Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Bước Lên Tiên (Tuyệt Phẩm Cuồng Tế)

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn hắn: “Muốn chết?”

“Mày rốt cuộc là ai?”, sự sợ hãi trong mắt tên vệ sĩ như muốn tràn ra ngoài.

Bạch Diệc Phi cười lạnh lùng nói: “Biết điều một chút, nếu không, tao không ngại giết chết mày ngay lúc này đâu!”



Bạch Diệc Phi xách tên nọ đi đến bệnh viện Ngoạ Long, sau khi nhét cho hắn uống một viên thuốc thì giao lại cho Tô Đại Lưu: “Nhốt hắn lại, trông coi cho kỹ, đợi tôi có thời gian sẽ đến thẩm vấn hắn”.

Tô Đại Lưu rất cung kính đem người nhốt vào trong căn phòng dưới tầng hầm, đây chính là căn phòng đã từng nhốt Diệp Ngải lúc trước.

Sau khi giải quyết xong, Bạch Diệc Phi mới lái xe đi về đoàn tụ với vợ.



Lưu Hiểu Anh cầm điện thoại ra ngoài, vừa gọi điện vừa chạy về hướng biệt thự của Bạch Diệc Phi, nhưng đáng tiếc cả đường đi cũng không gọi được cho Bạch Diệc Phi, cuối cùng điện thoại của anh còn tắt luôn máy!

“Khốn kiếp!”

Còn may là chỗ ở của Long Linh Linh cách không xa chỗ Bạch Diệc Phi, Lưu Hiểu Anh chỉ mất mấy phút đã chạy đến nơi.

Vừa đến trước cửa, lúc cô ta đang định gọi cửa thì có một bóng đen đột ngột xuất hiện từ chỗ góc khuất.

“Cái con nhóc mặt dày không biết xấu hổ chết tiệt này, nửa đêm nửa hôm còn ăn mặc như thế chạy đến nhà người khác, có phải con muốn bố tức chết không!”, người nọ phẫn nộ quát Lưu Hiểu Anh.

Lưu Hiểu Anh bị doạ cho giật cả mình, sau khi nhìn rõ bóng dáng của người nọ thì mới phát hiện ra đó là bố mình!

“Bố! Sao bố lại ở đây?”

Lưu Quốc Trung đi qua lạnh lùng nói: “Bố sao lại ở đây? Nếu bố không có ở đây thì con định mặc như thế này để đi vào nhà người ta dụ dỗ chồng người ta à!”

“Đúng là gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh quá!”, Lưu Quốc Trung nói đến đây thì tròng mắt đã đỏ lên.

Lưu Hiểu Anh lúc này đã rất sốt ruột: “Bố, không phải như vậy, là Long Linh Linh, cô ấy…”.

Kết quả còn chưa kịp nói hết, Lưu Quốc Trung đã vung tay lên, tung một đám bột trắng mịn về phía mặt Lưu Hiểu Anh, cô ta lập tức mất đi ý thức.

Lưu Quốc Trung vội vươn tay ra đỡ lấy người Lưu Hiểu Anh, sau đó lạnh lùng nhìn vào cửa nhà của Bạch Diệc Phi, nói: “Bạch Diệc Phi! Tôi sẽ khiến anh phải hối hận!”

Nói xong, ông ta bèn ôm Lưu Hiểu Anh rời đi.

Sau khi ông ta rời đi thì Bạch Diệc Phi quay về.

Bạch Diệc Phi đã tắm rửa sạch sẽ ở bệnh viện rồi mới trở về nhà, lúc này trở về nhìn thấy ánh đèn lọt qua khe cửa, biết được Lý Tuyết vẫn đang đợi mình thì trong lòng khẽ xúc động.

Cho nên anh bước nhanh về phía căn phòng.

Chỉ là khi anh đi ngang qua ban công, nhìn thấy người đang đứng đó thì khẽ giật mình.

Ngay sau đó anh đảo bước chân đi về phía ban công.

Tân Thu đang ngồi trên chiếc ghế mây, nhờ ánh trăng sáng cúi đầu đan áo len, hơn nữa còn đan rất nghiêm túc, hầu như không hề phát hiện ra Bạch Diệc Phi đã đến.

Bạch Diệc Phi bỗng thấy rất ngạc nhiên.

“Sư bá…”.

Sau khi Tân Thu nghe thấy tiếng gọi thì giật bắn mình rồi vội vàng giấu nhẹm chiếc áo len đang đan dở và cuộn len đi, nhưng khi mới giấu được một nửa thì dường như cảm thấy không cần thiết nên cười khổ một tiếng rồi dừng động tác của mình lại: “Haiz, vẫn bị cậu phát hiện ra rồi”.

Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày.

Tân Thu bất lực thở dài: “Cậu nhận ra rồi đúng không, thực lực của tôi đã không bằng cậu rồi”.

Đúng vậy, đây chính là điều khiến Bạch Diệc Phi nhíu mày.

Khi anh bước đến, Tân Thu lại không hề phát hiện ra anh, thậm chí cả đến khi anh đứng phía sau lưng Tân Thu thì ông ta cũng không có phát giác gì.

Bạch Diệc Phi khẽ ngẩn ra một giây rồi hỏi: “Vậy thực lực của ông bây giờ là ở cảnh giới nào?”

“Có lẽ là cấp một cấp thấp”, Tân Thu thở dài đáp.

Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Vậy ông sẽ tiếp tục bị trượt cấp không?”

Mặt Tân Thu đầy khổ sở: “Có lẽ là có”.

Bạch Diệc Phi tiếp tục hỏi: “Vậy cuối cùng ông sẽ bị trượt cấp đến mức độ nào? Sẽ trở thành một người bình thường sao?”

Tân Thu lắc đầu, không nói gì nữa.

Bạch Diệc Phi đột nhiên mỉm cười: “Vậy nếu bây giờ tôi muốn giết sư bá, thì không phải quá dễ dàng sao?”

Tân Thu ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cười he he: “Cái đó, sư bá, tôi chỉ đùa với ông thôi”.

Nói xong, biểu cảm của Bạch Diệc Phi bỗng trở nên nghiêm túc: “Sư bá, ông có từng nghe nói đến nhà họ Vương không?”

“Nhà họ Vương?”, Tân Thu khẽ nhíu mày.

Bạch Diệc Phi để Trương Hoa Bân đi điều tra nhưng lại không tra được bất cứ thứ gì có ích, cho nên anh mới muốn hỏi Tân Thu xem sao, dù gì ông ta cũng đã sống lâu như thế rồi, thứ mà ông ta biết được sẽ nhiều hơn bọn họ nhiều.

Mà Bạch Diệc Phi cảm thấy, nhà họ Vương có thể nổi lên nhanh như vậy thì phía sau bọn họ chắc chắn phải có một thế lực rất lớn chống lưng.

Tân Thu suy nghĩ một hồi, ngay sau đó vẻ mặt liền trở nên nghiêm trọng: “Nếu như nhà họ Vương mà cậu nói đến là nhà họ Vương của mười lăm năm trước, vậy thì tôi khuyên cậu tốt nhất đừng đi chọc vào bọn họ”.

“Tại sao?”, Bạch Diệc Phi rất là khó hiểu: “Chẳng lẽ bọn họ còn ghê gớm hơn cả tứ đại gia tộc ở thủ đô?”

Tân Thu khẽ lắc đầu nói: “Tôi cũng không chắc”.

Sau đó ông ta kể cho Bạch Diệc Phi nghe về đoạn lịch sử của một trăm năm trước.

Một trăm năm trước, sau cuộc đại chiến tranh thế giới, các nước đều tập trung nghỉ ngơi chấn chỉnh lại quốc gia, mà có một số gia tộc lại nhân cơ hội này thu nhận về rất nhiều cao thủ ẩn dật.

Nhà họ Vương là một trong số những gia tộc đó, mà việc kinh doanh của nhà họ đa phần là những việc mờ ám, nhân lúc thời thế hỗn loạn, bọn họ dần dần phát triển mạnh mẽ.

Nhưng tình hình quốc gia ngày càng ổn định thì đám gia tộc này tự biết mình không thể đối kháng lại được với quốc gia cho nên có một số gia tộc di dân hết sang nước ngoài, mà cũng có một số lại như biến mất khỏi thế giới này, sống ẩn dật và khép kín.

Đúng vào mười lăm năm trước, có mấy gia tộc lại đột nhiên nổi lên, mà bọn họ lại vì tranh giành lợi ích với nhau mà phát sinh tranh chấp đấu đá, tình hình lúc đó vô cùng thê thảm, vô số cao thủ cấp một đã hy sinh, thậm chí còn xuất hiện cả cao thủ cảnh giới thần võ.

Cũng chính vì chuyện này mà lúc đó Nguyệt đã mất tích.

Bọn họ nói ông ta đã chết rồi, nhưng lại không ai tìm được chứng cứ chứng minh, sau đó vì ông ta vẫn luôn không xuất hiện cho nên mọi người cũng tin rằng ông ta đã chết rồi.

Mà cũng chính vì như vậy, võ giả của đại lục phương Bắc mới điêu tàn như vậy.

Nhưng ai cũng không biết nguyên nhân là gì, sau một cuộc đại chiến của mấy gia tộc này thì bọn họ lại đột nhiên biến mất.

Bạch Diệc Phi cực kỳ ngạc nhiên hỏi: “Đến ông cũng không biết sao?”

Tân Thu lắc đầu nói: “Tôi lúc đó vẫn còn chưa đạt đến cảnh giới thần võ”.

“Cũng chính bởi vì tôi chưa có tham gia vào cho nên tôi mới sống được đến bây giờ, đám người mạnh hơn tôi đã chết cả rồi cho nên tôi mới trở thành người mạnh nhất”.

Bạch Diệc Phi: “…”.

Tân Thu nhắc nhở Bạch Diệc Phi: “Nếu như thực sự là nhà họ Vương đó, cậu tốt nhất đừng có đi trêu chọc vào họ”.

“Tại sao?”, Bạch Diệc Phi vẫn chưa hiểu.

Tân Thu hờ hững đáp: “Con lạc đà có gầy đến sắp chết thì cũng vẫn to hơn con ngựa”.

Bạch Diệc Phi đoán rằng nhà họ Vương này thực sự có liên quan đến những gia tộc thế gia đã ẩn dật lúc trước, nếu không thì, bọn họ làm sao có thể dễ dàng đánh bại được nhà họ Diệp như vậy.

Mà tính ra, tứ đại gia tộc ở thủ đô so sánh đám gia tộc lâu đời kia mà nói thì quả là vẫn còn rất trẻ, bọn họ chỉ là từ sau khi Tân Thu lui về ở ẩn thì mới nổi lên mà thôi.



Bạch Diệc Phi nói chuyện với Tân Thu xong thì trở về phòng ngủ.

Nhìn thấy Lý Tuyết đang nằm trên giường, Bạch Diệc Phi tạm thời quên hết đi những chuyện phiền phức kia, anh vội vàng cởi bỏ áo ngoài rồi bổ nhào lên giường.

Lý Tuyết có vẻ đã ngủ quên, vẻ mặt yên lặng nằm trên giường của cô càng khiến cho Bạch Diệc Phi cảm thấy kích động.

Bạch Diệc Phi nhào qua rồi không kiềm chế được hôn lên môi Lý Tuyết, càng hôn càng sâu, càng hôn càng kích động.

Đột nhiên, Lý Tuyết vòng tay ôm chặt lấy cổ của Bạch Diệc Phi.



Sau một trận mây mưa, Bạch Diệc Phi một tay ôm chặt Lý Tuyết một tay đốt điếu thuốc, hít sâu một hơi.

Bàn tay nhỏ xinh của Lý Tuyết vuốt ve nhè nhẹ trên vết thương của Bạch Diệc Phi, cô hỏi: “Lần này có phải rất nguy hiểm không?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Không nguy hiểm, chỉ là có chút ngoài ý muốn, nhưng mà chồng em là ai chứ? Chút việc nhỏ ngoài ý muốn này hầu như không thể gây nên ảnh hưởng gì, dựa vào sự thông minh tài trí của mình, anh đã giải quyết nó một cách dễ dàng.
Nhấn Mở Bình Luận