Chương 4: Ngắm trăng
Nơi này dân cư thưa thớt, cách rất xa mới có một cửa tiệm đang khép hờ cửa, tiếng cười nói đánh mạt chược vang lên, thỉnh thoảng lại có một hai tiếng chó sủa.
Khương Vũ từ xa xa đứng nhìn thiếu niên kia, cô đang do dự, không dám đến gần.
Cừu Lệ trở người nằm trên đất, nhìn thấy một vầng trăng khuyết trong trẻo trên nền trời đen.
Cậu đã không nhớ bao lâu rồi chưa từng nhìn thấy vầng trăng khuyết sáng như thế.
Cừu Lệ nằm một lúc, sau đó chống người đứng dậy.
Dáng người cậu cao gầy, nửa tay áo thun đã dính bùn bẩn và máu, không còn nhìn ra màu sắc.
Khiến cho Khương Vũ cảm thấy rất áp lực.
Cậu chậm rãi đi về cuối đường.
Dường như không có cảm giác gì với vết thương trên người mình.
Ban đầu, Khương Vũ còn cho rằng cậu sẽ đi bệnh viện, thế là cô đi theo sau cậu, không dám đi theo quá gần, trong lòng vẫn rất sợ cậu.
Anh ta là một tội phạm giết người!
Cô nhớ rõ báo đài từng nói qua, anh có nhân cách phản xã hội rất nghiêm trọng.
Hơn nữa người này cực kỳ nguy hiểm, vì anh biết được thuật thôi miên tinh thần cao cấp, nên khi đó cảnh sát mới mời chuyên gia giám định tinh thần uy tín nhất để chẩn đoán cho anh, lại suýt nữa làm lộ ra tin tức đời sống cá nhân của chuyên gia.
Đương nhiên đây chỉ là tin tức Khương Vũ đọc được trên mạng, không biết thật giả.
Vậy nên, cho dù cô chấp nhận nhiệm vụ Cứu rỗi thiếu niên ác ma, vậy nên trước khi xác định được hệ số nguy hiểm của thiếu niên Cừu Lệ, Khương Vũ sẽ duy trì khoảng cách với anh.
Lần sống lại này không hề dễ dàng có được, cô nhất định phải yêu quý sinh mạng mình.
Khương Vũ vẫn luôn duy trì khoảng cách hai mươi mét theo sau Cừu Lệ, nhìn thấy anh băng qua đường, bước vào trong cửa hàng tiện lợi, mua một cây kem sô cô la.
Nhân viên trong cửa hàng bị dáng vẻ mặt đầy máu của Cừu Lệ dọa đến ngây người, Cừu Lệ nhìn thấy anh ta chần chừ không phản ứng liền ném một tờ năm tệ dính máu xuống, xoay người bước ra ngoài.
Xé vỏ kem ném vào trong thùng rác, cậu vừa ăn kem vừa tiếp tục đi.
Khương Vũ tiếp tục lén lúc đi theo cậu, đi đến đường Tân Giang.
Ở đối diện đường, Cừu Lệ trèo qua lan can, leo lên đê đập.
Gió mạnh thổi đến, anh nghiêng người, dang rộng hai tay để giữ thăng bằng, đi từng bước trên bờ đê chật hẹp.
Khương Vũ nhìn theo anh, đã bị thương đến vỡ đầu chảy máu rồi, thế mà cũng không có một chút cảm giác nào cả, còn làm động tác nguy hiểm bên bờ sông.
Cậu không đau sao!
Cừu Lệ cũng quay đầu nhìn cô một cái.
Hốc mắt của anh rất sâu, đuôi mắt cong cong như hoa đào, con ngươi đen nhánh tựa như vực sâu không đáy.
Khương Vũ và anh đưa mắt nhìn nhau, nhìn một lúc liền cảm thấy trong đáy mắt anh như có một nguồn năng lượng, tựa như một vòng xoáy muốn hút cô vào sâu bên trong.
Khóe môi Cừu Lệ lập tức nhếch lên một nụ cười lạnh, sau đó từ trên cao nhảy xuống sông.
Khương Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt liền khiếp đảm.
Đây… Đây là tình huống gì vậy!
Cô không nghĩ nhiều nữa, vội vàng trèo qua lan can, leo lên bờ đê.
Mặt sông phản chiếu ánh đèn vàng lấp lánh như vàng ròng, nước sông đang chảy xiết mà thiếu niên trong dòng nước lại lúc chìm lúc nổi.
“Cứu với!” Khương Vũ nhìn xung quanh, kêu cứu: “Có người rơi xuống nước rồi!”
Xe qua lại trên đường ít ỏi, xung quanh lại hoang vắng, không có người ở.
Mạng người quan trọng, Khương Vũ cũng không do dự nữa, cô cởi giày, tung người nhảy xuống dòng sông.
Cừu Lệ xuôi theo dòng nước xiết bơi lội một lúc, thoải mái mà nổi lên.
Lúc ngẩng đầu, cậu lại nhìn thấy cô gái mặc váy trắng vẫn luôn theo sau mình cũng nhảy xuống nước.
Cô vừa nhảy xuống nước liền chìm rồi, liều mạng giãy giụa một lúc, sau đó không còn động tĩnh.
“...”
Cừu Lệ bơi ngược dòng về hướng cô, rất nhanh liền bắt được cô, kéo cô bơi lên bờ.
Cừu Lệ lôi người cô lên bờ, cả người cô ướt sũng, đã hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Cậu cúi người nghe nhịp tim của cô, tim vẫn còn đập.
Cừu Lệ vỗ vỗ mặt cô, vẫn chưa tỉnh, hẳn là không chết được đâu.
Nếu đã không chết được, cậu cũng lười để ý đến cô, đứng dậy muốn rời đi.
Đi lên bờ đê, cậu lại quay đầu nhìn.
Dưới ánh trăng thanh lạnh, thiếu nữ trơ trọi nằm trên bãi cỏ dại bên bờ.
Chiếc váy trắng ướt sũng dán chặt lên người cô, lộ ra da thịt trắng nõn.
Cừu Lệ lại bước vài bước, rốt cuộc cũng dừng bước, trầm ngâm mắng “đệch” một tiếng.
…
Ý thức Khương Vũ mơ màng, cảm thấy có một đôi tay lạnh lẽo ấn lên ngực cô, vô cùng dùng sức ấn, thật sự muốn ấn xẹp ngực cô.
Sau đó mũi cô bị người ta giữ lấy, miệng cũng bị mở ra…
Khương Vũ cố gắng tỉnh dậy, đập vào mắt cô là gương mặt anh tuấn của Cừu Lệ, gương mặt có dính chút máu loãng, gần trong gang tấc dán sát mặt cô.
Hai đôi môi dính vào nhau, cũng mang theo mùi mặn tanh của máu.
Khương Vũ trợn trừng mắt, trong đầu vang lên một tiếng nổ ‘ầm’, vô thức đưa tay đánh lên đầu cậu.
Cừu Lệ bị đánh đến hoang mang.
Khương Vũ cũng liên tục lùi ra sau, tay che lấy môi, phun nước ra, phòng bị nhìn cậu.
Sau khi hiểu ra rằng cậu chỉ là muốn hô hấp nhân tạo cho mình, cô lại có chút áy náy.
“Này, cậu không sao chứ.” Sau đó cô hòa hoãn hỏi cậu.
Cừu Lệ không đáp, cậu sờ trán mình, trong con ngươi đen nhánh xẹt qua một tia kinh ngạc.
Sau khi bước ra khỏi cơn ác mộng lúc còn bé, nhiều năm qua, thần kinh tri giác của cậu cũng vì trở ngại về mặt tình cảm mà càng lúc càng trở nên tê dại.
Ăn đồ không có mùi vị, không ngửi được hương thơm hay thối, đối với chuyện tự mình “quay tay” cậu cũng không có cảm giác…
Vậy nên dù bị người ta tẩn cho một trận thương tích đầy mình, cảm giác đau đớn cũng không quá rõ ràng.
Tất cả mọi thứ trên thế giới này đều khiến cậu cảm thấy không chân thật.
Cậu điên cuồng ăn uống, ăn đồ ngọt, ‘tự sướng’, gây hấn với người khác… Muốn tìm cảm giác chân thật.
Nhưng mà, tất cả đều không có.
Cho đến khi cô gái này tát vào mặt cậu, đột nhiên cậu lại cảm thấy trên mặt truyền một trận tê tê đau đau!
Khiến cậu cảm thấy...mình sống chân thật hơn.
Cậu lại ghé sát đến gần cô, khóa chặt ánh mắt cô, cậu nhếch môi nhìn cô cười lạnh: “Đánh tôi?”
Khương Vũ bị dọa sợ, sợ sệt nhìn cậu, lắc đầu.
… Cảm giác bị ánh mắt điên cuồng nhìn chằm chằm, thật sự quá khó chịu mà!
“Đánh lại lần nữa.” Cừu Lệ đưa một bên mặt đến, giọng điệu vô cùng chân thành: “Nào, đánh lại lần nữa đi.”
Khương Vũ lùi về sau: “Không...Không đánh.“
Tay tôi đau.
Đôi con ngươi đen nhánh của Cừu Lệ như nhìn thấu lòng người, cậu lạnh nhạt nhìn cô một cái, nhìn thấu sự sợ hãi trong đáy mắt cô.
Đầu lưỡi cậu chạm vào sau lưng răng, nhoẻn môi cười.
Khương Vũ không đoán được lòng cậu, không dám hành động thiếu suy nghĩ, hỏi: “Vừa rồi cậu muốn chết sao?”
Cừu Lệ đứng từ trên cao nhìn cô: “Không biết bơi còn dám nhảy xuống nước, rốt cuộc là ai muốn chết?”
“Tôi biết, chỉ là nước sông chảy xiết… Tôi cho rằng cậu muốn tự sát.”
“Tôi tự sát có liên quan gì đến cậu?”
Trong lòng Khương Vũ thầm nghĩ, nếu không phải vì ba trăm triệu kia, cô cũng lười quản đấy! Đêm hôm khuya khoắt phải theo một kẻ điên nhảy sông, còn làm cho cả người ướt đẫm.
Cừu Lệ không muốn ở lại dây dưa nữa, rất ung dung xoay người rời đi, Khương Vũ cũng không dám một mình ở lại nơi không một bóng người này.
Cô đi theo sau cậu, nhìn thấy cậu nhanh chóng leo Advertisement lên đê, cô cũng vội vã đuổi theo, muốn leo lên.
Nhưng vì chiều cao hạn chế, cô không dễ dàng leo lên như thế, liền cắn răng gọi Cừu Lệ: “Này! Cậu có thể kéo tôi lên không?”
Cừu Lệ ngồi xổm bên bờ đê, cúi đầu nhìn cô, khóe mắt mang theo ý cười: “Không lên được?”
“Ừ.”
“Đưa tay cho tôi.”
Khương Vũ đưa tay cho cậu, cậu nắm lấy cổ tay cô.
Cổ tay thiếu nữ nhỏ nhắn, làn da nõn nà, chạm vào cảm thấy rất mềm mịn.
Cậu vừa chạm vào cô, cảm giác tê tê như có dòng điện chạy qua, chạy từ cánh tay lên đến da đầu.
Dường như đang nổ tung trong đầu cậu.
Cừu Lệ nắm tay cô, dùng sức kéo cô lên, lúc Khương Vũ sắp leo lên bờ đê, Cừu Lệ đột nhiên buông tay, đồng thời dùng sức đẩy.
Khương Vũ ngã xuống bãi cỏ, chật vật bò dậy.
Cô tức giận nhìn Cừu Lệ, Cừu Lệ đứng trên đê từ trên cao nhìn xuống, xoa xoa mặt, lẩm bẩm: “Huề nhau.”
Nói rồi, cậu cười lạnh xoay người rời đi.
Khương Vũ nghiến răng.
Thằng nhóc này có tâm phục thù quá nặng!
*
Khương Vũ chật vật về đến hẻm nhà mình.
Trong hẻm có không ít người ở, sau khi ăn tối xong họ liền tự ngồi trước thềm cửa nhà mình vừa cắn hạt dưa vừa ngồi tám chuyện.
So với các tiểu khu cao tầng đột ngột mọc lên trong thành phố, thì nơi này lại mang theo nét truyền thống nhất của khói lửa nhân gian.
Trong hẻm đa phần đều là các cô các chú, họ cũng rất chiếu cố đến mẹ con Khương Vũ nhưng cũng không tránh được việc các abaa-san ăn no rửng mỡ thích bàn chuyện thị phi.
Ví dụ như người đàn bà béo ú đang ngồi cắn hạt dưa - Triệu Quỳnh Phương.
Năm nay Triệu Quỳnh Phương bốn mươi tuổi, mặc đồ ngủ màu đỏ sậm, nóng đến bới tóc lên, thân hình to lớn như núi.
Điều kiện trong nhà bà ta tốt hơn láng giềng xung quanh một chút, chồng là nhà thầu.
Bà ta cùng một người đàn bà gầy gò Chu Quế đang tám chuyện, nhìn thấy Khương Vũ đi ngang liền mỉa mai vài câu…
“Khương Vũ về rồi, nghe nói học kỳ sau không có tiền đóng học phí, có thôi học chưa?”
Khương Vũ không thèm để ý đến những người đàn bà tẻ nhạt này, trực tiếp rời đi.
Chu Quế bảo: “Mẹ cháu cũng thật là, massage giúp đàn ông, đi sớm về khuya chắc cũng kiếm được không ít tiền nhỉ, sao đến cả học phí của cháu cũng không đóng nổi vậy?”
Triệu Quỳnh Phương: “Khương Mạn Y lẳng lơ như thế, nghe nói lão Lưu bán đồ ăn vặt ở đằng trước vừa nhìn thấy cô ta liền “chào cờ” rồi. Cô ta có thể làm ăn không đắt khách sao, nói không chừng để dành được một kho vàng nhỏ nữa kìa. Chỉ là khăng khăng không đóng tiền học cho con, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.”
Khương Vũ nghe thấy hai người phụ nữ này kẻ tung người hứng, cô lại nhớ đến kiếp trước cũng là vì nghe những lời nói nhảm nhí của hai ả mới khiến cô hiểu lầm mẹ mình, cảm thấy công việc của Khương Mạn Y không sạch sẽ.
Thế là cô tự ti, không dám gặp ai, không có thể diện, mỗi ngày về nhà đều chỉ biết châm chọc mẹ mình, mẹ con hai người một lời không hợp liền nảy sinh ‘tranh chấp’, khiến cho đám obaa-san này có chuyện cười để xem.
Bây giờ quay đầu nhìn lại, Triệu Quỳnh Phương và Chu Quế chính là đang đố kỵ nhan sắc của mẹ cô.
Ác ý mãi mãi khởi nguồn từ đố kỵ mà thành, nó tựa như con rắn độc chui vào lục phủ ngũ tạng của họ, khiến họ vặn vẹo như sâu bọ.
Khương Vũ dừng bước, cô quay đầu khẽ liếc nhìn Triệu Quỳnh Phương, cười hỏi: “Dì Triệu, dì rảnh quá nhỉ, xem ra là chú lại không về nhà rồi ư?”
Một câu bâng quơ như thế lập tức đâm vào lòng Triệu Quỳnh Phương.
Chồng của bà ta mỗi ngày đều về nhà rất muộn, dù là có về cũng chẳng muốn nhìn bà ta dù chỉ một cái, dẫu rằng bà ta có ở trước mặt hàng xóm giả vờ mình và chồng có bao nhiêu ân ái, nhưng trong lòng bà ta cũng biết rõ rằng, chồng bà ta đã lơ bà ta từ lâu rồi.
Triệu Quỳnh Phương cố gắng áp chế sự không cam lòng của mình xuống, vẫn cười nói: “Chồng nhà tôi ở bên ngoài bận việc làm ăn, nếu không đi kiếm tiền sao có thể mua tổ yến Thái Lan cho tôi ăn chứ?”
Chu Quế cũng mỉa mai: ”Cháu là cô nhóc chưa trải sự đời nên mới nói như thế, cháu hiểu gì chứ?”
“Một hộp tổ yến Thái Lan của tôi có thể đóng được nửa năm học phí của cháu đấy.”
Khương Vũ quét mắt nhìn Chu Quế, vẫn khoan dung nói: “Chú không chỉ giỏi kiếm tiền mà còn rất chiếu cố hàng xóm nhỉ. Chiều hôm trước, cháu còn nhìn thấy chú ấy tặng cho dì Chu Quế hai hộp tổ yến Thái Lan to, ở trong nhà dì Chu Quế suốt hai tiếng đồng hồ, có lẽ… là đang giúp hàng xóm làm việc nhà chăng.”
Cô vừa dứt lời, Triệu Quỳnh Phương và Chu Quế đồng thời biến sắc.
“Cháu...Cháu nói bậy!” Chu Quế chỉ vào Khương Vũ, hốt hoảng kêu to: “Không có chuyện đó! Không có!”
Bà ta còn chưa nói xong, Triệu Quỳnh Phương đã hùng hổ xông vào nhà Chu Quế.
Quả nhiên từ trong nhà bà ta lục được hai hộp tổ yến Thái Lan, giống hệt với hộp mà chồng mình mang về!
“Ôi chao! Hay cho ả tiện nhân này! Dám quyến rũ chồng bà!”
“Không! Tôi không có… Là anh ta tự đến tìm tôi trước…”
Khương Vũ nhún vai, xoay người đi về nhà mình, hai ả đàn bà kia đang nắm tóc đánh nhau, đánh mãi không buông, mà cô cũng không thèm quay đầu nhìn lại.
Kiếp này, những kẻ từng bắt nạt cô, sỉ nhục cô, tất cả đều đừng hòng sống yên.