Tô Dục Chu ngây ra, sự khác thường của cơ thể mà cậu cảm nhận được, lại thêm câu nỉ non vừa rồi của Túc Khiêm, sao lại không đoán được hai người đã làm gì tối qua?
Nhưng sao… Cậu không nhớ gì hết vậy?
Tô Dục Chu không khỏi giơ tay, cau mày day huyệt thái dương đau nhức.
Kiếp trước, cậu có biết uống rượu, tửu lượng cũng không tệ lắm.
Vì trước đó còn chưa đủ tuổi nên ba Tô không cho cậu uống, cậu cũng không thử bao giờ, nhưng Tô Dục Chu nghiễm nhiên cho rằng bản thân kiếp này cũng phải biết, nhưng chuyện tối qua đã chứng minh cho cậu rằng…
Mặc dù kiếp này cậu không đến nỗi một chén đã ngã, nhưng cũng không uống được quá nhiều, mà say rồi sẽ còn không nhớ gì hết.
Trong lúc Tô Dục Chu còn đang xoa đầu, đầu óc mơ mơ màng màng, người đàn ông bên cạnh bỗng nhổm dậy, sau đó leo lên người cậu.
Mặc dù anh đã khống chế bản thân để không đè đau cậu, nhưng mọi chuyện đột ngột biến chuyển thế này vẫn khiến Tô Dục Chu bối rối, có phần ngơ ngác nhìn anh.
Người đàn ông đang mặc một bộ áo ngủ màu tím, dây lưng được thắt lỏng lẻo. Vải áo mềm mại giờ phút ngày nghiêng nghiêng trượt xuống bên cạnh.
Đập vào tầm mắt Tô Dục Chu chính là phần cơ bắp được Túc tiên sinh rèn luyện vô cùng cường tráng, ngập tràn mĩ cảm và… Những dấu hôn, dấu răng mờ ám trải rộng trên da thịt màu lúa mì.
Tô Dục Chu sững sờ nhìn cảnh này, nhịp tim vô thức tăng tốc, yết hầu cũng nghẹn lại.
Cái này là… Đêm qua cậu để lại sao?
Cậu thanh niên vươn tay tới, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm lên một dấu răng gần trái tim người đàn ông. Tô Dục Chu không khỏi nhìn về phía Túc Khiêm: “Có đau không anh?”
Lời vừa ra khỏi miệng, cậu mới phát hiện giọng mình đã khản đặc, thậm chí cổ họng còn đau rát, giống như di chứng vì sử dụng quá độ.
Túc Khiêm đặt tay lên hai bên mặt cậu, không trả lời câu hỏi này mà thay vào đó cúi xuống, nhẹ nhàng cắn mut đầu vai trắng nõn mượt mà của cậu thanh niên.
Anh cảm nhận được chàng trai khẽ run rẩy, nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
“Còn muốn nữa không?”
Anh hôn tới cổ cậu, chậm rãi đi lên, ngậm lấy vành tai đã nóng hổi.
Tô Dục Chu cau mày, giọng nói vì vừa thức dậy mà có đôi phần mềm mại, khe khẽ than:
“Đau…”
Thật khó để tưởng tượng đêm qua bọn họ đã hoang đường đến mức nào mà sáng nay cậu lại đau nhức khắp người như vậy? Chẳng phải Túc tiên sinh luôn rất quan tâm săn sóc cậu sao?
Túc Khiêm nghe được cậu oán trách, không khỏi bật cười: “Tối qua là ai cứ không ngừng nhào tới hả…”
Anh nâng người dậy, vươn tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu.
Alpha bị kì tình nhiệt khống chế khó thỏa mãn tới mức nào, xem như tối qua Túc Khiêm đã chính thức được trải nghiệm.
Đương nhiên… Bản thân anh cũng chẳng khá hơn.
Tô Dục Chu nhìn anh, cứ cảm thấy Túc Khiêm đang chọc mình, nhưng nghĩ tới lần đầu tiên của họ ở khách sạn… Lại nhìn vết tích trên người Túc tiên sinh, cậu lại không thể không tin anh.
Thấy nụ cười trêu chọc của người đàn ông, mặt cậu nóng lên, lại bị anh d3 xu0ng, đành phải vươn tay ôm cổ Túc Khiêm, vùi mặt vào ngực anh.
“Kì tình nhiệt mà… Em đâu khống chế được…” C4u nhỏ giọng lầm bầm.
Túc Khiêm cũng không có ý trách cậu.
Anh ừ một tiếng, khẽ nâng cằm, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Cảm nhận được sự thương tiếc của Túc Khiêm, lại ngửi mùi hạt dẻ trên người anh, Tô Dục Chu ngẫm nghĩ, cuối cùng lí nhí hỏi: “Thế… Hôm nay anh có phải tới công ty nữa không?”
“Không.” Túc Khiêm lắc đầu.
“Thật không?”
Giọng của nhóc Alpha lập tức vút lên, rõ ràng chỉ có hai chữ, lại thể hiện vô vàn vui vẻ và sung sướng.
Túc Khiêm cảm thấy trái tim mình nhũn ra.
Anh ôm lấy cậu thanh niên, nằm xuống giường, để Tô Dục Chu có thể nằm trên người mình, đầu vừa hay gối lên l0ng nguc anh.
“Ừ, hôm nay ở nhà với em.”
Kì mẫn cảm của Tô Dục Chu đã trở nên nghiêm trọng hơn, anh cũng không yên tâm khi để cậu ở nhà một mình.
Túc Khiêm vừa mới dứt lời, cái đầu xù xù trong tầm mắt đã không ngừng nhúc nhích dụi dụi, cứ thế đi tới trước mắt anh, ngẩng lên đối diện với anh.
“Vậy mai thì sao?’
Con ngươi màu nâu nhạt của chàng trai sáng lấp lánh, viết đầy chờ mong, khiến người ta không thể từ chối cậu.
Túc Khiêm không khỏi thở dài dưới đáy lòng.
Anh đặt tay lên đầu cậu, dùng sức vò một hồi mới nói: “Cả tuần này đều sẽ ở nhà, có hoan nghênh không nào?”
“Hoan nghênh chứ! Đương nhiên là hoan nghênh rồi!”
Có được hứa hẹn, Tô Dục Chu không nhịn được reo hò, nhưng vì động tác quá mạnh nên lập tức đau đến nhe răng trợn mắt. Chàng trai lại xụi lơ, nằm bất động trên người Túc tiên sinh.
“Vậy hôm nay bọn mình ngủ nướng đi.”
Cậu thật sự không muốn dậy.
Đau rồi mệt chết đi được, không muốn nhúc nhích gì hết, đi ngủ là sướng nhất, mà nhất là giờ cậu còn có một cái “gối ôm hình người” mùi hạt dẻ.
Túc Khiêm cũng không có vấn đề gì, hai tay ôm Tô Dục Chu, cằm đặt l3n đỉnh đầu cậu, ngửi hương dừa trên người cậu, cũng cảm nhận được chút bình yên khó có được.
Hai người lại nằm thêm một hồi, cho đến khi Tô Dục Chu bắt đầu lơ mơ, chuẩn bị thiếp đi thì…
“Ùng ục —“
Tiếng bụng sôi vang lên hết sức rõ ràng trong căn phòng tĩnh lặng.
Tô Dục Chu cứ như vậy bị đánh thức.
Cậu nhìn về phía Túc Khiêm, mà Túc tiên sinh đã quay đầu đi, mắt khép hờ lim dim, làm như âm thanh vừa rồi không phải do anh phát ra.
Tô Dục Chu không nhịn được cười.
Nghĩ lại cũng phải, bình thường tầm 5-6 giờ sáng là Túc tiên sinh đã dậy tập thể dụng rồi, giờ đã sắp 9 giờ, qua giờ ăn của anh ấy, không đói mới là lạ.
“Em đói rồi, mình dậy ăn gì đó đi.”
Cậu săn sóc nói, sau đó chống tay chống chân bò dậy.
Túc Khiêm mở mắt nhìn cậu. Tô Dục Chu đang mặc áo sơ mi của anh, là cái tối qua tắm xong anh đã thay cho cậu.
Anh thật sự rất yêu dáng vẻ hiện giờ của cậu.
Tô Dục Chu lại không nhận ra suy nghĩ của Túc Khiêm, cắm cúi lục đống quần áo trên sàn nhà, tìm quần của mình.
Túc Khiêm biết ý đồ của cậu, không khỏi mím môi, hạ giọng nói: “Cứ mặc vậy đi.”
Tô Dục Chu chớp chớp mắt, sau đó nhìn anh cười.
Túc tiên sinh hắng giọng một cái, trên mặt vẫn là biểu cảm nghiêm chỉnh, anh nghiêm túc nói: “Xuống dưới ăn cơm thôi.”
Anh đứng dậy xuống giường, kết quả chưa đi được mấy bước, nhóc con kia đã chạy tới phía sau. Tô Dục Chu duỗi tay ôm eo anh, dán cơ thể lên người Túc Khiêm, tựa trán vào phần gáy anh.
“Sao thế?”
Trái tim Túc Khiêm nhảy lên, nắm lấy tay cậu.
Người thanh niên hơi nghiêng đầu, gối lên vai anh, nhỏ giọng nói: “Không có gì… Chỉ, chỉ là muốn ôm thế này…”
Túc Khiêm hơi nhướng mày, nhưng không đẩy cậu ra. Cứ để Tô Dục Chu ôm mình như vậy, giống như đeo thêm một món trang sức, chậm chạp đi vào trong phòng tắm.
Anh lấy bàn chải đánh răng dùng một lần từ trong tủ, bóp kem đánh răng rồi đưa cho Tô Dục Chu, lại rót nước cho cậu. Lúc này Tô Dục Chu mới chịu buông Túc Khiêm, ngoan ngoãn cầm bàn chải và cốc nước, bắt đầu đánh răng.
Trong gương hiện lên hình ảnh của hai người. Một người mặc áo ngủ màu tím, lỏng lẻo xộc xệch, một bên còn hơi tụt xuống, chỉ thiếu một chút nữa thôi sẽ trượt khỏi bả vai.
Một người thì mặc áo sơ mi màu trắng gạo rộng thùng thình, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, tóc ngắn rối bời, trông có vẻ như còn chưa tỉnh ngủ.
Hai người cùng nhìn vào gương đánh răng, lại cùng nhổ bọt kem ra, súc miệng xong lại cùng nhau dùng sữa rửa mặt của Túc tiên sinh rửa mặt.
“Nhãn hiệu này chắc không hợp với em lắm.” Túc Khiêm nói: “Đợi mấy hôm nữa mua loại chuyên dùng cho Alpha cho em, da em là da gì?”
Chỉ ở mấy chi tiết nhỏ thế này, Tô Dục Chu mới chợt ý thức được, Túc tiên sinh cũng là Omega rất tỉ mẩn tinh tế trong đời sống, còn cậu là một Alpha cẩu thả qua loa.
“Em không biết…” Tô Dục Chu gãi đầu: “Để em về hỏi ba, mấy cái này toàn là ba mua cho em thôi.”
Túc Khiêm khẽ gật đầu: “Vậy em hỏi đi rồi nói cho anh.”
“Dạ.”
Tô Dục Chu đương nhiên nghe lời, sau đó lúc Túc tiên sinh quay người ra khỏi phòng tắm, cậu lại tiếp tục lẽo đẽo đi theo, từ phía sau ôm eo anh.
Trên người có thêm một vật trang sức, Túc Khiêm còn cảm thấy rất thú vị.
Anh đã biết Alpha trong thời kì mẫn cảm không chỉ nhạy cảm dễ khóc, mà còn dính người lạ thường. Một Tô Dục Chu dính người như vậy khiến anh cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Túc Khiêm tiếp tục chậm rãi đi về phía thang máy, Tô Dục Chu cứ ôm anh như vậy di chuyển theo sau, anh đi tới đâu cậu bước theo tới đó. Chính cậu cũng cảm thấy như thế này cứ sai sai kiểu gì, nhưng tóm lại là cậu không muốn rời khỏi Túc Khiêm, thế nên cứ bám dính lấy anh như vậy.
Xuống dưới lầu, nhân viên dọn dẹp đã ra về.
Túc Khiêm vào trong bếp, mở lò vi sóng và các thiết bị giữ nhiệt khác, lấy bữa sáng của hai người ra, đặt từng món lên khay, chuẩn bị bưng ra ngoài ăn.
Tô Dục Chu bị mùi thơm thu hút, hơi nhón chân lên, mong chờ nhìn đồ ăn trên bếp, muốn ăn, nhưng lại không muốn buông tay ra.
Đúng lúc này, Túc tiên sinh gắp một cái bánh bao hấp, nhẹ nhàng thổi nguội, sau đó giơ tới miệng cậu.
Tô Dục Chu không nhịn được toét miệng cười, há miệng cắn, quai hàm phồng lên, con mắt nâu nhạt cũng cười thành vầng trăng non.
“Anh Túc, anh tốt quá.”
Túc Khiêm không nói gì, nhưng khóe môi cũng đã cong.
Anh bưng khay thức ăn đầy ắp, đi về phía phòng ăn.
Cuối cùng dưới sự mê hoặc của đồ ăn sáng, Tô Dục Chu cũng lựa chọn buông tay, hí ha hí hửng ngồi xuống sát cạnh Túc Khiêm, dùng bữa với anh.
Túc Khiêm nhìn nhóc Alpha đang dùng sức dịch ghế sát lại với anh, không chỉ không cảm thấy phiền, mà trong lòng còn có một sự thỏa mãn dị dạng.
Thực tế thì Omega trong kì tình nhiệt cũng sẽ nảy sinh khát vọng và ỷ lại với Alpha của mình, chỉ là Túc Khiêm vẫn luôn dựa vào ý chí đè nén loại bản năng này, nhưng…
Khi được thỏa mãn, anh vẫn sẽ cảm thấy vui sướng.
Hai người cứ dính lấy nhau như vậy, ngọt ngào ăn hết bữa sáng, sau đó lại tới phòng thú cưng thăm Bánh Bông Tuyết.
Mèo mẹ đang nằm trên bệ cửa phơi nắng, thấy bọn họ đi vào cũng chỉ miễn cưỡng liếc một cái, mở miệng ngáp rồi ngủ tiếp.
Tô Dục Chu kiểm tra cho nó một chút, thấy mấy thứ như cơm cho mèo đều đã được người làm chuẩn bị đầy đủ thì không quấy rầy Bánh Bông Tuyết nữa, cùng Túc Khiêm rón rén ra khỏi phòng.
Không còn đối tượng nào khác cần được chú ý, cậu lại nhanh chóng dính lấy Túc tiên sinh, quấn lấy anh cùng nhau xem TV.
Cuối cùng bọn họ cùng nằm trên ghế sô pha, mở TV xem.
Đầu tiên là xem mấy kênh tin tức mà Túc tiên sinh thích, sau đó điều khiển từ xa vào tay Tô Dục Chu, phim truyền hình, show giải trí, phim điện ảnh… Ngày hôm đó hai người họ không làm gì hết, chỉ nằm xem TV với nhau.
Túc Khiêm cảm thấy, thỉnh thoảng buông thả bản thân một chút như thế này có vẻ cũng không tệ.
Khoảng 9 giờ tối.
Tô Dục Chu xem TV cả ngày, cuối cùng cũng nhàm chán ngáp một cái. Thật sự là mấy cái kịch bản này cậu đều nhìn chán rồi, chỉ cần xem mở đầu là có thể đoán được kết cục. Nhưng mỗi bộ phim cậu mở ra, Túc tiên sinh đều sẽ xem đến say sưa.
Giờ phút này, trên màn hình đang chiếu một bộ phim tình cảm đô thị, nhân vật chính là một cặp AO nam.
Đương cảnh mùa đông rét lạnh, Omega trẻ trung có vẻ ngoài yếu đuối nhỏ xinh cầm cốc trà sữa vừa mua, đứng dưới công ty Alpha chờ đợi. Cậu ta định chờ Alpha xuống rồi sẽ thổ lộ với hắn. Vì thẹn thùng và hồi hộp mà khuôn mặt đỏ bừng, dưới cảnh tuyết rơi càng trở nên đáng yêu xinh đẹp.
Tô Dục Chu liếc mấy cái, thật sự không hứng thú nổi, bèn nhìn đi chỗ khác. Kết quả lại phát hiện Túc tiên sinh xem rất nhập tâm.
Cậu hết nhìn minh tinh trẻ tuổi xinh đẹp trên TV, lại nhìn vẻ mặt chăm chú của Túc tiên sinh, cõi lòng bỗng trở nên khó chịu.
Túc Khiêm xem cảnh thổ lộ tình cảm trên cầu, hơi thất thần. Mà lúc này, cậu thanh niên đang ngồi cạnh anh bỗng bò dậy, sau đó ngồi lên người anh, mặt đối diện với Túc Khiêm.
“Anh Túc, anh thấy anh ta đẹp hơn hay là em đẹp hơn?”
Chàng trai cau mày, hỏi một câu đậm vị chua.
Ban đầu Túc Khiêm ngẩn người, vì thật sự Tô Dục Chu lúc này mặc áo sơ mi của anh, còn ngồi lên người anh, có vẻ… Cám dỗ quá mức.
Cho đến khi hiểu được ý của cậu, anh không khỏi khẽ cười: “Chu Chu, cậu ta là một Omega.”
- -----oOo------