Vài tháng sau.
“Lão đại, Khương tiểu thư vừa đánh sập một công ty con chủ chốt của Nhất Phong.”
Triệu Chí Viễn đầu đổ đầy mồ hôi chạy vào báo cáo.
“Ừm, cứ để cô ấy chơi đi. Dù sao cũng là tôi nợ cô ấy.”
Lệ Thành không mảy may đả động, giống như là thiệt hại lớn như vậy chẳng có ảnh hưởng lớn gì đến anh cả.
Cậu ta chỉ biết nhìn anh lắc đầu.
Ngay sau đó, một cuộc họp lớn được tổ chức ngay trụ sở chính Nhất Phong.
“Lệ tổng, không thể để cho cô gái kia làm bừa như vậy.”
“Đúng vậy, lúc trước ở tập đoàn chúng hơn nửa năm, cũng xem như là có thể nắm được tương đối bí mật doanh nghiệp rồi, chuyện phá hủy một công ty dễ dàng hơn bao giờ hết.”
“Tôi nghĩ nên kiện con ả này ngay lập tức, chúng ta có đủ bằng chứng chứng minh.”
“Nhắc cho các ông nhớ, cô ấy là do tôi dạy. Tôi có thể biết được cô ấy nắm bao nhiêu bí mật của Nhất Phong.”
Triệu Chí Viễn ngồi ở chỗ của mình, lạnh lùng nói. Thứ mà cô biết được nói đúng hơn là không biết được gì hết. Vì Khương Nhiễm hoàn toàn không muốn…
“Lệ tổng…”
…
“Ngài John, quý cô Rose đã làm rất nhanh gọn. Bây giờ Nhất Phong hẳn là đang mở cuộc họp lớn để bàn về chuyện này.”
Nhiếp Chính đứng trước bàn làm việc của John nói.
“Thật không ngờ lại vớt được món hời nhỉ? Cậu đoán xem, Lệ Thành sẽ xử lý thế nào?”
Hắn híp mắt, cười lạnh.
“Không đáp trả, tự bù đắp lỗ thủng.”
“Đúng vậy, vậy nên… chúng ta nên biết dùng con cờ này như thế nào cho thuận tay.”
John suy tư một chút, rồi nói tiếp:
“Tháng sau đại hội đấu giá thường niên sẽ diễn ra, bảo cô ta chuẩn bị một chút.”
“Vâng.”
…
Đại hội đấu giá thường niên.
Ở hai hàng ghế đầu tiên khí thế ngất ngưỡng, một bên là tập đoàn JP, một bên là tập đoàn Nhất Phong.
“Nhiễm, hôm nay nhất định phải đấu giá được mảnh đất phía ngoại ô kia. Không được để nó rơi vào tay Lệ Thành, có biết chưa?”
John vỗ vỗ tay cô gái ngồi bên cạnh, nghiêm túc nói.
“Anh cứ yên tâm, Nhất Phong vừa rồi bị hạ nhiều như vậy. Làm gì còn cơ hội để tranh với chúng ta chứ?”
Khương Nhiễm mỉm cười quyến rũ, váy đen xẻ tà để lộ đôi chân dài miên man, trắng nõn.
“Em đó.”
John cười lớn, ánh mắt nham hiểm nhìn sang anh đang ngồi ở dãy bên kia.
Lệ Thành, cậu không nghĩ đến sẽ có một ngày bị chính người phụ nữ từng đầu ấp tay gối hạ bệ có đúng không?
Buổi đấu giá bắt đầu, những món đầu tiên hai hàng ghế đầu chẳng có ai đả động đến, để cho đám người đằng sau thỏa sức lựa chọn.
Đến khi, người dẫn chương trình hô:
“Cuối cùng là mảnh đất khu ngoại ô đầy tiềm lực của chúng ta.”
Người không biết còn tưởng chỉ là nơi để mấy người giàu có hưởng thụ. Người biết sẽ lắc đầu tiếc nuối.
Mảnh đất đó vừa qua có người phát hiện mỏ titan rất lớn, đáng tiếc là dù họ có đổ bao nhiêu tiền cũng không đấu lại hai “cường hào” này.
“Giá khởi điểm của nó là mười lăm tỷ.”
Người dẫn chương trình vừa nói, phía dưới đã có người đã biết nhưng vẫn cố.
“Mười lăm tỷ rưỡi.”
“Hai mươi tỷ.”
Triệu Chí Viễn giơ bảng.
“Ba mươi tỷ.”
Khương Nhiễm không mặn không nhạt.
“Năm mươi tỷ.”
Cậu ta tiếp tục.
“Cũng máu chiến đấy.”
John hưng phấn, sau đó nhìn sang cô:
“Thoải mái mà theo.”
“Tôi rất sẵn lòng.”
Cô mỉm cười, gật đầu. Bàn tay trắng nõn tiếp tục giơ bảng.
“Tám mươi tỷ.”
“Một trăm tỷ.”
“Một trăm tỷ rưỡi.”
“Hai trăm tỷ.”
“…”
Phía sau cũng có vài người chạy theo, biết là không được nhưng vẫn mượn dịp phô trương thanh thế.
“Năm trăm tỷ.”
“Một ngàn tỷ.”
Triệu Chí Viễn lúc giờ vẫn chờ đợi ít người nói, liền lên tiếng.
Tiếng xì xầm phía sau vang lên, chủ yếu là vì không còn ai có thể chạy theo được nữa. Dù có cùng nhau thì với con số đó không thể nào bám vào.
“Một ngàn tỷ, lần một.”
“Còn ai theo nữa không ạ?”
“Một ngàn tỷ, lần hai.”
“Ngài John, theo nữa chứ?”
Khương Nhiễm quay sang vẻ mặt đang bắt đầu suy tư của hắn.
“Một ngàn tỷ, lần ba.”
“Theo.”
Cùng với tiếng hô lần ba, hắn gật đầu. Cô nhanh tay giơ bảng, kịp lúc.
“Mười ngàn tỷ.”
“Mười hai ngàn tỷ.”
Triệu Chí Viễn theo đó không đợi cho người dẫn chương trình kịp hô.
“Hai mươi ngàn tỷ.”
“Lão đại.”
Bên kia, cậu ta hơi dừng lại quay sang hỏi ý Lệ Thành. Bây giờ đã quá định mức cho phép rồi.
“Tiếp tục.”
Đáy mắt anh bình tĩnh, không thể nào nhìn thấu.
“Hai mươi mốt ngàn tỷ.”
“Ba mươi ngàn tỷ.”
“Ba mươi hai ngàn tỷ.”
“Một trăm ngàn tỷ.”
Khương Nhiễm vừa nói xong, bên dưới đã có tiếng hít vào hơi lạnh.
Được rồi, không phải là chuyện ghê gớm gì. Một mỏ titan có thể mang lại con số gấp bội mình đã bỏ ra, nhưng…
“Hai trăm ngàn tỷ.”
“Lão đại.”
Triệu Chí Viễn đột nhiên thấy anh giơ bảng, liền hốt hoảng.
“Năm trăm ngàn tỷ.”
“Khương Nhiễm.”
John bên kia cũng nắm lấy tay cô kéo mạnh, quát khẽ.
“Ngài John, sao vậy? Chẳng phải anh bảo theo tới cùng sao?”
“Tôi…”
Hắn cứng miệng, đúng vậy. Nhưng ban đầu hắn chỉ nghĩ anh vừa mới bị nhổ nhiều “cây hái ra tiền” như vậy, lấy đâu ra để đùa với hắn. Bây giờ thật là được mở rộng tầm mắt, hoặc là anh có thể, hoặc là đã dốc cạn sản nghiệp cho mảnh đất này. Chắc chắn là đánh cuộc vào nó.
“Anh không muốn nữa?”
Khương Nhiễm nhíu mày không vui nhìn hắn.
“Tiếp tục.”
Tại sao không? Nếu Lệ Thành đã nhìn ra được cái lợi, chắc chắn muốn thì hắn ta nhất định phải có bằng được.
“Tám trăm ngàn tỷ.”
“Một triệu tỷ.”
Khương Nhiễm vừa thốt, cả khán đài đều im phăng phắc.
“Điên rồi sao? Titan thất thường, chỉ có tin là mảnh đất đó chứa mỏ titan thôi lại dám chơi lớn như vậy. Chơi đến mức không thể lấy lại vốn trong vòng một năm. JP giàu như vậy?”
“Một triệu tỷ, lần một.”
“Một triệu tỷ, lần hai.”
“Một triệu tỷ, lần ba.”
“Thành giao.”
Tiếng gõ búa cuối cùng làm người ta nhứt não.
“Xin chúc mừng ngài John đã đấu giá thành công mảnh đất ngoại ô với giá một triệu tỷ.”
“Buổi đấu giá hôm nay đã kết thúc, xin cảm ơn mọi người đã đến tham gia.”
Mọi người lũ lượt ra về, trong phòng bây giờ chỉ còn có người của anh cùng người của John.
“Chúng ta đi thôi.”
Khương Nhiễm đứng lên mỉm cười nói với John.
“Từ đã…”
Hắn giơ một tay lên cản cô lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô.