giang hồ Chấn Xứ sẽ có một phen loạn cuộc nhằm tranh lại địa bàn ảnh hưởng sau khi hai đại quốc kia rút đi."- Có người thương nhân ra vẻ hiểu biết.
" Ôi kệ thôi! Chúng ta chỉ là mấy cái người làm ăn, hơi sức đâu mà lo mấy cái chuyện chém giết ấy. Chỉ mong mọi chuyện mau chóng bình thường để giao thương ổn định."...
Những lời phiếm của đám khách rượu cung cấp cho Cơm Trắng khá nhiều thông tin. Thiếu niên cảm thấy trong lòng có một nỗi phấn khích khó tả khi tiếp nhận những tin tức đó. Hắn vui vì quân Thiên Quốc đã bị đuổi đi, vui vì cuối cùng sự hi sinh của Tạ lão, Phạm Tuyệt và Tiểu Á đã không vô ích. Cảm giác hận ý của mình đã được nguôi ngoai phần nào, trong lòng thiếu niên thập phần hưng phấn.
Không muốn mất đi cảm giác vui vẻ này, thiếu niên hỏi mua ngay một cái đùi dê hấp lớn mang về. Tay xách nách mang, vẻ mặt tươi cười, Cơm Trắng nhanh chóng gặp lại Dương lão. Tuy thấy thiếu niên mặt mày hớn hở, Dương lão cũng không quá để ý, đôi mắt lão nhân chăm chăm vào mấy vò rượu cùng cái đùi dê trên tay Cơm Trắng.
" Không ngờ tiểu tử ngươi nhiều tiền đến vậy! Tâm ý này của ngươi khiến ta thật cảm động. Về... Về thôi!" – Đôi mắt lão nhân nóng bỏng, đã thật lâu lão không được ăn thịt dê, cái đùi dê trước mắt thật sự quá hấp dẫn.
Cơm Trắng nhoẻn miệng cười gật đầu, hai người lập tức nhanh chân rời khỏi. Bỗng nhiên, tiếng la hét vang lên, tiếng vó ngựa, tiếng quát tháo ầm một góc trời. Một toán binh sĩ mặc giáp phục Thiên Quốc từ hướng đông nam chạy lại khu chợ làng, dáng vẻ kẻ nào kẻ nấy vô cùng tàn tạ, có kẻ mặt mũi tức giận, có kẻ lại vô cùng sầu muộn. Toán binh này chính là tàn binh Thiên Quốc từ Chấn Môn Thành chạy thoát đến đây. Chiến hỏa vừa dứt, chủ tướng bại vong, kẻ nào kẻ nấy đều lấy hết sức bình sinh bỏ thành mà chạy tứ tung. Mặc dù ẩn sâu trong khu vực rừng núi, bao nhiêu ngày tháng chiến tranh không hề bị ảnh hưởng nhưng không ngờ phiên chợ làng ngày hôm nay lại họp ngay trên đường chạy trốn của đám loạn quân.
" Chạy mau! Là tàn quân Thiên Quốc bỏ chạy."
" Chấn Môn Thành vừa thất thủ, thế quái nào chúng lại chạy đến đây."
" Bỏ hết đi! Bọn nó là lũ chó cùng rứt giậu, chúng nó đang tìm người phát tiết đấy. Chạy mau." …
Đám dân thương trong chợ vô cùng hoảng hốt, bỏ chạy tán loạn. Ai nấy đều biết đám binh lính Thiên Quốc không phải hạng tốt lành gì, nhất là trong hoàn cảnh chúng vừa thua trận. Mọi người hô hào nhau bỏ của chạy lấy người, có người chạy không kịp lập tức bị chém giết, khung cảnh gà bay chó chạy vô cùng hỗn loạn.
Dương lão ánh mắt chẳng mảy may đổi sắc, vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nói với Cơm Trắng: " Đi thôi! Ở lại sẽ sinh biến."
Cơm Trắng hai bàn tay nắm chặt, tròng mắt đỏ ngầu tức giận khi nhìn thấy lũ tàn binh Thiên Quốc giết người vô tội. Thế nhưng đám lính lác kia quá đông đảo, nào ai có thể cản được chúng.
" Dương lão võ công chắc chắn tuyệt thế vô địch! Cầu xin người ra tay giúp đỡ họ."- Ánh mắt van lơn của Cơm Trắng nhìn về phía Dương lão đầu.
Dương lão đầu cau mày, nói: " Lão phu không có phong phú nhân tình đến vậy. Lần trước cứu ngươi đã là ngoại lệ trong đời ta rồi. Hơn nữa mãnh hổ nan địch quần hồ, chúng nó vừa đông lại là cái hạng cùng đường, lão già đi đứng không vững như ta sao đánh lại. Ngươi tốt nhất là bỏ cái suy nghĩ đó đi."
Lắc đầu thở dài vì cảm thấy vô lực, Cơm Trắng theo bước chân Dương lão bỏ đi, trong lòng tự nhủ rằng mắt không thấy tim sẽ không đau. Hắn rất muốn ra tay cứu những mạng người vô tội kia, nhưng thực lực bản thân hắn lại không cho phép. Người không vì mình trời tru đất diệt, thiếu niên cũng không muốn ngu ngốc góp cái mạng nhỏ của mình vào. Mạng của hắn do rất nhiều người hi sinh mà giữ lại được, Cơm Trắng cảm thấy mình không thể để những cố nhân ở bên Bờ Bên Kia thất vọng vì những quyết định cảm tính của mình được.
Dương lão ánh mắt lãnh đạm, không có nửa điểm bận tâm đến loạn cục trước mặt, cước bộ lão nhân vẫn rất từ tốn, không hề lo sợ bị đám tàn binh gây hại.
Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, cảm thấy truy binh của liên quân Long tộc không có đuổi đến, đám binh sĩ Thiên Quốc điên cuồng cướp phá, không có nửa điểm chùn tay. Mắt thấy phía trước bơ vơ một cái lão nhân cùng một hài tử, lũ tàn binh cho rằng hai người chỉ là thường dân bình thường, bèn cầm đao thương lao tới, ý muốn giết một cái thống khoái.
Nhận ra mấy tên lính lao về phía mình với vẻ bất thiện, Cơm Trắng vô cùng lo lắng, thế nhưng thấy Dương lão đầu không hề bận tâm đến chúng, thiếu niên cũng chỉ biết hít thở sâu chờ đợi.
Đao kiếm hỗn loạn mang theo sát khí kinh người lao về phía hai người Dương lão đầu, tình huống này gợi lại ký ức đau thương trong lòng Cơm Trắng khi ở cùng Tạ lão. Thiếu niên cắn răng, không dám trông đợi động thái từ Dương lão đầu nữa, muốn lập tức ra tay liều mạng.
Cơm Trắng đang định quay người vứt mấy vò rượu về phía đám tàn binh thì bỗng nhiên Dương lão cản tay, chỉ lắc đầu tỏ vẻ không cần. Lão nhân cũng không có quay lại nhìn đám lính lác kia một cái, dắt tay Cơm Trắng tiếp tục đi.
Cảm thấy lão già kia đang khinh thường mình, đám tàn binh tức nổ đom đóm mắt. Một kẻ có vẻ là tên cầm đầu tức giận gào lên: " Lẽ nào lại vậy, bị đám Long Quốc chó má kia khinh người thì cũng thôi đi, chỉ là một cái lão già sắp chết cũng dám khinh nhờn chúng ta. Giết cho lão tử."
Dứt lời, ngay lập tức đám tàn binh xông lên bủa vây hai người Dương lão đầu, ánh mắt kẻ nào kẻ nấy đều hằm hằm, như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Dương lão đầu cũng lười miệng lưỡi, ánh mắt thờ ơ nhìn đám vô danh tiểu tốt trước mặt, giống như nhìn mấy cái xác chết. Thấy đám người bắt đầu động thủ, hai mắt lão nhân trừng lên, tròng mắt từ màu trắng chuyển sang màu đỏ máu, làn da nhợt nhạt bỗng trở nên căng tràn huyết khí, một luồng kình khí thoát ra từ các lỗ chân lông trên cơ thể lão giả, xuyên qua lớp vải mỏng, mang theo một cỗ khí tức tử vong, khiến cho Cơm Trắng ở cạnh bên cảm thấy giống như toàn thân đang trầm mình trong bể máu.
Hai bàn tay Dương lão xòe rộng, lòng bàn tay hướng về phía ngực, hai cổ tay đan chéo vào nhau, một luồng khí ba động xung quanh hay thủ chưởng. Luồng khí kình kia khiến Cơm Trắng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên thiếu niên nhìn thấy kình khí ở khoảng cách gần như vậy.
" Chết đi lão già."- Đám tàn binh gào lên.
Ngay tại thời điểm đám tàn binh xông tới, Dương lão xuất thủ, hai thủ chưởng phất ra, mang theo một cỗ kình phong mạnh kinh người. Lập tức năm sáu tên sĩ tốt nổ tan xác, chỉ còn lại vết tích mấy cỗ huyết nhục trên mặt đất.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến ai nấy đều trợn mắt há mồm hoảng sợ, đám binh sĩ Thiên Quốc sĩ khí vốn đã tệ đến cực điểm, vốn muốn giết chóc lấy lại chút can đảm, nào ngờ thấy cảnh Dương lão ra tay tàn khốc, mặt mũi tên nào tên nấy vàng như nghệ. Cả đám sợ hãi đến co rúm cả người lại, lập tức chùn tay giết chóc.
" Các huynh đệ không phải sợ, chúng ta mấy chục người, lão già chỉ có một mình. Mọi người cùng xông lên giết lão."
Một kẻ thấy chiến hữu của mình đang yên lành bỗng biến thành bãi máu, tức giận gào thét. Đám lính lác như lấy lại bình tĩnh, lập tức xông về phía Dương lão đầu và Cơm Trắng.
Dương lão đầu thở dài chán nản: " Ai nha! Ta đã rất lâu không có đại khai sát giới. Là các ngươi ép lão phu a."
" Tiểu tử! Nhìn cho kỹ bản lĩnh của lão phu."
......
Từ mai tại hạ có thể sẽ đăng muộn, mong chư vị thông cảm. Đa tạ đã theo dõi.