Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Bước Lên Tiên (Tuyệt Phẩm Cuồng Tế)

Lại còn nói cảm ơn nữa, cảm ơn cái rắm ấy!

Ngưu Đại quay người bước vào trong chung cư, trong lòng hối hận không thôi.

Anh ta thật sự không hiểu, tại sao mình không biểu hiện vẻ tức giận ai oán ra cho Bạch Diệc Phi xem, như vậy Bạch Diệc Phi không phải sẽ càng áy náy hơn sao?

Nhưng anh ta không làm như vậy!

Trong lòng Ngưu Đại không cam tâm, đột nhiên hét to một tiếng “a!”

Thật ra đây chỉ là phẩn ứng bản năng của anh ta, che giấu cảm xúc trong tiềm thức, khi đối diện với người khác anh ta trông thật thà vô hại.

Những người như vậy rất đa mưu túc trí, thích hợp làm việc lớn.

Ít nhất thì trong lòng Bạch Diệc Phi nghĩ như vậy.

Nhưng có một điều mà anh không ngờ tới.

Sau khi Bạch Diệc Phi rời đi không lâu, tiếng hét của Ngưu Đại đã thu hút sự tò mò của không ít người qua đường.

Tuy nhiên, đây không phải là điểm mấu chốt, mà chính vào lúc đó có một chiếc xe thương vụ dừng lại trước mặt Ngưu Đại.

Sau đó có một người đàn ông đeo kính đen bước xuống xe hỏi: “Xin hỏi có phải cậu là Ngưu Đại không?”

Ngưu Đại không quen biết người này, anh ta nhíu mày nói: “Anh là ai?”

Người kia cười với Ngưu Đại, dùng ngữ khí khẳng định nói: “Cậu chính là Ngưu Đại”.

Nhìn hắn ta cười, Ngưu Đại có một loại dự cảm không lành, sau đó định quay người bỏ chạy.

Nhưng chưa kịp chạy thì anh ta đã bị người ta cầm dao cứa vào cổ, không kịp kêu một tiếng mà trực tiếp ngất đi.

Sau đó người này kéo Ngưu Đại lên xe trước mặt mọi người.

“Bắt hắn có tác dụng không?”

“Con mẹ nó anh bị ngu à? Bạch Diệc Phi chỉ vì cái chết của bố hắn mới nói ra những câu đó thôi!”

“Làm như vậy không phải càng làm Bạch Diệc Phi tức giận hơn sao?”

“Bạch Diệc Phi không thể nào biết là do chúng ta làm, chúng ta bắt hắn để đề phòng, ngộ nhỡ Bạch Diệc Phi thật sự trả thù ông chủ, đến lúc ấy lấy Ngưu Đại ra làm con tin, có thể sẽ có chút tác dụng”.

“Bạch Diệc Phi thật sự đáng sợ như vậy sao?”

“Cái này thì anh không biết rồi, đêm đó chính mắt tôi nhìn thấy, những cao thủ cấp 3 và cấp 2 chết như ngả rạ, anh nói xem có đáng sợ không?”

...

Bạch Diệc Phi lái xe trở lại bệnh viện Ngọa Long, thấy Trần Ngạo Kiều trong phòng bệnh.

Vết thương nặng nhất của Trần Ngạo Kiều là ở chân, nhưng thể chất của anh ta rất tốt, nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, hiện tại đã hồi phục phân nửa, có thể đi lại rồi.

Lúc Bạch Diệc Phi bước vào thì thấy Trần Ngạo Kiều đang hút thuốc trong phòng tắm.

Trần Ngạo Kiều nghe thấy tiếng động lập tức dập tắt điếu thuốc, giấu phía sau lưng, đợi khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì mới thở phào nói: “Mẹ kiếp, dọa chết tôi rồi, cứ tưởng là y tá tới chứ”.

Sau đó anh ta ném điếu thuốc xuống bồn cầu, nhấn nút xả nước.

Bạch Diệc Phi dìu anh ta đến sô pha bên ngoài: “Đại... sư huynh, cách gọi này có chút...”

Trần Ngạo Kiều không quan tâm đến điều này, anh ta vẫy tay nói: “Cứ gọi tôi là anh Trần đi, không cần đặc biệt như vậy”.

Bạch Diệc Phi mỉm cười, sau đó sắc mặt lại trở nên nghiêm túc nói: “Anh Trần, anh có thể cho tôi biết về Tân Thu và sư phụ chúng ta không, còn có quan hệ giữa chúng ta nữa?”

Trần Ngạo Kiều dựa vào lưng ghế cười nói: “Cậu có thể trực tiếp hỏi sư phụ”.

Bạch Diệc Phi bất lực nói: “Tôi cũng rất muốn hỏi sư phụ, nhưng còn không thấy bóng cô ta đâu thì hỏi kiểu gì?”

Trần Ngạo Kiều lại mỉm cười và nói: “Có lẽ sắp gặp mặt rồi đấy, thời gian trước khi chúng ta làm ầm ĩ ở thủ đô, sư phụ có việc riêng cần giải quyết, không đến được, xong việc rồi có lẽ sẽ đi tìm sư thúc trước, sau đó đến tìm cậu”.

Trần Ngạo Kiều nói không sai.

Trong một ngọn núi sâu, Tử Y đang phát ra một sức mạnh to lớn, trong khi Tân Thu trốn trên một ngọn cây rậm rạp sợ hãi không dám xuống.

Tại bệnh viện, Trần Ngạo Kiều nói câu này xong có lẽ sẽ không nói tiếp, mặc dù trong lòng khó hiểu nhưng Bạch Diệc Phi cũng không hỏi thêm, dù gì trong buổi tối ngày hôm đó tại thủ đô, thái độ của Trần Ngạo Kiều đã rất rõ ràng rồi.

Lúc này, Trần Ngạo Kiều mới đột nhiên nhớ ra gì đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Đúng rồi, Bạch Diệc Phi, tôi phải nhắc nhở cậu, ở thành phố Thiên Bắc này còn có một cao thủ cấp 1”.

“Cao thủ cấp 1?”, Bạch Diệc Phi dừng lại, sau đó kinh ngạc hỏi: “Có một cao thủ cấp 1 tại thành phố Thiên Bắc, bây giờ cao thủ cấp 1 nhiều như vậy sao?”

Trần Ngạo Kiều lắc đầu nói: “Cao thủ cấp 1 thực sự rất ít, nhưng không biết tại sao thành phố Thiên Bắc lại có một người, đương nhiên có thể chỉ là trùng hợp thôi”.

“Sao anh lại biết?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Trần Ngạo Kiều trầm giọng đáp: “Khi cậu ở thành phố Thiên Bắc, Đạo Trưởng có rất nhiều cơ hội giết cậu, nhưng ông ta không làm vậy, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không dám vào thành phố, thế nên chắc chắn là ông ta đang sợ cái gì đó”.

Sau khi dừng lại, Trần Ngạo Kiều lại tiếp tục nói: “Cậu còn nhớ A Vũ không?”

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Nhớ!”

Trần Ngạo Kiều nghiêm nghị nói: “A Vũ mặc dù không bằng tôi, nhưng thực ra cũng không kém mấy, mà cái chết của gã ta chúng ta cũng đã đều nhìn thấy, nơi gã ta chết có những dấu chân sâu hơn những nơi khác, điều này có nghĩa là gã ta biết đối phương sẽ ra tay, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu”.

“Nhưng gã ta vẫn bị đối thương một chiêu lấy mạng, chứng tỏ thực lực của người đó cao hơn gã rất nhiều”.

“Nếu liên kết hai cái này lại, có thể làm cao thủ cấp 2 như Đạo Trưởng lo sợ, tôi e rằng chỉ có thể là cao thủ cấp 1”.

Bạch Diệc Phi sau khi nghe xong thì gật đầu.

Anh trước đây chưa từng tiếp xúc với những thứ này cũng không hiểu nhiều, nhưng sau vụ việc ở thủ đô lần này, anh rõ ràng nhận ra cao thủ cấp 1 đáng sự nhường nào.

Trần Ngạo Kiều an ủi nói: “Vị cao thủ cấp 1 có thể ngăn cản không cho Đạo Trưởng vào thành phố Thiên Bắc, điều này cho thấy người đó không có ác ý với cậu, vậy nên không cần quá lo lắng”.

“Hi vọng là như vậy”, Bạch Diệc Phi nhẹ nói.

Tại thành phố Thiên Bắc, Bạch Diệc Phi tuy rằng có thân phận cao quý và là người đứng đầu, nhưng ở đây lại ẩn giấu một cao thủ cấp 1, điều này vẫn làm anh có chút lo sợ.

Bạch Diệc Phi rất khó hiểu, không biết người này là ai.

Lúc này điện thoại của anh vang lên, Bạch Diệc Phi bất giác nhìn điện thoại di động, phát hiện là của Lý Tuyết gọi đến, trực tiếp bắt máy.

“Vợ à!”

“Bạch Diệc Phi, anh mau lái xe qua đây, em gái ngất xỉu trong sân, bị người khác phát hiện gọi điện báo cho em”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, lập tức nói: “Được, anh qua đó ngay”.

Sau khi cúp máy, Bạch Diệc Phi gọi điện cho Lưu Hiểu Anh: “Nhanh lên, cho xe qua thôn Đương Đầu, đưa theo bác sĩ và y tá...”

...

Vì sự an toàn của em gái, anh chưa bao giờ để cô ấy sống cùng mình, trước đây Hồ Thiên Cẩm muốn tìm em gái anh bị anh ngăn lại. Lúc ấy anh gặp cô ấy một lần, sau đó có quá nhiều việc xảy ra nên vẫn chưa có cơ hội gặp lại.

Bây giờ đột nhiên có người nói em anh bị ngất xỉu.

Nếu không phải bị ngất ở sân thì chẳng phải sẽ không bị người khác phát hiện ra sao?

Nghĩ đến đây Bạch Diệc Phi cảm thấy sợ hãi không thôi.

Sau đó, anh tự mình lái xe đi cùng xe cấp cứu đến thôn Đương Đầu, nhìn thấy em gái mình lên xe cấp cứu rồi lại đi theo suốt quãng đường trở về.

Bác sĩ thực hiện một cuộc kiểm tra đơn giản cho em gái, sau khi xuống xe thì lập tức đưa đến phòng cấp cứu.

Cửa phòng cấp cứu đóng lại, Bạch Diệc Phi ở bên ngoài lo lắng bồn chồn.

Anh bối rối, không phải em gái anh vẫn luôn rất tốt sao, tại sao đột nhiên lại ngất xỉu?

Lẽ nào là do di chứng của vụ tai nạn lần trước để lại?

Lý Tuyết đứng cạnh Bạch Diệc Phi an ủi nói: “Anh yên tâm, em gái sẽ không sao”.

Hơn 10 phút sau, Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân cũng đến.

Lưu Tử Vân vội vã đên bên cạnh Bạch Diệc Phi, sốt sắng hỏi: “Là nguyên nhân gì? Bây giờ thế nào rồi?”

“Mẹ có thể làm gì bây giờ? Có thiếu tiền không? Có cần mẹ đi nộp tiền phẫu thuật không?”

“Còn cả...”

Lý Cường Đông đột nhiên cắt ngang lời của Lưu Tử Vân: “Được rồi, đừng nói nữa, đây là bệnh viện của Bạch Diệc Phi, có những bác sĩ giỏi nhất”.

Lưu Tử Vân dừng lại và tỉnh táo hơn.

Bây giờ Bạch Diệc Phi là người giàu nhất thành phố Thiên Bắc, sao có thể thiếu tiền, vả lại bệnh viện là của anh, bác sĩ dĩ nhiên là tốt nhất rồi.

Lưu Tử Vân bất giác đỏ mặt, có chút xấu hổ.
Nhấn Mở Bình Luận