Chương 1061: Kích thích
Ngay sau đó, Sa Phi Dương đưa theo Từ Lãng đi vòng qua bức tường cao, đi thẳng đến phía trước mặt chú Dương.
Chú Dương nhìn thấy đột nhiên có hai người xuất hiện thì giật mình, bởi vì ông ta không ngờ đến bọn họ lại xuất hiện ngay trước mặt mình như vậy.
Mà khi Từ Lãng dừng chân liền nhanh chóng phản ứng lại, lao về phía trước rút thanh đao của mình ra vẽ một đường trước mặt chú Dương.
“Phụt!”
Cổ họng của chú Dương bị cắt đứt một cách không thương tiếc, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Mà mặt ông ta vẫn đầy kinh hãi nhìn chằm chằm Sa Phi Dương, tay ôm chặt miệng vết thương đang trào máu trên cổ, miệng mấp máy nói: “Điều này… không thể… làm sao có thể… phá trận nhanh như vậy…”.
Màn quyết đấu giữa hai bậc thầy trận pháp không phải là không có.
Nhưng bất kể ông ta giỏi cỡ nào, muốn phá trận thì cũng cần phải tốn chút thời gian.
Ông ta mới chỉ vừa bày xong trận thì Sa Phi Dương đã xuất hiện ở ngay trước mặt mình, cho nên vẻ mặt ông ta mới đầy sự kinh hãi như vậy.
Mà Sa Phi Dương chỉ hờ hững nói: “Bậc thầy trận pháp quả thực sẽ phải tốn chút thời gian để phá trận, nhưng tôi không phải là bậc thầy trận pháp, mà tôi là bậc thầy phong thuỷ, thứ mà tôi am hiểu là suy đoán và dự đoán”.
Nói như vậy, chú Dương mới lập tức hiểu ra.
Sa Phi Dương kỳ thực không hề phá giải trận pháp của mình, mà ông ta chỉ là dựa vào cảm ngộ của một bậc thầy phong thuỷ để suy đoán ra được sinh môn của trận pháp, cho nên mới xuất hiện trước mặt mình một cách nhanh chóng như vậy.
Mà bây giờ ông ta có hiểu ra thì cũng đã muộn rồi.
Hơi thở của chú Dương yếu dần, trận pháp mà ông ta bày ra cũng dần tan đi.
Nhưng cũng chỉ có thể làm giảm một chút áp lực của thế cục mà thôi, không hề đưa lại hiệu quả quá lớn, bởi vì đối phương có một cao thủ ở cảnh giới Thần võ.
Một cao thủ cảnh giới Thần võ có thể bóp nát tất cả mọi người dưới cấp mình.
Cho nên, chẳng bao lâu sau, đám người Bạch Vân Bằng, Tần Hoa đều bị đánh cho lăn lóc trên mặt đất.
Mà cao thủ của tứ đại gia tộc cũng chết và bị thương vô số.
Lại nhìn sang nhà họ Vương, chỉ có một cao thủ cấp một bị thương nặng cùng với chú Dương đã bị cắt đứt cuống họng, sống chết không rõ.
“Chú Dương!”
Người đàn ông đứng bên cạnh Vương Thạch Khánh sau khi nhìn thấy chú Dương thì kêu lên một tiếng, vội vàng chạy qua.
Cổ của chú Dương vẫn chảy máu liên tục, bây giờ đã vô cùng yếu ớt.
Mà bởi vì tiếng kêu của hắn ta nên Vương Thạch Khánh cũng quay lại nhìn, ngay sau đó ông ta sa sầm mặt mũi nói: “Nếu như chú Dương chết thì các người đều phải chết theo cùng!”
Ngay sau đó ông ta chẳng thèm để ý đến những người bị đánh ngã trên đất, vội vàng nói với người của nhà họ Vương: “Mau đưa chú Dương tới bệnh viện!”
Như vậy có thể thấy được, chú Dương quan trọng thế nào với nhà họ Vương, cho dù đã bị người ta cắt cổ nhưng Vương Thạch Khánh vẫn không hề từ bỏ ông ta, không những như vậy, thậm chí còn từ bỏ cơ hội để giết chết nhóm người Bạch Vân Bằng.
Nhưng đối với ông ta mà nói, muốn giết chết nhóm người Bạch Vân Bằng thì lúc nào mà chẳng có cơ hội.
Nhóm người Bạch Vân Bằng cũng hết cách, chỉ có thể nhìn xe của nhà họ Vương rời đi.
Mà sau khi nhà họ Vương rời đi không bao lâu, đám người đến tham dự hôn lễ mới từ từ lấy lại bình tĩnh, biểu cảm của bọn họ vô cùng phức tạp nhìn vào người của tứ đại gia tộc, cũng không dám tiến lên nói chuyện, chỉ đành âm thầm rời khỏi chỗ này.
Nhưng người còn chưa đi hết thì có một người vội vàng chạy đến.
Chờ cho đến khi nhìn kỹ người đến là ai, thì mọi người mới giật mình hiểu ra, dường như trở nên có tinh thần hơn.
“Bạch Diệc Phi!”
“Hoá ra lại là Bạch Diệc Phi!”
“Anh không chết! Tốt quá!”
Nhóm người Bạch Vân Bằng nhìn thấy Bạch Diệc Phi liền bám víu nhau đứng dậy, bao vây lấy anh.
Bạch Diệc Phi vốn có thể đến kịp nhưng anh vẫn còn một việc cần phải đi xác nhận lại, hơn nữa bắt buộc phải là hôm nay đi, cho nên trước khi đến đây thì anh đã trở về nhà một chuyến.
Sau đó, anh không ngờ được là mình đã đến muộn một bước.
Nhóm anh em, trưởng bối của mình người đã nhuốm đầy máu, vừa nhìn đã biết là bị thương không nhẹ.
Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Bạch Diệc Phi liền dâng lên cảm giác giận dữ như rời non lấp bể.
Anh quay đầu lại, nhìn thấy khoé miệng Bạch Vân Bằng vẫn còn đang chảy máu, không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên anh và ông ấy gặp nhau ở thủ đô.
Lúc đó Bạch Vân Bằng trông rất hăng hái và có phong độ, khi anh bị một đám người ám sát, dường như ông ấy chỉ vừa ra tay đã giết chết hết đám người đó.
Nhưng bây giờ, ông ấy lại bị thương đến mức như vậy.
Bạch Diệc Phi siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ngầu hỏi: “Là ai?”
Bạch Vân Bằng thở dài bất lực nói: “Là Vương Thạch Khánh, bố của Vương Gia Tuấn, ông là một cao thủ cảnh giới Thần võ”.
Bạch Diệc Phi giật mình kinh ngạc: “Cảnh giới Thần võ?”
“Hiểu Anh! Con tỉnh lại đi! Hiểu Anh…”.
Dường như có mấy âm thanh hô lên đầy kinh hãi khiến Bạch Diệc Phi lập tức nhìn qua.
Mà khi anh nhìn thấy Lưu Hiểu Anh với khoé miệng rỉ máu, nửa bên mặt còn có một vết bàn tay, hơn nữa đã mất đi ý thức nằm trên mặt đất, trong đầu anh bỗng ầm một tiếng, cả người ngây ra.
Không chỉ như vậy, ở bên cạnh Lưu Hiểu Anh, cô hai của cô ta cũng đang nằm đó.
Bố mẹ của Lưu Hiểu Anh là Lưu Quốc Trung và Ngô Vân không biết xuất hiện ở đây từ lúc nào, nhìn thấy Lưu Hiểu Anh nằm yên bất động ở đó, bọn họ liền nhào đến bên cạnh cô ta, vừa gào khóc vừa lay người.
Nhưng Lưu Hiểu Anh vẫn không hề có chút phản ứng nào.
Bạch Diệc Phi sau khi trống rỗng một hồi liền đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác hoảng sợ vô cùng.
Không!
Điều này không phải là thật!
Cô ta sẽ không chết!
Cơ thể của Bạch Diệc Phi bất giác đi về phía Lưu Hiểu Anh.
Nhưng đúng vào lúc này, Lưu Quốc Trung đột nhiên chỉ vào Bạch Diệc Phi lớn tiếng mắng chửi: “Mày đứng lại cho tao!”
“Đều là tại mày!”
“Là mày đã hại con gái tao thành ra như vậy!”
“Mày không được phép động vào nó!”
Cảm giác sốt ruột và đau thương trong lòng Bạch Diệc Phi lúc này không hề kém hơn Lưu Quốc Trung, cho nên anh chẳng để ý nhiều nữa mà quát lên: “Tránh ra, để tôi cứu cô ấy!”
Bạch Diệc Phi thậm chí còn đẩy Lưu Quốc Trung ra.
Sau đó điều khiến anh bất ngờ là, Lưu Quốc Trung lại cứ thế quỳ gối.
“Rầm!”
Tiếng động này khiến cả người Bạch Diệc Phi ngây ra.
“Coi như tôi cầu xin anh, anh tha cho con gái của tôi đi!”, Lưu Quốc Trung vẻ mặt đầy bi thương: “Tránh xa nó ra một chút, để nó được yên ổn sống thêm vài năm, có được không?”
“Tôi xin anh!”
Vừa nói ông ta còn dập đầu với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi ngây ngẩn.
Lưu Quốc Trung lại quỳ gối dập đầu với anh.
“Chú Lưu, đừng như vậy, chú đứng dậy trước…”, Bạch Diệc Phi vội vàng kéo Lưu Quốc Trung dậy: “Bây giờ quan trọng nhất là phải cứu Lưu Hiểu Anh”.
Lưu Quốc Trung vẫn quỳ trên đất, biểu cảm kiên định nói: “Nhà chúng tôi đời đời làm y, chúng tôi sẽ cứu nó, nếu như đến chúng tôi cũng không cứu được nó thì anh cũng không cứu được”.
“Nhưng…”.
Hai mắt Lưu Quốc Trung đỏ ngầu nhìn Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, anh nếu vẫn còn là một người đàn ông thì bây giờ nên đi báo thù cho con gái tôi!”
Lời này nói ra khiến tất cả mọi người có mặt ở đó giật mình, sau đó đều vội vàng quay ra khuyên ngăn Bạch Diệc Phi.
“Bạch Diệc Phi, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ!”
“Đúng, Vương Thạch Khánh là cao thủ cảnh giới Thần võ, anh mà đi khác nào tự tìm chết!”
“Bây giờ vẫn nên cứu người trước!”
“Việc báo thù chúng ta có thể tính kế lâu dài”.
Tất cả mọi người đều sợ Bạch Diệc Phi bị Lưu Quốc Trung nói như vậy thì sẽ thực sự lao đầu đi chịu chết.
Nhưng đúng vào lúc này, Lưu Quốc Trung đột nhiên chỉ vào Bạch Diệc Phi lớn tiếng mắng chửi: “Mày đứng lại cho tao!”
“Đều là tại mày!”
“Là mày đã hại con gái tao thành ra như vậy!”
“Mày không được phép động vào nó!”
Cảm giác sốt ruột và đau thương trong lòng Bạch Diệc Phi lúc này không hề kém hơn Lưu Quốc Trung, cho nên anh chẳng để ý nhiều nữa mà quát lên: “Tránh ra, để tôi cứu cô ấy!”
Bạch Diệc Phi thậm chí còn đẩy Lưu Quốc Trung ra.
Sau đó điều khiến anh bất ngờ là, Lưu Quốc Trung lại cứ thế quỳ gối.
“Rầm!”
Tiếng động này khiến cả người Bạch Diệc Phi ngây ra.
“Coi như tôi cầu xin anh, anh tha cho con gái của tôi đi!”, Lưu Quốc Trung vẻ mặt đầy bi thương: “Tránh xa nó ra một chút, để nó được yên ổn sống thêm vài năm, có được không?”
“Tôi xin anh!”
Vừa nói ông ta còn dập đầu với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi ngây ngẩn.
Lưu Quốc Trung lại quỳ gối dập đầu với anh.
“Chú Lưu, đừng như vậy, chú đứng dậy trước…”, Bạch Diệc Phi vội vàng kéo Lưu Quốc Trung dậy: “Bây giờ quan trọng nhất là phải cứu Lưu Hiểu Anh”.
Lưu Quốc Trung vẫn quỳ trên đất, biểu cảm kiên định nói: “Nhà chúng tôi đời đời làm y, chúng tôi sẽ cứu nó, nếu như đến chúng tôi cũng không cứu được nó thì anh cũng không cứu được”.
“Nhưng…”.
Hai mắt Lưu Quốc Trung đỏ ngầu nhìn Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, anh nếu vẫn còn là một người đàn ông thì bây giờ nên đi báo thù cho con gái tôi!”
Lời này nói ra khiến tất cả mọi người có mặt ở đó giật mình, sau đó đều vội vàng quay ra khuyên ngăn Bạch Diệc Phi.
“Bạch Diệc Phi, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ!”
“Đúng, Vương Thạch Khánh là cao thủ cảnh giới Thần võ, anh mà đi khác nào tự tìm chết!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!