Tối.
Khương Nhiễm vừa mở mắt tỉnh dậy thì thấy trời bên ngoài đã tối đen. Bụng có chút đói, cô đứng dậy muốn đi ra phòng bếp kiếm gì đó lót dạ. Đột nhiên nghe thấy tiếng loạt soạt bên ngoài cửa sổ, liền cảnh giác nhìn ra. Nhưng khi thấy cái bóng được ánh đèn lờ mờ chiếu cô híp mắt, trề môi khinh bỉ:
“Anh có thể lần nào đến cũng đi cửa chính không?”
“Em không cảm thấy như vậy rất… tình thú sao?”
Lệ Thành nhếch môi, nhảy vào trong đi đến chỗ cô.
“Em lại thấy rất giống một tên biến thái.”
Môi cô giật giật, rất không trái với lòng.
“Em không thể nào nói lời tốt đẹp với anh được hả? Anh đây vừa chịu rất nhiều uất ức đấy.”
Đấy, lại bắt đầu nữa rồi đấy. Người khác thì không biết thế nào, nhưng với Lệ Thành thì vô sỉ có thể trưởng thành dần theo thời gian đấy.
“Có chuyện gì?”
Cô đánh vào cái bàn tay đang mò mẫm đến eo mình.
“Bố vợ mắng anh.”
Khương Nhiễm vừa nghe thấy bốn chữ này, trong lòng liền rơi lộp độp. Không thèm an ủi ai đó mà nhanh chân chạy đi tìm điện thoại, gọi đi.
[Còn biết đường gọi hả?]
Bố Khương đầu dây bên kia vừa bắt máy đã mắng.
“Nặng lời với con gái cưng của bố thể hả?”
Cô nũng nịu.
[Không dám.]
Khương Nhiễm thấy ông hoàn toàn không nhắc gì đến vị “con rể” kia liền quay sang híp mắt nhìn anh. Ai đó nhún vai một cái, rồi nhìn đi nơi khác.
“Bố này, chuyện này đúng là lỗi của Lệ Thành thật. Nhưng dù sao con cũng đã an toàn rồi. Bố không cần oán trách anh ấy nữa.”
Cô vừa nói xong, lưng kẻ nào đó rõ ràng cứng đờ. Bây giờ ai mới là kẻ vô sỉ đây? “Ăn ốc đổ vỏ” cho anh?
[Đừng có nhắc đến thằng nhãi đó trước mặt bố.]
[Ông ngoại, là mẹ hả?]
Bên kia đột nhiên vang lên giọng nói ngọt ngào của trẻ con.
[Mẹ Tiểu Nhiễm, Tiểu Nam nhớ mẹ lắm. Khi nào mẹ mới về đó?]
“Tiểu Nam ngoan, một thời gian nữa mẹ sẽ về với con có được không? Con phải ngoan ngoãn nghe lời ông ngoại đó có biết chưa?”
Chỉ cần nghe thấy giọng nói của con trai, trong lòng cô tự nhiên như được ai đó rót mật vào, ngọt đến không tả nỗi.
“Ai đó?”
Lệ Thành vừa nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét này của cô liền “cay nghiệt” chạy lại áp tai mình vào điện thoại cô hỏi.
“Khương Nam, con trai em.”
Cô né sang một bên, không để cho anh tiếp cận.
“Lệ Nam, giờ này còn chưa đi ngủ?”
Nhưng không may lại để cho ai đó thấy được màn hình hiển thị cuộc gọi là của người nào, anh hừ lạnh lớn giọng.
Khương Nhiễm giật nảy mình chạy lại bụm miệng anh, quát khẽ:
“Anh bé cái mồm thôi, bên kia còn có Khương Hạ đang ngủ đó.”
[Là chú Lệ vừa nói phải không mẹ?]
Tiểu Nam hỏi.
“Đúng vậy.”
“Gọi bố.”
Cả hai đồng thanh hô vào điện thoại.
[Bố gì chứ, cháu họ Khương, chú họ Lệ. Bố là thế nào?]
Tiểu Nam rất hợp tác với mẹ.
“Đúng đấy, người không cùng họ, lấy đâu ra quan hệ huyết thống mà bố này bố kia.”
Cô gật đầu phụ họa.
“Được, ngày mai anh sẽ bay sang New York.”
Anh chỉ vừa nói một câu, người trong lòng liền hoảng.
“Thành à, em chỉ đùa thôi mà. Thằng bé cho dù có mang họ gì cũng là con của anh, chẳng lẽ đã đợi bảy năm rồi, chỉ vì chuyện bé tí này mà phá hỏng kế hoạch của chúng ta sao?”
Cô chỉ chỉ vào vai anh, luôn miệng.
[Con còn ở đây đấy nhé.]
C.u cậu đầu dây bên kia nhắc nhở.
“Bảo bối, ngủ ngoan chóng lớn nhé, mẹ ngắt máy đây.”
Khương Nhiễm ngắt máy vứt điện thoại ra sau, nũng nịu nhìn anh.
“Em mà còn nhìn như vậy là vết thương kia không chắc sẽ mau lành đâu.”
Anh trầm khàn lườm cô.
Lúc này cô mới để ý đến thứ đang nhô cao phía dưới, liền lùi về sau theo bản năng.
“Về đây.”
“Sao đi nhanh thế?”
Thấy anh đã đi đến cửa sổ rồi, cô theo bản năng hỏi.
“Kiềm chế không nổi.”
Vứt lại bốn chữ rồi nhảy ra ngoài.
Đã nhịn bảy năm rồi, vài ngày nữa cũng không chết nỗi.
Chân vừa đáp xuống đất, Lệ Thành lạnh lùng nhìn cửa chính của khách sạn Xuân Hạ.
Vừa nãy Triệu Chí Viễn chở anh đến đây, còn chưa kịp xuống xe đã bị người ta “đuổi” đi. Ban đầu còn tưởng là John yêu cầu, nhưng vừa rồi thấy cô không nói gì. Chuyện này chắc chắn là do chính Trương gia không muốn chào đón anh rồi. Cũng may là Tiểu Nhiễm của anh ở tầng bốn không quá cao, nếu không chỉ sợ là đêm nay “nhớ người mà chết” rồi.
“Điều tra xem hôm nay ở Xuân Hạ đã xảy ra chuyện gì.”
Vừa ngồi vào xe, anh liền nói.
“Được.”
Triệu Chí Viễn lén nhìn vẻ mặt đã đen như đít nồi của lão đại nhà mình, trong lòng không biết là nên cười trước hay buồn trước.
“Cười cái gì, có muốn ngày mai tôi điều cậu đi công tác dài hạn không?”
Lệ Thành thấy vai của người ngồi trên ghế lái liên tục run rẩy, liền trầm giọng quát.
“Lão đại, tôi không có cười, mà là… lạnh trong lòng.”
Được rồi, là cười trước rồi buồn sau được chưa?
Còn chưa kịp bước xuống xe nữa đã bị đuổi đi. Chuyện mất mặt như vậy, cậu ta… không phụt cười thành tiếng đã là nhẫn nhịn lắm rồi đấy.
***