Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Bước Lên Tiên (Tuyệt Phẩm Cuồng Tế)

Nếu Bạch Diệc Phi không phải chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, vậy thì ông ta sẽ tiếp tục bất công. Bây giờ lại kêu anh nể mặt Lý Tuyết, đúng là hết nói nổi.

Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Tôi đã nói trước đó, Lý Thị tiêu rồi, tôi sẽ không cho Lý Thị bất cứ một cơ hội nào!”

Ông cụ Lý nghe thấy vậy thì giật mình sửng sốt rồi lập tức cười khổ.

Đúng vậy, bắt đầu từ giây phút Lý Tuyết ngất đi trong phòng họp của Lý Thị, Bạch Diệc Phi sẽ không cho Lý Thị thêm một cơ hội nào nữa.

Bạch Diệc Phi mời ông ta cũng chỉ là vì nể mặt chuyện ông ta là bậc cha chú thôi, nếu không hôm nay, anh cũng chẳng thèm gặp mặt nữa ấy chứ.

Tình hình như ngày hôm nay hoàn toàn là gieo gió gặt bão mà thôi.

Ông cụ Lý run rẩy đứng lên: “Tôi đã biết, dạo vừa rồi đã làm phiền cậu nhiều!”

Không phải là làm phiền thì là gì? Hầu Tước vốn không cần dính vào chuyện này, chuyện này là bởi vì Lý Thị cứ mãi cầu xin, đầu tiên là Lý Cường Đông đến Hầu Tước đàm phán, sau đó lại nhờ Hầu Tước thu mua Lý Thị, cuối cùng lại đổi ý giữa chừng, quả thật là phiền quá là phiền!

Bạch Diệc Phi cười lạnh mà không nói gì.

Ông cụ Lý run rẩy bước ra khỏi văn phòng, sau này, Lý Thị còn hi vọng tồn tại nữa không?

Ông cụ Lý đi rồi, Bạch Diệc Phi không khỏi nhớ tới Lý Tuyết.

Từ lúc anh kết hôn với Lý Tuyết tới nay, họ chưa từng xa nhau, cho dù trước đây không có tình cảm gì nhưng dù gì họ vẫn gặp nhau ở nhà hàng ngày.

Nhưng bây giờ, vừa xa là đã không gặp suốt mấy ngày, Bạch Diệc Phi rất nhớ vợ, anh muốn tới thủ đô gặp cô ngay.

Bạch Diệc Phi không nhịn được mà lấy điện thoại di động ra, định gọi cho Lý Tuyết nhưng vừa bấm số thì điện thoại lại rung chuông, đúng lúc có ai đó gọi tới.

Bạch Diệc Phi nhìn số máy lạ lẫm, trong lòng đầy nghi ngờ.

“Alô?”

“Alô, tôi đã tìm được người anh muốn!”, giọng của Từ Lãng vang lên trong điện thoại.

“Anh nói là tìm được người kia rồi à?”

“Phải, tôi gửi địa chỉ cho anh, giờ anh tới đi!”

Bạch Diệc Phi mừng rỡ, tìm được kẻ đầu độc Lý Tuyết, Lý Tuyết được cứu rồi.

Bạch Diệc Phi nhận được địa chỉ thì vội lái xe ra khỏi công ty, vì quá kích động và vội vàng, hoàn toàn quên mất việc phải nói chuyện này với Bạch Hổ.

Đến nơi, Bạch Diệc Phi nhíu mày khi nhìn thấy nơi đây là một kho hàng bỏ hoang, cửa kho hàng đã bị gỉ, tường bên phải còn thủng một lỗ, trông vô cùng tan hoang.

“Tại sao lại chọn chỗ này?”

Bạch Diệc Phi cực kỳ khó hiểu nhưng anh lại không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng sát thủ cần giữ bí mật nên mới chọn một kho hàng bỏ hoang ít người tới.

Sau khi đi vào, Bạch Diệc Phi nhận ra kho hàng này trống rỗng nhưng nhìn khắp lại không thấy ai.

“Từ Lãng?”, Bạch Diệc Phi gọi một tiếng.

Không ai đáp lời.

Trong lòng anh có linh cảm không tốt.

Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng đột nhiên đóng ầm một cái

Bạch Diệc Phi hoảng sợ, nhận ra tình hình không đơn giản thì vội vàng chạy tới mở cửa, nhưng cửa này đã bị khóa kín, hoàn toàn không mở ra được.

“Mẹ kiếp!”, Bạch Diệc Phi mắng một câu.

Lúc này, bên phải anh lại vang lên tiếng “Vù vù”

Bạch Diệc Phi cảnh giác quay đầu, phát hiện sát tường bên phải có đặt một cái hòm lớn, âm thanh phát ra từ bên trong hòm đó.

Tim anh nhảy thình thịch. Bạch Diệc Phi vội lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Hổ rồi chầm chậm tới gần cái hòm lớn.

Khi tới trước cái hòm, Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn điện thoại, không có sóng, điện thoại không gọi được.

Trong lòng anh thầm than không ổn, nhất định có người đã chặn sóng ở đây, hơn nữa còn cố tình dụ mình tới.

Là Từ Lãng sao?

Sao gã phải làm vậy?

Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, không kịp nghĩ nhiều như vậy, anh cất điện thoại, mở hòm ra.

“Từ Lãng!”

Đúng vậy, người trong hòm là Từ Lãng.

Hơn nữa gã còn đang bị trói, miệng bị dán băng dính, trên bụng có một cái hộp đen gì đó, gã thấy Bạch Diệc Phi thì ư ư mấy tiếng.

Bạch Diệc Phi vội tiến lên, xé băng dính khỏi miệng đối phương rồi hỏi: “Chuyện gì đây?”

Từ Lãng thở hổn hển rồi đáp: “Bị người đánh lén!”

Sát thủ cũng bị đánh lén à?

“Tên kia?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Từ Lãng lắc đầu: “Cởi trói cho tôi trước đã!”

Bạch Diệc Phi ừ một tiếng rồi cởi trói cho đối phương.

Lúc này, ở chỗ cách họ không xa, một tiếng động vang lên, hai người lập tức ngẩng đầu xem xét.

Ở đó có một cái màn hình. Trên màn hình ti vi lóe lên một cái, đầu tiên là hiện lên nền khi ti vi mất sóng, qua vài giây lại có một người xuất hiện.

Tên này đeo mặt nạ quỷ, hắn đang ngồi sau một cái bàn, mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi và Từ Lãng, có vẻ tâm trạng tên này đang khá thoải mái nên còn giơ tay chào hỏi hai người: “Chào hai người!”

Giọng nói đang được xử lý qua thiết bị thay đổi âm thanh nên không nghe ra là bao nhiêu tuổi.

Bạch Diệc Phi nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”

Mặt Nạ Quỷ cười rồi lạnh lùng nói: “Anh sẽ không muốn biết tôi là ai đâu!”

“Cố ý dụ tôi tới đây, vậy mục đích của anh là gì?”

Mặt nạ quỷ lại tặc lưỡi một tiếng: “Mục đích ấy hả? Không phải là để giết anh sao?”

Bạch Diệc Phi híp mắt, vờ bình tĩnh nói: “Giết tôi? Tôi không biết anh là ai! Sao anh muốn giết tôi? Tôi từng đắc tội anh à?”

“Đắc tội thì trả thù là được!”, mặt nạ quỷ có vẻ rất thoải mái: “Nhưng mà ấy, anh còn sống hoặc phải nói là sự tồn tại của anh đã là đắc tội tôi rồi, anh còn chưa chết thì tôi còn bất an, nên anh phải chết!”

Trong lòng Bạch Diệc Phi trầm xuống, anh còn sống thì là đắc tội người này, vậy anh đang chắn đường của hắn sao? Nhưng anh chắn đường của ai chứ?

Liễu Tiêu Dao?

Hiện giờ, Liễu Tiêu Dao đang ở trong trại tạm giam, không thể là gã được.

Người đeo mặt nạ lại nói tiếp: “Nhưng tôi đánh giá cao về anh đấy, không ngờ lại dễ bị dụ như vậy, chả thú vị gì hết!”

“Anh không phải đối thủ của tôi, anh quá yếu!”

Bạch Diệc Phi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Sao? Không phục à?”, người đeo mặt nạ chế nhạo một tiếng: “Không phụ thì làm gì được? Với tôi mà nói, anh yếu như con kiến, tôi chỉ giẫm một cái là anh sẽ nát thành bùn”.

“Nhưng giờ tôi khá vui vẻ, không bằng anh chơi với tôi một trò nhé?”

Bạch Diệc Phi nhìn đối phương hỏi: “Chơi trò gì?”

“Tôi cho anh mười phút!”, người đeo mặt nạ chậm rãi nói: “Anh thấy bom trên người tên kia không? Trong đó có hai sợi dây, màu đỏ và xanh lá. Tôi cho anh chọn, đáp án là anh phải cắt dây mà mình muốn, đương nhiên, nếu anh trả lời sai thì nghĩa là anh cắt sai, đến lúc đó... bùm, nổ tung hết, ha ha ha...”

“Đương nhiên, anh cũng có thể chọn phương án không chơi trò này mà tự nghĩ cách thoát ra ngoài, không quan tâm tới sự sống chết của người kia!”

Bạch Diệc Phi nghe tới chữ “bom” thì nhìn về phía Từ Lãng, hóa ra trong hộp đen kia là bom.

Khi người đeo mặt nạ nói xong, trên màn hình của quả bom bắt đầu đếm ngược, mười phút, không, hiện tại chỉ còn 9 phút 59 giây, 58, 57...
Nhấn Mở Bình Luận