Chẳng mấy chốc John gửi tin nhắn kèm địa chỉ đến cho Lệ Thành, anh theo đó mà đến căn nhà còn đang xây dở ở ngoại ô, lô đất “một triệu tỷ”.
Triệu Chí Viễn muốn đi theo nhưng lại bị anh ngăn cản.
Một mình anh xách theo cặp táp để những tài liệu kia đi vào căn nhà.
Mà ở giữa, người đàn ông đang ngồi trên ghế như một vị vua chúa, nhàn nhã nhìn theo từng bước chân chậm chạp của anh.
“Cũng nhanh đấy.”
Nhìn lên đồng hồ vừa chạy đúng ba mươi phút, John cảm thán.
“Thứ anh cần, tôi đã mang đến. Cô ấy đâu?”
Anh không nhiều lời, muốn nhìn thấy cô càng sớm càng tốt.
“Vội gì chứ? Tôi không có giết người còn giá trị, cậu biết mà.”
“…”
“Mà cậu đến thật này, còn đi một mình nữa. Đàn bà đúng là tai họa.”
“…”
Thấy anh cứ mãi không trả lời, hắn cũng không có nhàm chán gợi chuyện mãi như vậy được, liền ngồi thẳng dậy:
“Bao nhiêu năm trù tính trả thù cho mẹ, cuối cùng lại thất bại trong tay của một con đàn bà,. Cậu thấy có đáng không?”
“Đáng hay không tự bản thân tôi biết rõ, mau cầm lấy thứ anh cần rồi trả cô ấy lại cho tôi.”
“Được, để người của tôi kiểm tra thứ trên tay của cậu trước đã.”
Thấy anh cương quyết như vậy, hắn không đùa giỡn nữa liền chỉ cái cặp táp trên tay anh.
“Tôi muốn thấy cô ấy trước, hai bên trao đổi. Dù sao thì tôi cũng đi một mình, tài giỏi đến mấy cũng không thể nào chạy thoát được.”
Anh lại không chịu thỏa hiệp.
“Cậu khiến tôi mệt rồi đấy.”
John ngoáy lỗ tai, Nhiếp Chính đứng bên cạnh hiểu ý giơ điện thoại lên. Màn hình hiển thị cô gái nhỏ của anh ngất xỉu, đang bị trói chặt ở một nơi nào đó. Quan trọng là họng súng đen ngòm chĩa về phía cô kia, lúc nào cũng có thể kéo cò cướp đi sinh mạng của người anh yêu.
“Được.”
“Như thế phải ngoan ngoãn hơn không, cứ phải đòi này kia.”
John cười nhạt, dám chơi với hắn sao. Không có cửa.
Nhiếp Chính đi đến mở cặp táp, sau khi trông thấy được tất cả những tài liệu khó tin là Khương Đào lại có thể nắm được chúng trước kia, cùng một tấm séc một triệu tỷ, liền đi nhanh về phía John.
“Đã kiểm tra.”
“Cậu chắc chắn đây là tất cả?”
John nhận được cái gật đầu của cậu ta, liền nhìn anh hỏi.
“Bao gồm của ông nội Khương, tôi và cô ấy. Tất cả đều ở đây.”
“Được rồi, dẫn người vào đi.”
Hắn phất tay, ngoài cửa liền có một tên vệ sĩ dắt người phụ nữ bị che kín mặt, tay trói chặt phía sau đi khập khiễng vào trong.
Lệ Thành nghi ngờ nhìn người kia, nhưng vẫn đi đến mở khăn trùm đầu ra. Khuôn mặt tím tái của Trương Tố Châu liền hiện ra trước mắt, mà cô ta sau khi nhìn thấy anh thì khóc rống lên:
“Nhị thiếu, cuối cùng anh cũng đến đón tôi rồi. Tôi bị, tôi bị anh ta đánh rất đau.”
Khi anh quay lại thì John đã biến mất tăm, chỉ có giọng nói truyền đến từ xa:
“Trả lại cậu người cậu yêu quý suốt bảy năm đó.”
Kèm theo một nụ cười lớn khiến người khác phải kinh tởm.
…
John cùng thuộc hạ của mình nhanh chóng chạy ra bến tàu đã đợi sẵn. Hắn biết bản thân mình có thể chơi dơ, thì anh cũng có thể. Nhất định phải rời khỏi Hoa Hạ ngay trong hôm nay, nếu không người gặp xui xẻo chính là hắn.
Từ lúc hắn lên đến khi tàu rời bến, không thấy có động tĩnh gì. Mọi việc đều rất êm xuôi, nhưng chính vì vậy mới khiến cho John lo lắng không thôi.
Khương Nhiễm trong boom tàu bị đánh thuốc mê vừa mới tỉnh dậy, đầu vì tác dụng của thuốc vẫn còn đau nhức không thôi.
“Cô tỉnh rồi?”
Giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên bên tai khiến sống lưng của cô cứng đờ.
“Có thể đỡ tôi ngồi dậy hay không?”
Khác với những gì tưởng tượng, cô thản nhiên hỏi hắn.
Tên thuộc hạ bên cạnh hắn nhận được ánh mắt đồng ý, liền đi đến đỡ cô ngồi thẳng dậy tựa lưng vào thành.
“Anh vẫn chọn con đường trốn chạy hả?”
Sau khi đã ngồi thẳng dậy rồi, cô mới nói tiếp.
“…”
“Tôi vốn không định nói với anh đâu, nhưng ít ra thời gian qua anh đã không bạc đãi tôi. Xem như là hết tình hết nghĩa đi.”
Cô hơi ngừng lại, vì mới tỉnh dậy lại nằm một lúc lâu cho nên đại não vẫn chưa thể nào tỉnh táo hẳn.
“Bảy năm qua ngoài tu bổ thêm kiến thức về thiết kế thời trang, tôi còn tự xây dựng thêm cho mình nền tảng về kế toán, cộng với kiến thức kinh doanh lúc trước Triệu Chí Viễn dạy cho tôi nữa thì nói chung cũng được việc đấy.”
“Cô có ý gì, tôi không rảnh để ngồi nghe cô kể về cuộc đời của mình.”
John nhíu mày, biết cô nói đến chuyện này là có mục đích. Nhưng vẫn là không muốn nghe dài dòng cho lắm.
“Trước khi anh dẫn người vào phòng tôi, tôi đã phát hiện ra một chuyện cực kỳ thú vị. Có muốn nghe không?”
“…”
“Mấy năm gần đây anh không đích thân đi khảo sát chất lượng thành phẩm, hàng hóa nhập khẩu nhỉ?”
“Cô có ý gì?”
Cô nhắc hắn mới nhớ, hình như đúng là vậy. Nhưng những việc này hắn đều giao cho Nhiếp Chính đi kiểm tra, cậu ta nói tất cả đều ổn nên mới an tâm hơn.
“John, đừng có ai vờ đối tốt, vờ trung thành với anh vô điều kiện anh cũng tin tưởng như vậy. Lấy tôi làm một ví dụ điển hình đi. Tôi nghĩ anh đủ thông minh để biết tôi đang nói đến người nào.”
“Lấy cô làm ví dụ? Cô xứng sao?”
Hắn như bị cô nói trúng chỗ đau, liền gắt gỏng.
“Có hay không, anh là người biết rõ nhất. Tôi nói xong rồi, muốn làm gì thì làm đi.”
Khương Nhiễm nói xong liền nhắm mắt, giống như là đang ngủ.
Đợi khi nghe thấy tiếng bước chân đi xa của John, đôi mắt vừa nhắm chặt đột nhiên mở ra.
Trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời lộ rõ vẻ căng thẳng.
…