Edit: RySớm tinh mơ, trời chỉ hơi hửng sáng.
Ban mai ngày hè luôn cực kì hào nhoáng.
Tô Dục Chu trở mình, ghé vào gối, mơ màng hé mắt nhìn đồng hồ trên tường.
Mới 6 giờ 10.
Cậu nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, nhưng vì tối qua quên kéo rèm mà ánh nắng chói lòa rọi vào, theo thời gian trôi đi mà càng thêm rực rỡ.
Tô Dục Chu rên rỉ một tiếng, vùi mặt vào gối, thật sự là quá khó chịu nên đành phải đứng dậy.
Cậu lề mề lết tới cửa sổ, muốn đóng rèm lại, nhưng trong một thoáng vô tình lia mắt về phía hồ nước thì không khỏi khựng lại, sau đó thò đầu ra, mắt mở to hơn nữa.
Trên con đường nhỏ ven hồ có bóng người rất quen đang chạy.
Tô Dục Chu không nhìn rõ lắm, bèn trở lại phòng lấy điện thoại, dùng máy ảnh phóng to lên xem.
Trong màn hình là hình ảnh hiếm hoi Túc tiên sinh mặc đồ thể thao, đang chạy bộ buổi sáng bên làn nước được ánh nắng chiếu rọi. Chỉ nhìn tư thế chạy với nhịp thở là biết đúng dân chuyên nghiệp.
Anh nhễ nhại mồ hôi, mặt cũng đỏ, hẳn là đã chạy được một lúc, có điều nhịp thở vẫn đều đều nhịp nhàng.
Tô Dục Chu không khỏi quay đầu nhìn đồng hồ, mới sáu rưỡi mà.
Đến khi cậu lại nhìn về phía người đàn ông đang chạy ven hồ dưới nắng mai, bỗng hiểu ra thân hình lực lưỡng cường tráng ấy từ đâu mà có.
Mỗi buổi sáng, vào lúc cậu còn đang nằm ngáy o o, Túc tiên sinh đã bắt đầu tập thể dục, phần nghị lực này khiến cậu bội phục vô cùng.
Tô Dục Chu nhìn bóng người cao lớn đang chạy bên hồ, không nhịn được cầm di động chụp lại cảnh này.
Nhìn ảnh chụp, trong lòng cậu nổi lên những cảm xúc không tên.
Hình như... Cậu lại tới gần Túc Khiêm hơn một chút, hiểu thêm về một mặt khác của anh mà cậu chưa từng biết tới.
Cậu trai cong môi, cất điện thoại đi.
Dậy sớm có lợi ghê!
Tô Dục Chu đón nắng mai, vươn tay duỗi người một cái, ban nãy còn định về giường ngủ nướng, giờ lại không buồn ngủ nữa.
Cậu nhìn về phía xa, nhìn Túc tiên sinh chạy thêm một vòng quanh hồ rồi mới quay người vào phòng tắm rửa mặt.
Đến lúc cậu xuống lầu thì đã bảy giờ hơn.
Tầng một không phải không có người.
Hai người giúp việc đang dọn vệ sinh, trong phòng bếp cũng có tiếng đầu bếp đang nấu bữa sáng.
Thấy các dì tươi cười chào hỏi mình, Tô Dục Chu cảm thấy hơi xấu hổ.
Từ lúc vào đây ở đến giờ, cậu chưa từng xuống nhà trước chín giờ sáng, thế nên mỗi lần cậu rời giường thì nhóm giúp việc đã dọn dẹp xong rời đi rồi.
Đến mức mà cậu vào nhà Túc Khiêm ở được một tuần cũng chưa từng gặp bọn họ.
Tô Dục Chu cũng không dám gây thêm phiền cho các dì, chào hỏi xong lập tức ra ngoài, muốn đi dạo trong vườn, lại thấy người làm vườn đang cắt tỉa cành lá.
Nhà họ Túc buổi sớm náo nhiệt như vậy, hoàn toàn khác với vẻ quạnh quẽ từ sáng đến đêm, là khung cảnh cậu chưa từng thấy.
Thật tốt!
Người làm vườn là một chị gái có dáng người nhỏ gầy, chị không phát hiện Tô Dục Chu, tỉa cây xong thì đặt kéo xuống, nhấc bình lên tưới nước cho hoa cỏ.
Thấy chị bê bình nước có vẻ khó khăn, Tô Dục Chu không khỏi bước tới hỏi: "Chị có cần giúp không ạ?"
Chị gái kia giật mình, sau khi ngửi thấy mùi pheromone Alpha bá đạo trên người cậu thì sợ đến mức vứt bình nước đi, chạy vội ra trốn sau lùm cây. Khuôn mặt chị ngập tràn hoảng sợ, nhìn chàng trai Alpha đột nhiên xuất hiện.
Tại sao ở chỗ của Túc tiên sinh lại xuất hiện Alpha?
Có phải là kẻ xấu lẻn vào không?
Tô Dục Chu quan sát vẻ mặt của chị, biết ngay chị là một Omega. Cậu gãi đầu, có hơi xấu hổ.
"Xin lỗi, em không cố ý dọa chị..."
Bình thường mà nói thì rất hiếm khi Omega ra ngoài làm việc, vì thể lực của họ kém, tính cách hầu hết đều là tương đối yếu đuối nhút nhát, còn dễ xảy ra chuyện khi gặp phải Alpha. Gần như không ai muốn thuê Omega, trừ một vài tổ chức từ thiện hoặc phúc lợi xã hội cần tuyển vị trí với các yêu cầu đặc biệt. Thế nên mặc dù người làm vườn trông có vẻ rất nhỏ bé, cậu cũng chỉ nghĩ người ta là Beta, ai ngờ lại nhầm...
Nhìn vẻ mặt tái nhợt sợ sệt của đối phương, cậu không khỏi thở dài, ngẫm nghĩ rồi cúi xuống nhặt bình tưới lăn lông lốc dưới chân, đi tới vòi nước rót đầy.
Tô Dục Chu đặt bình tưới xuống cạnh khóm hoa rồi nói: "Chị cứ làm việc tiếp đi ạ, em xin phép đi trước."
Người phụ nữ thấy cậu định đi, cuối cùng cũng có dũng khí lên tiếng: "Cậu... Cậu ở trong khu này à? Mong cậu sau này không được tự ý đi vào vườn nhà người khác nữa, chủ... Chủ nhà này không thích."
Chị vẫn còn trốn sau lùm cây, tiếng nói run rẩy, nhưng cố gắng cảnh cáo cậu.
Tô Dục Chu đứng im tại chỗ, xoay đầu nhìn chị một cái.
Chủ nhà này... Ý là Túc Khiêm hả?
"Tiên sinh không thích Alpha, mời... Mời cậu mau chóng rời khỏi đây, không đi tôi sẽ gọi bảo vệ!"
Chị nấp sau hàng cây, rõ ràng trông nhát gan như vậy, lại rất hết lòng bảo vệ Túc Khiêm.
Tô Dục Chu gãi đầu, đang định giải thích thì nghe thấy tiếng bước chân đằng sau.
"Hai người ở đây làm gì vậy?" Giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên.
Tô Dục Chu quay đầu, thấy Túc Khiêm mặc đồ thể thao không biết đã tập thể dục xong từ lúc nào, vừa trở lại.
Anh mặc chiếc áo thể thao ngắn tay cùng với quần đùi, để lộ cánh tay và bắp chân rắn chắc, nhịp thở có phần dồn dập, mái tóc ngắn màu đen mướt mồ hôi, đang dùng khăn mặt lau trán.
Thấy bên này có chuyện gì đó, anh cau mày bước tới, từng hành động giơ tay nhấc chân đều tỏa ra hormone nam tính, tràn đầy sức hấp dẫn của một người đàn ông tràn trề sinh lực.
Tô Dục Chu không khỏi nhìn lâu hơn một chút, quên cả trả lời.
Cho đến khi ---
"Túc tiên sinh, cậu ta..."
Chị cất tiếng, nhưng nhanh chóng im lặng, bởi vì chị nhìn thấy ---
Túc Khiêm đi đến bên cạnh cậu thanh niên Alpha kia, đặt tay lên đầu cậu ấy, nhẹ nhàng xoa vuốt, rất nhẹ nhàng hỏi: "Sao dậy sớm vậy?"
Chị tròn xoe mắt nhìn.
Mặc dù tiếng Túc Khiêm không lớn, nhưng vì vườn hoa buổi sớm rất yên tĩnh nên chị vẫn nghe được. Vả lại cũng không biết có phải vì cách khá xa không, chị thấy giọng Túc tiên sinh thật dịu dàng, thứ mà chị chưa từng cảm nhận được bao giờ.
Nghĩ đến suy đoán nào đó, chị càng thêm bất ngờ.
Tô Dục Chu ngửi mùi hạt dẻ nhàn nhạt trên người đàn ông.
Mặc dù đổ đầy mồ hôi, nhưng trên người Túc Khiêm không có mùi mồ hôi chua chua mà vẫn thơm ngào ngạt, còn là mùi cậu yêu nhất nữa.
"Dạ, em tỉnh xong không ngủ được nữa nên dậy luôn."
Cậu thuận miệng trả lời một câu, sau đó lại dời ánh mắt về phía người làm vườn.
Chị đã bước ra khỏi lùm cây, tròn mắt nhìn cậu rồi lại nhìn Túc Khiêm, tỏ rõ vẻ không thể tin nổi.
"Túc tiên sinh..."
Chị tới gần hai người họ, có phần sợ sệt đứng đó. Mặc dù biết vừa rồi là hiểu lầm của mình, nhưng pheromone Alpha trên người chàng trai này vẫn khiến chị cảm thấy rất bất an.
Túc Khiêm khẽ gật đầu với chị rồi giới thiệu: "Đây là Tô Dục Chu, tạm thời em ấy sống ở đây với tôi."
Lại nhìn sang cậu thanh niên, rõ ràng im lặng một lát mới nói: "Cô ấy là Liễu Hồng."
Lời giới thiệu vô cùng ngắn gọn, rất súc tích.
Sau đó Túc Khiêm nói với Liễu Hồng: "Cô làm việc tiếp đi."
Gần như không cho hai người họ cơ hội trò chuyện, Túc Khiêm nắm tay Tô Dục Chu, kéo cậu vào trong nhà, như thể công khai biểu thị chủ quyền.
Tô Dục Chu cũng không phản kháng, lễ phép vẫy tay chào Liễu Hồng rồi mới quay đi, ngoan ngoãn để Túc tiên sinh kéo vào nhà.
"Chị ấy là Omega ạ?"
Đợi đi xa rồi, đảm bảo Liễu Hồng không nghe được nữa, Tô Dục Chu mới nhỏ giọng hỏi.
Túc Khiêm đứng lại, bất đắc dĩ khẽ gật đầu.
"Chồng cô ấy là Alpha, năm ngoái gặp tai nạn xe cộ nên bị bại liệt, gia đình mất nguồn thu nhập chính. Cô ấy lại không muốn ly hôn tìm người khác nên đành phải ra ngoài làm việc."
"Tôi thấy tay nghề chăm sóc vườn tược của cô ấy cũng ổn nên giữ lại."
Nghe xong, Tô Dục Chu không khỏi có chút thổn thức và cảm thông, không nhịn được quay đầu nhìn chị gái kia thêm một cái.
Chị đã nhấc bình nước lên, chăm chú tưới nước.
Phát hiện cậu ngoái lại nhìn, Túc Khiêm mím môi, không được vui lắm nói: "Em thích kiểu Omega như vậy à?"
Mỏng manh yếu mềm, ai nhìn vào cũng sẽ bị kích thích ham muốn bảo vệ. Alpha trời sinh thích thể hiện lại càng không thể chống cự kiểu Omega như vậy.
Nghĩ tới đây, bờ môi mỏng càng thêm mím chặt.
"Cũng bình thường."
Tô Dục Chu không phát hiện ra tâm trạng của Túc Khiêm, thu tầm mắt lại nói: "Em thấy khâm phục chị ấy."
Giống như cậu khâm phục Túc Khiêm vậy.
Giới tính là trời sinh, thể chất cũng vậy, nhưng bọn họ đều cố gắng nỗ lực để thay đổi, để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Túc Khiêm nhìn cậu một cái, phát hiện vừa rồi mình đã hiểu lầm, vẻ mặt thoáng thả lỏng, một lát sau lại không nhịn được mà nói: "Pheromone của cô ấy là mùi hoa nhài."
"À, ra là thế!"
Giờ Tô Dục Chu mới hiểu, hóa ra mùi hoa nhài kia là mùi pheromone của Liễu Hồng, bảo sao cậu lại không ngửi được gì.
"Em thích pheromone mùi hoa à?" Túc Khiêm vừa kéo cửa pha lê vừa hỏi.
"Cũng bình thường."
Tô Dục Chu nhìn bóng lưng anh, bỗng phát hiện hình như hôm nay Túc tiên sinh hỏi hơi nhiều.
"Vậy em thích pheromone như thế nào?"
Tiếp đó lại thấy Túc tiên sinh hỏi: "Mùi gỗ? Hay mùi hoa quả?"
Tô Dục Chu không khỏi cười thầm. Cậu cúi xuống cởi giày ra ngoài, nhấc chân đi vào trong nhà, xỏ lại đôi dép lê ở trước cửa.
Mãi không nghe thấy câu trả lời nên Túc tiên sinh quay lại nhìn cậu, hai người đối mặt với nhau. Tô Dục Chu ngẩng lên nhìn anh, tủm tỉm nói: "Em thích nhất là mùi hạt dẻ."
Sau đó dưới cái nhìn sửng sốt của Túc Khiêm, Tô Dục Chu thong thả đi vào phòng khách, tâm trạng tốt đến mức bắt đầu ngâm nga một giai điệu.
Túc Khiêm nhìn bóng lưng cậu thanh niên, vươn tay sờ lên vành tai mình.
Nóng quá.
Một lát sau, anh vẫn không nhịn được mà cong khóe môi. Thấy người giúp việc đang quét dọn nhìn mình với vẻ kì quái thì Túc Khiêm vội vàng chỉnh lại nét mặt, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt cao quý thường ngày, đi lên tầng hai.
Chỉ là khi đi đến bậc thềm, ở góc mà không ai thấy được, anh gắng gượng đè xuống khóe miệng lại đang vểnh lên.
Bóng Túc Khiêm biến mất ở đầu cầu thang.
Cho đến khi Tô Dục Chu gặp lại Túc Khiêm thì anh đã tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, thư thái đi xuống ---
Đúng vậy, hôm nay Túc tiên sinh không cần đi làm.
Bọn họ còn phải đi hẹn hò.
Nghĩ đến chiều nay đi xem phim, Tô Dục Chu lập tức tràn đầy chờ mong, tâm trạng cũng theo đó mà bay lên.
Cậu vừa định đứng dậy khỏi ghế, cùng anh tới nhà ăn thì điện thoại bỗng vang lên.
Tô Dục Chu lấy ra xem, là cuộc gọi của Tô Lan.
Cậu đành phải đi ra góc nghe máy, Tô Lan nói với cậu chuyện chọn nguyện vọng, nhắc cậu đừng có quên. Nghe thấy Tô Dục Chu đáp vâng rồi bà mới nói:
"Con trai, con không có gì muốn nói với mẹ à?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Lan: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống chế thì ăn đòn!
___________________________
Giải thích 1 chút đề phòng bạn nào vẫn chưa rõ, túm lại là bé Chu Chu nhà ta vẫn ngửi được pheromone, nhưng ẻm không cảm nhận được cái yếu tố giới tính trong pheromone để phân biệt chúng. Nên với ẻm thì pheromone của Omega hay của Alpha thì đều như nhau cả, trừ khi Alpha đó ở trạng thái kích động thì chắc ẻm sẽ thấy cái mùi đó khó ngửi hơn chút (nồng quá), và khi Omega phát tình thì ẻm sẽ thấy cái mùi đó thơm hơn bình thường chẳng hạn. Còn không thì ẻm chỉ nghĩ họ có mùi chứ không phân biệt được ai là Omega ai là Alpha, hoàn toàn dựa vào ngoại hình để đoán nên logic của ẻm kiểu cao to + có mùi => Alpha, nhỏ nhắn + có mùi => Omega, không mùi => Beta. Đoạn gặp Liễu Hồng ẻm nghĩ người ta là Beta mặc dù chị đó nhỏ nhắn là vì ẻm chỉ ngửi được mùi hoa nhài, tưởng là hoa trồng trong vườn chứ không nghĩ là pheromone của người ta.