Bầu trời ngoài cửa sổ, tối rồi lại sáng, sáng rồi lại dần chìm xuống. Cho đến khi chân trời chỉ còn màu trắng mờ sương.
Tô Dục Chu nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, nặng nề thở d0c.
Cơ thể Alpha bị rót vào pheromone Omega, thời gian phấn khích dài hơn hẳn kì tình nhiệt bình thường. Rõ ràng đã rất rã rời, nhưng cơ thể cậu không thể bình tĩnh trở lại.
Đương nhiên nguyên nhân cũng có thể là do lần đầu cắn nên Túc Khiêm không nắm được liều lượng, rót vào quá nhiều pheromone.
Tô Dục Chu lại mời Túc Khiêm, nhưng còn chưa đến cuối, cậu đã bắt đầu nghẹn ngào.
Túc Khiêm không đành lòng, cúi xuống hôn lên khóe mắt đẫm nước của cậu.
“Khó chịu lắm sao?”
Đáp lại anh chỉ có tiếng khóc rù rì của bé Alpha.
Túc Khiêm nhìn cậu, đau lòng vu0t ve mái tóc mềm: “Giờ em đã biết cách khống chế pheromone chưa?”
Tô Dục Chu khe khẽ ừm một tiếng, nghẹn ngào.
Đã một ngày hai đêm, ý thức của cậu đã tỉnh táo từ lâu, nhưng cậu có thể cảm nhận được, lượng pheromone Omega mà Túc Khiêm rót vào trong tuyến thể vẫn chưa hoàn toàn bị thay thế.
Cơ thể cậu vẫn rất nóng, rất hưng phấn.
Muốn ngủ, lại hoàn toàn không ngủ được.
Điều này khiến cậu khó chịu vô cùng.
Tô Dục Chu mềm rũ người dựa vào Túc Khiêm, mỏi mệt khiến cậu không muốn nhúc nhích.
Túc Khiêm cúi xuống hôn cậu. Chỉ là nụ hôn của anh đã không thể vỗ về chàng trai.
Cuối cùng người đàn ông ghé tới bên tai, giọng nói trầm khàn mê hoặc cậu: “Chu Chu, cắn anh đi.”
Túc Khiêm có thể cảm giác được, kì tình nhiệt của anh cũng bắt đầu rồi.
Trong tình huống hiện giờ, bắt buộc phải có một người ở trạng thái bình thường.
Tô Dục Chu bĩu môi.
Cậu mệt quá, không muốn nhúc nhích…
Nhưng cuối cùng thì dưới sự dỗ dành của Túc Khiêm, Tô Dục Chu vẫn ngoan ngoãn xoay người đè anh xuống, tiếp đó tìm kiếm tuyến thể ở phần gáy người đàn ông.
Giờ cậu đã có thể nhanh chóng tìm được vị trí chính xác.
Ngửi mùi hạt dẻ ngọt nồng, Tô Dục Chu không nhịn được vươn đầu lưỡi, vội vàng li3m láp.
Nhóc Alpha nếm được vị hạt dẻ mình thích nhất, thèm tới nỗi không ngừng nuốt nước miếng.
Đến lúc này thì cậu không màng Túc Khiêm có đau hay không nữa, cứ thế há miệng cắn, sau đó điều động pheromone Alpha của bản thân.
Cậu cảm giác được, nguyên tố nhỏ bé đang xao động bất an trong cơ thể, thuận theo hàm răng tuôn ra, dưới khống chế của cậu rót vào trong tuyến thể của Túc Khiêm.
“Ưm…”
Túc Khiêm cắn chặt răng, vô thức ngẩng đầu lên. Anh lim dim, hàng mi rung động kịch liệt.
Nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng lại.
Thật ra quá trình này không hề khổ sở như trong tưởng tượng, ngoài cái đau châm chích rất nhỏ ban đầu, tất cả đều là trải nghiệm khiến giác quan hoa lên mê mẩn.
Giống như là có thứ gì đang nở rộ trong cơ thể anh.
Túc Khiêm không có bất cứ bài xích nào với luồng pheromone đến từ Alpha cao cấp kia, pheromone của họ kết hợp với nhau, phù hợp như thể một cặp trời sinh.
Sự cơ thể nóng bỏng dần lắng xuống, tay chân mềm rũ có lại sức lực.
Tô Dục Chu đang đè anh cũng chịu nhả răng, dùng chút sức cuối cùng nằm liệt trên người Túc Khiêm.
Túc Khiêm nâng hai tay lên, vững vàng ôm lấy cậu, tràn ngập yêu thương và quý trọng.
“Chu Chu, em làm tốt lắm.”
Túc Khiêm hôn l3n đỉnh đầu cậu, khẽ nói.
Tô Dục Chu dựa vào Túc Khiêm, đáng thương sụt sịt, cuối cùng vẫn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng li3m vết thương trên tuyến thể của Túc Khiêm. Cậu nếm được vị máu nhàn nhạt, và cả hương vị thơm ngọt nào đó khiến cậu mê mẩn.
“Anh có đau không?” Cậu hỏi.
“Không đau, rất dễ chịu.”
“Ừm…”
Đến lúc này Tô Dục Chu mới yên lòng, vùi mặt vào tóc người đàn ông, chưa kịp nói gì đã nhắm mắt, mệt mỏi thiếp đi —-
Có lẽ là vì đã thả ra một phần pheromone Alpha nên cơ thể cậu cuối cùng cũng bình thường trở lại, cơn buồn ngủ ập tới, khiến Tô Dục Chu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Có thể cảm giác được, cậu thật sự rất mệt mỏi, gần như ngủ trong một giây, hô hấp nhanh chóng trở nên khe khẽ đều đều.
Túc Khiêm ôm cậu, thương tiếc hôn lên sườn mặt người yêu.
Anh lẳng lặng nằm trên giường, nghe tiếng hít thở khe khẽ bên tai, cảm nhận pheromone Alpha của cậu chảy xuôi trong cơ thể, cõi lòng sản sinh một loại cảm xúc dị dạng. Đúng là anh thấy, khi pheromone Alpha kết hợp với pheromone Omega của mình, anh càng thêm quyến luyến và ỷ lại Tô Dục Chu.
Anh muốn mãi mãi ở bên cạnh cậu, cứ như vậy đi bên nhau.
Nhưng Túc Khiêm cũng biết, phần lớn cảm giác này xuất phát từ nội tâm của chính anh.
Anh yêu cậu tha thiết, và kết hợp thế này, khiến quan hệ của họ càng thêm liên kết chặt chẽ.
Anh rất thích, cũng rất thỏa mãn.
Cứ tiếp tục đắm chìm như vậy một hồi, Túc Khiêm mở mắt, vẫn ôm người yêu đang ngủ mê man, bước vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào nhanh chóng truyền ra, Túc Khiêm ôm chàng trai ngồi vào trong bồn tắm lớn.
Tô Dục Chu nheo mắt, mặc Túc Khiêm có làm gì cũng không chịu tỉnh.
Anh vốc nước sạch đổ lên tay cậu, trong đầu nghĩ, đúng là mấy ngày qua hơi quá điên cuồng, sau này phải điều chỉnh lại mới được.
Đến khi Tô Dục Chu bị đói tỉnh thì đã là trưa hôm sau.
Ánh mặt trời sáng rỡ xuyên qua màn cửa vào phòng, trong phòng trống rỗng, chỉ có mình cậu.
Cơ thể sau thời kì phấn khích quá độ trở nên trống rỗng khiến người ta khó mà chịu được, cảm giác này dễ dàng k1ch thích cảm xúc trong kì mẫn cảm.
“Anh Túc…”
Cậu thì thầm gọi, sốt ruột vùng dậy xuống giường.
Chân vừa đặt xuống đất đã nhũn ra, khiến cậu suýt nữa ngã về giường. Mất vài giây để điều chỉnh, sau đó mới nhấc chân đi về phía cửa phòng. Kết quả còn chưa nắm lấy tay cầm, cửa phòng đã kêu cái cạch, được mở ra từ ngoài.
Túc Khiêm đứng ở cửa, nhìn thấy cậu thì không khỏi nao nao, lập tức nở nụ cười dịu dàng.
“Dậy rồi à?”
Anh vừa dang tay, cậu trai đã nhào vào ôm anh thật chặt.
Tô Dục Chu ngửi mùi hạt dẻ trên người Túc Khiêm, cuối cùng tâm trạng cũng được vỗ về, sau đó…
Cậu chớp mắt, cái mũi hít hà khắp người anh.
Đây không phải là… Mùi dừa của cậu sao?
Trước kia sau mỗi lần họ quan hệ, cơ thể Túc Khiêm cũng sẽ nhiễm mùi của cậu, nhưng nếu không cẩn thận ngửi thì sẽ không nhận ra, nhưng giờ… Mùi nồng quá.
Không hiểu sao, ngửi được mùi hương đó, Tô Dục Chu lại cảm thấy thỏa mãn một cách kì lạ. Giống như là Túc tiên sinh hiện giờ mới thật sự chính thức, hoàn toàn thuộc về cậu vậy.
Cậu thích loại cảm giác này!
“Anh Túc, anh thơm quá.”
Cậu dụi tới dụi lui trong lồng nguc Túc Khiêm, vui vẻ nói.
Túc Khiêm cũng ôm Tô Dục Chu, môi cong lên ý cười ngọt ngào, anh hỏi: “Đã đói chưa? Có cơm rồi đấy.”
“Dạ! Ăn cơm!” Tô Dục Chu vốn tỉnh vì đói, nhưng cậu lại không buông anh ra.
“Anh cõng em xuống có được không?” Cậu mềm mại hỏi.
Đối mặt với một Tô Dục Chu như vậy, sao Túc Khiêm có thể từ chối được?
Nhưng anh lại không ngồi xuống mà vươn tay ôm eo nhấc cậu lên, để hai chân Tô Dục Chu vòng lấy người mình, sau đó cứ ôm mặt đối mặt như vậy, đi vào thang máy.
Tô Dục Chu tựa vào đầu vai anh, ánh mắt rơi trên gáy Túc Khiêm.
Tuyến thể của Túc Khiêm vẫn còn vết cắn mờ mờ, cậu cúi xuống, thương tiếc hôn một cái.
Túc Khiêm hơi cứng người, lại nhanh chóng thả lỏng.
“Sau này anh không được cắn em nữa…” Anh nghe cậu thanh niên ấm ức nói: “Mệt chết đi được…”
Túc Khiêm cười, hôn lên khóe mắt cậu, không nói gì.
Tô Dục Chu cho rằng vậy là đồng ý, lầm bầm thêm mấy câu.
Hai người xuống lầu một, cho dù là lúc ăn cơm, Tô Dục Chu cũng dính lấy Túc Khiêm.
Kì mẫn cảm của cậu còn nghiêm trọng hơn năm ngoái. Tô Dục Chu một lần nữa trở thành vật trang sức của Túc Khiêm, anh đi đến đâu cậu sẽ theo tới đó, một giây cũng không chịu rời, còn dính người hơn cả trước.
Túc Khiêm lại rất thích cậu như vậy.
Bé Alpha trong kì mẫn cảm thật sự là dính người đến đáng yêu.
Bởi vì kì tình nhiệt đến, một tháng này bọn họ chỉ có thể ở trong nhà.
Nhưng có đánh dấu của Tô Dục Chu, Túc Khiêm không còn lo kì tình nhiệt hỗn loạn sẽ đột ngột phát tác, có thể yên tâm tới công ty.
Anh ở nhà làm bạn với Tô Dục Chu một tuần, sau đó thì tiếp tục rút thời gian tới công ty.
Thật ra cũng không phải là anh bận việc của tập đoàn, mà là…
“Cốc cốc cốc —“
Thư kí Lâm ôm một chồng giấy tờ, vươn tay gõ cửa phòng tổng giám đốc, nghe thấy Túc Khiêm trả lời mới vặn tay cầm, đẩy cửa vào trong.
Thật ra bình thường thì cửa phòng tổng giám đốc luôn mở, chỉ có những lúc…
Thư kí Lâm nhìn ra sau bàn làm việc.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, mặc âu phục đi giày da, ở văn phòng sáng sủa sạch sẽ hiện đại hóa trên tầng cao nhất, ngồi trên chiếc ghế làm việc được thiết kế tinh xảo có đường cong lạnh lẽo cứng rắn, hai tay…
Cầm hai cái que đan, cúi đầu nghiêm túc đan khăn quàng cổ, động tác có vẻ còn hết sức thành thạo.
Dù đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng mỗi lần bắt gặp, tâm trạng thư kí Lâm vẫn trở nên hết sức phức tạp.
Cảnh tượng này bắt đầu từ khoảng mùa thu năm ngoái.
Ban đầu y còn choáng không thể tin nổi, cảm giác như thể sấm sét giữa trời quang. Lúc đó giám đốc Túc cũng không trắng trợn, không chút e dè như thế này, dù có đan khăn ở văn phòng thì cũng luôn lén lút làm.
Cho đến khi…
Y tỏ vẻ bản thân cũng từng đan áo len, hình như giám đốc coi y như người cùng sở thích, sau đó thì phát triển thành hiện giờ.
Nói thật thì giám đốc cũng không có tài về phương diện này, công việc còn bận rộn, lại không thể mang về nhà đan nên anh đan rất chậm. Mà trí mạng nhất là yêu cầu còn cao, thế nên sản phẩm luôn không vừa ý.
Thế nên đan nhiều cái như vậy rồi mà có vẻ còn chưa tặng cái nào.
Tính thử thì từ mùa thu năm ngoái đan tới tận giờ, sắp một năm rồi…
Nhưng sự kiên nhẫn và nghị lực này vẫn khiến thư kí Lâm rất bội phục, cũng rất hâm mộ tình yêu của giám đốc nhà mình với cậu Tô.
Y chỉ hi vọng đến mùa đông năm nay, giám đốc có thể thành công tặng chiếc khăn quàng anh tự tay đan này.
Khi thư kí Lâm đi tới trước bàn làm việc, Túc Khiêm mới đặt cuộn len và chiếc khăn đan dở xuống, hết sức tự nhiên cầm hợp đồng y đưa tới, giở ra xem.
Thư kí Lâm nghiêm túc báo cáo công việc.
Cuối cùng, Túc Khiêm gật gù xác nhận không có vấn đề gì, kí tên.
“Nhẫn trước đó dặn cậu đặt sao rồi?” Anh thuận miệng hỏi.
Mặc dù cái nhẫn đang treo trước ngực Tô Dục Chu cũng rất quý giá, nhưng anh vẫn hi vọng có thể khiến nó đặc biệt hơn một chút, cho cục cưng của mình một niềm vui bất ngờ.
“Đang được làm ạ, hẳn là một tháng sau sẽ hoàn thành.” Thư kí Lâm đáp.
“Ừ, cậu tiếp tục theo dõi đi.”
“Vâng thưa giám đốc.”
- -----oOo------