Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mộng Giang Hồ - Trần Bạch Hoàng (FULL)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời nói của cao thủ thần bí khiến Trần Bạch Hoàng không khỏi giật mình, bởi vì hắn nhận ra nơi xuất phát của âm thanh là từ phía con đường dẫn đến ngôi nhà cũ. Điều này chứng tỏ thần bí nhân rất có thể đã tiến tới ngôi nhà cũ kia mà đám người không hề hay biết.

Đám người Nghị Ma Đường thì không khỏi vui mừng, bởi vì chúng nhận ra người đến là ai. Chỉ là trong lòng mấy người Liễu Thiên Hộ có chút khó hiểu, nếu người kia đã xuất hiện, vậy thì việc gì phải nói lời nhượng bộ với mấy người Nhuận Hoành Thổ.

Khác với biểu tình ngưng trọng của Bích Hải Triều cùng hai thiếu niên Trương Trần, lão Cuồng Nhân cùng Thanh Thản Kiếm Thánh không quá để trong lòng trước sự xuất hiện của người mới đến, dù sao họ cũng nhận ra lại lịch của y là ai.

Nhuận Hoành Thổ cất tiếng: " Đường đường là đại trưởng lão của thiên hạ đệ nhất ma đạo môn phái, vậy mà phải chơi trò giấu đầu hở đuôi. Triệu Cự Lại! Người hèn đến bực này rồi à?"

Đáp lại lời lão Cuồng Nhân là một giọng nói trầm lắng già nua, có chút thều thào như người sắp chết.

" Nhuận huynh việc gì phải nói lời đả thương người thế? Chúng ta vô ý đối địch với các người, đâu có đến nỗi người sống ta chết mà phải dùng mưu hèn kế bẩn chứ."

Một cơn gió nhẹ thổi qua, một bóng hình vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hai người Liễu Thiên Hộ và Ngô Đồng lão, sau lưng y chính là Lê Phương Nhi cùng một người hộ vệ áo đen.

Thấy người trước mặt, đám cao thủ Nghị Ma Đường lập tức khóm người hành lễ.

" Bái kiến đại trưởng lão."

Người mới đến này mang dáng vẻ của một thanh niên tuổi ngoài hai mươi, tóc bạc trắng như tuyết, da dẻ hồng hào, gương mặt trắng trẻo thanh tú như nữ nhân. Y có thân hình mảnh khảnh, khoác trên mình y phục lòe loẹt màu đỏ huyết cùng xanh lá mạ, bàn tay thon dài cầm trên tay một tẩu thuốc khảm nạm vàng ngọc trân quý, thoạt nhìn thật khó phân biệt y là nam hay nữ. Thứ duy nhất khiến người đối diện đặc biệt chú ý đến y chính là phong thái tà dị vô cùng, giống như một yêu nhân bán nam bán nữ, khí thế bức người, không kém Nhuận Hoành Thổ là bao.

Thần bí nhân chính là Triệu Cự Lại, kỳ danh Lãng Tiên Ma Nhân, là đại trưởng lão của Nghị Ma Đường, y chính là cường giả đương thời, uy vọng và quyền lực trong nghị đường so với đường chủ Lạc Vô Khuyết còn muốn lớn hơn.

Triệu Cự Lại nhìn sang phía Liễu Thiên Hộ cùng Ngô Đồng lão, chỉ cười nhẹ:

" Mọi chuyện có chút thay đổi, hai người cứ đứng sau, để ta xử lý."

Liễu Thiên Hộ gật đầu, lão vô cùng tín nhiệm vị sư huynh này, trước giờ Triệu Cự Lại làm việc không lọt giọt nước, y đã nói vậy tất có an bài.

Ngô Đồng lão thì ngược lại, lão bà tâm tình có chút phức tạp, hóa ra lúc trước không chỉ có hai người lão bà đến đây, rõ ràng Triệu Cự Lại âm thầm theo sau mà bà không hề hay biết. Điều này khiến bà nghi hoặc hai điều, hoặc là Triệu Cự Lại không tin tưởng bà sẽ dễ dàng thỏa hiệp, hoặc là y cẩn thận đề phòng phát sinh ngoài ý muốn. Nghĩ đến vậy, Ngô Đồng lão lập tức đề tỉnh bản thân cần cẩn thận đối đãi vị tam sư huynh này hơn một chút...

Nhìn thấy đối phương hiện thân, Thanh Thản Kiếm Thánh cười lạnh:

" Nhiều năm không gặp, không ngờ Lãng Tiên Ma Nhân ngươi lại mạnh đến trình độ này, khí thế đã chẳng thua kém Nhuận Hoành Thổ là bao. Xem ra ngươi đã luyện Thiên Tiên Trường Xuân Ma Công đến đại thành a."

Triệu Cự Lại chỉ nhoẻn miệng cười mỉm, khó đoán nội tâm, y hút nhẹ một hơi thuốc, sau đó từ từ nhả khói, rồi cất lời bằng giọng thều thào của mình:

" Thanh Thản huynh quá khen! Trước mặt Nhuận huynh đây thì Triệu mỗ vẫn y nguyên còn khoảng cách không nhỏ."



— QUẢNG CÁO —



Trần Bạch Hoàng và Trương Thượng Bảo bốn mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên hai thiếu niên bắt gặp một người kỳ dị đến vậy, rõ ràng là nam nhân nhưng gương mặt cùng thân hình lại mảnh mai như nữ nhân, tóc tai bạc trắng nhưng nhân diện cùng da dẻ vẫn trẻ trung như tuổi đôi mươi, thái độ cử chỉ hoạt bát nhưng giọng nói lại lộ ra nét già nua lão bệnh. Trần Bạch Hoàng nhìn kỹ Triệu Cự Lại, nhận ra từ trên người vị Ma Nhân kia ngoài giọng nói cùng mái tóc thì chỉ có đôi mắt là lưu giữ một khoảng tuế nguyệt vô tình.

Thiếu niên không thể tin được trên đời có người kỳ dị như vậy, buột miệng lẩm bẩm: " Đây thật là một lão nhân sao?"

Trương Thượng Bảo kiến thức dày hơn Trần Bạch Hoàng một chút, gật đầu vô thức:

" Chính xác là một lão nhân tuổi đã thất thập, y tu luyện Thiên Tiên Trường Xuân Ma Công kết hợp sử dụng ma khí quán thể, khiến cho dung mạo vĩnh viễn không lão hóa."

Trần Bạch Hoàng vẫn đang ở bên cạnh lão sư của mình yên lặng theo dõi, nghe đồng bạn nói vậy liền há mồm kinh ngạc, thế gian lại có võ công bí kíp kỳ dị như vậy, đây há chẳng phải so với bí pháp trú nhan còn muốn lợi hại hơn hay sao…

Nhuận Hoành Thổ hừ lạnh: " Hừ! Trường Xuân hay Trường Sinh cái khỉ gì! Nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, thật khiến người buồn nôn. Ngược lại che giấu khí tức thật tốt, có thể qua mắt được ta chứng tỏ ngươi cũng đang che dấu thực lực. Đợi ta xong việc ta sẽ đích thân bái phỏng Nghị Ma Đường đánh với ngươi một trận."

Đáp lại lời lão Cuồng Nhân, Triệu Cự Lại vẫn bảo trì thần sắc tươi tắn của mình, nói:

" Được tranh tài cùng bậc anh hùng một thế như Nhuận huynh đây, Triệu mỗ cảm kích còn không hết. Nhuận huynh cứ việc đến nghị đường, Triệu mỗ tùy thời phụng bồi."

Lời Nhuận Hoành Thổ khi trước khiến cho đám người Trần Bạch Hoàng há hốc mồm kinh nghi. Trong suy nghĩ của Trần Bạch Hoàng, chưa cần biết thực lực Triệu Cự Lại ra sao, chỉ cần nhìn thực lực của đám cao thủ thuộc hạ thì thiếu niên rất rõ đấy, đám ma đạo này từng cái đều là cái thế anh tài, điều này chứng tỏ rằng Nghị Ma Đường chính là đầm rồng hang hổ, thực lực sâu không lường được. Trần Bạch Hoàng nhìn ra chiến ý của Nhuận Hoành Thổ liền biết lão Cuồng Nhân không có nói suông, điều này khiến thiếu niên trong lòng bội phục vô cùng, đảm phách này không phải kẻ bình thường có thể có, quả nhiên người có thể khiến cho Lê Lục Giang buông lời kính ngưỡng không phải là hạng hư danh gì…

Thanh Thản Kiếm Thánh khó chịu trước điệu bộ gọi đòn của đối phương, vốn bất bình thay hảo hữu, lão lên tiếng:

" Các ngươi đám ma đạo vô tình vô nghĩa này, đến cùng là vì sao cứ đeo bám lão Dương không rời? Nhớ năm xưa nếu không phải hắn mạo hiểm tính mạng vì đại nghĩa quên mình, các ngươi há an ổn sống đến hiện tại."

Nhuận Hoành Thổ đứng một bên cười lạnh: " Thái lão quỷ ngươi đúng là uống rượu đến ngu người rồi! Đứng trước lợi ích to lớn thì huynh đệ ruột thịt còn tương tàn huống hồ đồng môn sư huynh đệ. Lại nói bí mật mà Dương lão thật khiến cho lão tử tò mò, điều gì lại có thể khiến một lúc ba vị trưởng lão đích thân giá lâm tìm gặp một lão già sắp chết nhỉ?"

Liễu Thiên Hộ nghe vậy liền nhướng mày, gằn giọng: " Chuyện riêng của Nghị Ma Đường chúng ta khi nào cần hai lão cẩu các ngươi quan tâm."

" Ai da! Thuận miệng hỏi chơi chơi vậy thôi, việc gì phải gắt gỏng thế? Không nói thì thôi." – Nhuận Hoành Thổ e sợ thiên hạ không loạn, buông lời cợt nhả.

Triệu Cự Lại nghe vậy chỉ cười nhạt, đáp lời: " Bí mật thiên hạ nhiều vô số, cũng chẳng phải việc gì lạ! Chẳng qua Dương sư huynh nắm giữ bí mật liên quan đến việc xây dựng môn phái, nhưng lại vì chút mẫu thuẫn nhỏ mà rời đi nên chúng ta mới xảy ra cơ sự như vậy."

" Điều này không ai muốn cả, thế nhưng vẫn phải khiến thiên hạ cười chê. Làm hậu bối đời sau, để xảy ra việc không hay này khiến chúng ta không khỏi hổ thẹn với tiên hiền Nghị Ma Đường đời trước."

Nghe thấy lời vậy, Nhuận Hoành Thổ cười như chưa bao giờ được cười, giống như đang nghe một vở hài kịch vậy. Được một hồi, lão Cuồng Nhân mới cất lời, có chút tục tĩu:

" Ha ha ha! Chọc ta cười chết mất! Cái gì mâu thuẫn, cái gì không ai muốn. Thôi thà các hạ nói toẹt ra là ghen ăn tức ở tài năng của Dương Vân Châu cùng thèm muốn cơ duyên trên người y chả phải nhanh. Đường đường ma đạo cự phách đương thời mà nói lời vòng vo thế."

— QUẢNG CÁO —

Event

" Ngẫm cũng thấy hay! Ta vốn thực rất thích người ma đạo các ngươi, làm việc đại nghịch bất đạo mà chẳng cần cố kỵ lời ong tiếng ve của người thiên hạ, chí ít so với mấy lão gia hỏa chính đạo luôn tỏ ra đạo mạo kia có ý tứ hơn một chút, ha ha ha."

" Chỉ là các ngươi một đời so với một đời nhân phẩm càng ngày càng kém. Lòng vòng một chút lý do vớ vẩn chọc cười người khác. Ha ha ha!"

" Nhớ năm xưa Lê Thiên tiền bối, Long Ma Vương tiền bối, Ngũ Vân tiền bối là ma đạo cự phách bực nào, dám làm dám chịu, ân oán rõ ràng, là ma nhưng chẳng nhập ma, lời nói mười phần trọng lượng, nào có giống như các ngươi bây giờ, hết cớ này cớ nọ chỉ để đạt mục đích. Nghe thật vui tai."…

Mặc kệ Nhuận Hoành Thổ đang nói lời mỉa mai, Triệu Cự Lại vẫn duy trì nét mặt tười cười, không có chút nào ngượng ngùng. Cao thủ không so miệng lưỡi, y cũng không phải dạng người nhiều mồm nhiều miệng như Dương Vân Châu.

Bỏ qua tranh chấp miệng lưỡi với Nhuận Hoành Thổ, Triệu Cự Lại nhìn về phía Dương Vân Châu, nhàn nhạt nói:

" Dương sư huynh có vẻ đã không còn nhiều thời gian! Hôm nay Lại đến là để gửi lời xin lỗi sư huynh. Chuyện năm xưa đến đây là hết, mọi chuyện hôm nay cũng coi như qua đi."

Lời này cất ra khiến không chỉ mấy người Trần Bạch Hoàng bất ngờ mà thậm chí đám cao thủ Nghị Ma Đường cũng không khỏi trố mắt ngạc nhiên. Mọi chuyện cứ vậy kết thúc? Điều này Trần Bạch Hoàng có điên mới tin, hai bên đã có ân oán kéo dài mấy chục năm, thậm chí từng có lúc rơi vào cảnh người sống ta chết, bây giờ đơn giản một câu nói của Triệu Cự Lại liền kết thúc, trên thế gian đây là bực nào trò đùa.

Trần Bạch Hoàng đương nhiên cũng minh bạch trong lòng có thù với Nghị Ma Đường, dù sao đám người này là tìm đến làm hại sư đồ hắn, hắn há có thể không giữ trong lòng. Chỉ là lời nói của Triệu Cự Lại cũng khiến thiếu niên nhẹ nhõm không ít. Ít nhất thời khắc này hai bên sẽ không có đánh nhau nữa, sư phụ hắn sẽ có cơ hội được cứu.

Dương lão đầu vốn tọa thiền một chỗ từ nãy, vẫn bảo trì điệu bộ trầm lặng, không có nói cái gì. Thực ra có lẽ lão nhân không thể nói được, bởi vì khí tức của lão đã yếu ớt vô cùng, ranh giới sống chết đã dần mờ nhạt, tùy thời có thể sang Bờ Bên Kia.

Thấy Dương lão đầu không có trả lời mình, Triệu Cự Lại chỉ cười cười, không có vội nói thêm cái gì. Hắn đưa ánh mắt ngạo nghễ nhìn về phía Nhuận Hoành Thổ cùng Thái Thanh Thản, sau đó rơi trên người Trần Bạch Hoàng.

Thấy ánh mắt đầy căm thù của thiếu niên, Triệu Cự Lại vẫn như cũ giữ nguyên thái độ tươi cười, nói: " Vị hiền điệt này hẳn là đệ tử của Dương sư huynh a? Quên chưa giới thiệu cho ngươi, ta là Triệu Cự Lại, là tam sư thúc của ngươi."

" Thế nào? Hiền điệt có muốn trở về Nghị Ma Đường với chúng ta?"

" Nghị Ma Đường chính là gốc tích xuất thân của sư công và sư phụ ngươi, chỉ cần hiền điệt theo chúng ta trở về nghị đường, ngươi cũng sẽ giống như họ, sẽ trở thành môn hạ dòng đích của một trong những môn phái đệ nhất thiên hạ. Với bối phận của ngươi, dù là đường chủ cũng phải gọi ngươi một tiếng sư huynh. Ý của hiền điệt thế nào?"

Trương Thượng Bảo không khỏi nhíu mày, đối phương đây là lời thật lòng mời hắn về Nghị Ma Đường trước mặt Dương lão. Nghĩ cũng không nghĩ quá nhiều, thiếu niên lập tức cự tuyệt:

" Thật xin lỗi tiền bối! Ta không có nhu cầu gia nhập môn phái của những kẻ vô ơn bạc nghĩa."

Nghe thấy lời vậy, Liễu Thiên Hộ bên cạnh Triệu Cự Lại hừ lạnh, y vốn là người có khí lượng kém, bất kể đối phương chỉ là một cái thiếu niên miệng còn hôi sữa y cũng chẳng bỏ qua. Lời vừa rồi của Trần Bạch Hoàng thực sự chọc giận Liễu Thiên Hộ, y vốn đang định lên tiếng liền bị Triệu Cự Lại ra dấu ngăn lại, đành hậm hực thu lại lời nói trong lòng.

" Hay! Nói hay lắm! Có khí phách, tiểu tử ngươi có đảm lượng, lão phu thích."

Nhuận Hoành Thổ đứng một bên cười lớn, lão giả là thật tâm thưởng thức tính cách của thiếu niên. Chưa nói đến những thứ khác, quản chi thiếu niên ngu ngốc ngông cuồng hay kiến thức hạn hẹp hay không, chỉ riêng việc dám đứng trước mặt một cao thủ ma đạo đỉnh tiêm nói lời cay độc đã đáng giá lão Cuồng Nhân ngợi khen.

— QUẢNG CÁO —



Triệu Cự Lại chỉ cười cười, quay sang nhìn Lê Phương Nhi, lúc này tiểu nữ hài đang nép mình dưới váy Ngô Đồng lão, ánh mắt có chút sợ sệt bãi chiến trường lộn xộn tre trúc cùng binh khí xen lẫn huyết nhục bầy nhầy của của thi xác đám cao thủ Bích U Cung và Nghị Ma Đường. Triệu Cự Lại ra dấu cho Lê Phương Nhi chú ý đến y, sau đó nói:

" Thấy không! Vị sư huynh kia không muốn theo Phương Nhi ngươi về nghị đường rồi, Triệu sư bá hết cách rồi."

Nghe thấy vậy, tiểu nữ hài chỉ mím môi, có chút ủy khuất trong lòng. Lê Phương Nhi tâm tư đơn thuần, nàng vốn nghĩ rằng sẽ có một vị tiểu sư huynh từ giờ về sau cùng nàng chơi đùa, nào ngờ vừa rồi thái độ của vị tiểu sư huynh kia thật hung dữ, không hề do dự cự tuyệt lời mời của Triệu sư bá, điều này chẳng phải nói vị đệ tử của Dương sư bá kia không muốn làm người Nghị Ma Đường hay sao…

Thanh Thản Kiếm Thánh lộ ra thần sắc khó chịu trước thái độ dây dưa không ngớt của Triệu Cự Lại, bèn cất lời:

" Triệu Cự Lại! Ngươi nếu như đã vô tâm đối đầu chúng ta, vậy thì mau biến đi, nhiều lời vô nghĩa làm gì?"

Triệu Cự Lại cũng không lề mề nữa, chậm rãi nhìn sang phía đối diện, lại nói: " Được rồi! Cũng không cần Thanh Thản huynh phải đuổi, chúng ta tự đi."

"Không làm phiền chư vị nữa, chúng ta cáo từ."

" À! Nhắc nhở cho Bích thiếu hiệp một tin không vui, có vẻ như thế của Vân Xung mạnh hơn ngươi tưởng đấy. Bích thiếu hiệp nếu như bằng lòng, Nghị Ma Đường chúng ta có thể chìa tay giúp đỡ."

Bích Hải Triều ánh mắt lộ ra dị sắc, không ngờ đối phương vẫn đá chủ ý sang hắn. Họ Bích thầm mắng trong lòng ' lão cáo già', bởi vì hắn thừa hiểu Triệu Cự Lại nào có đơn giản giúp đỡ hắn, nếu không giao ra quyền lợi tương xứng như Bích Huyết Kiếm thì hiệp nghị giúp đỡ chỉ là mơ tưởng hão huyền.

Nghĩ là như vậy, nhưng Bích Hải Triều vẫn giữ thái độ nghiêm cẩn, nói: " Đa tạ Triệu tiền bối đã nhọc lòng để tâm, vãn bối tự có phân tấc, không dám phiền chư vị."

Triệu Cự Lai cười cười, nói: " Được rồi! Bích thiếu hiệp cứ xem xét."

" Chư vị! Triệu mỗ cáo từ, hẹn không gặp lại."

"Nhị sư huynh, xin vĩnh biệt."

Lời dứt, Lãng Tiên Ma Nhân lạnh lùng quay người rời đi, không thèm ngoái lại.

Hai người Liễu Thiên Hộ cùng Ngô Đồng lão bốn mắt nhìn nhau, chưa hiểu thâm ý của Triệu Cự Lại, thế nhưng thấy y rời đi, hai người cũng không nán lại nửa khắc, lập tức nối bước theo sau. Chỉ có Lê Phương Nhi vẫn mải ngoái đầu đưa ánh mắt long lanh nhìn về phía Trần Bạch Hoàng, giống như lưu luyến một người bạn mới gặp đã thương…
Nhấn Mở Bình Luận