Edited by Bà Còm in Wattpad
Sau tháng giêng, trời đã bước vào cuối đông.
Thống soái Bùi Dự của quân Hiển Châu đứng trên tường thành bị tàn phá, đưa mắt nhìn bốn phía.
Sáng sớm trận tuyết lớn đã ngừng, mặt trời mùa đông tỏa sáng rực rỡ khắp nơi, lớp tuyết phủ kín đất phản chiếu ánh mặt trời chói mắt, hoàn toàn che đi một mảnh rách nát hoang tàn với đao kiếm và mũi tên ngổn ngang. Quang cảnh trắng xóa khiến người có một loại ảo giác, giống như mảnh đất chết ngàn dặm này chưa bao giờ trải qua sự chà đạp giết chóc tàn bạo.
Vùng đất phủ đầy tuyết trắng mênh mông giao tiếp với khoảng trời xanh bao la, đường chân trời có một dãy bóng đen đang thong thả mà dữ tợn di động đến nơi này, xem ra không khí trong lành và yên tĩnh hiếm có lại sắp bị xé nát.
Bùi Dự cười khổ, nhìn những tàn binh nhược tướng của mình đứng trên tường thành, nắm chặt chuôi kiếm bên hông.
Hiển Châu là thành trì nhỏ duy nhất trong phạm vi mấy trăm dặm vẫn còn bám trụ qua mấy lượt công phá của quân Tây Phàn. Suốt hơn một tháng, Đô úy Bùi Dự thống lĩnh tám ngàn tướng sĩ Hiển Châu, trải qua ngàn khó vạn hiểm đánh lùi nhiều lần tấn công. Kiên trì cho đến hôm nay, tám ngàn thủ binh Hiển Châu chỉ còn lại hơn năm trăm người, mũi tên trường mâu cũng tiêu hao gần như sạch sẽ, mặt tường thành nơi nơi đều thủng lỗ chỗ, coi như đã đạn tận lương tuyệt.
Bùi Dự không biết chính mình còn có thể kiên trì bao lâu.
Thế nhưng nhất định cần phải kiên trì, trong thành Hiển Châu còn có hơn một vạn bá tánh, một số là cư dân bản địa không muốn ra bên ngoài chạy nạn, một số là nạn nhân bị tàn sát đánh cướp của các thành nhỏ vùng phụ cận, bọn họ chạy tới nơi đây bèn không nguyện ý tiếp tục đào vong, chỉ cầu được một góc tránh gió để thân thể kiệt sức có thể tạm thời sống sót, mặc dù họ biết lưu lại nơi này cũng chỉ chờ chết.
Lính gác trên lầu cao thấy một hàng bóng đen kia, tức khắc gõ vang trống trận ám khói dơ bẩn.
Binh lính trên tường thành vực dậy tinh thần, lại lần nữa ưỡn thẳng lưng.
Trống trận từ đầu tường từng tiếng vang xa, trong thành mọi người đang chết lặng rúc vào một góc bèn hơi động đậy thân thể, hướng về phía cửa thành nhìn thoáng qua, ngay sau đó lại cuộn tròn thân hình. Ánh mắt trải qua tang thương không hề có sợ hãi và khủng hoảng, chỉ còn một sự bình thản như mặt nước lặng trông thật bi ai.
Binh lính bên dưới nối đuôi nhau khuân đá tảng lên tường thành, mũi tên gỗ và trường mâu gỗ được vót suốt đêm qua đều đeo trên lưng.
Trong lòng Bùi Dự tràn ngập cảm giác bi thương và vô lực, ông chỉnh lại quân trang rách bươm, dùng mảnh vải cột chặt miếng hộ tâm trước ngực, sau đó nhìn xung quanh kiểm tra số binh lính ít ỏi của mình.
Hiện tại trong số binh còn sót lại thì phần lớn là bá tánh tự nguyện ra trận, đã không có bất cứ huấn luyện quân sự chính quy mà thể lực còn suy nhược, chẳng còn sức chiến đấu gì đáng nói, huống chi mũi tên đao mâu với lực sát thương mạnh đều đã sử dụng hết rồi.
Lần này có lẽ là trận chiến cuối cùng, Bùi Dự nghĩ, bất luận thế nào ông cũng phải đánh tốt một trận cuối cùng này.
Gió ngừng thổi, không khí nhuộm mùi chết chóc và tiêu điều, Bùi Dự nhìn đám mây đen càng ngày càng gần, hơi nâng cánh tay lên: “-- -- ổn định!”
Có vài tân binh còn chưa đánh qua trận nào vừa lên tường thành, nuốt nước miếng, ngừng đôi tay run rẩy nắm chặt trường cung.
Đám mây đen dần dần mở rộng, lộ ra bộ mặt hung ác đáng sợ. Từ quân phục của bọn chúng, Bùi Dự có thể nhìn ra đây là một tiểu đội Tây Lương quân, nhân số ước chừng bảy tám ngàn, phần lớn đều cưỡi chiến mã bưu hãn, một số bộ binh nâng thang mây và cọc gỗ, chậm rãi tiến về phía tường thành.
Tới khoảng hai mươi trượng dưới tường thành, bọn chúng dừng ngựa. Đội bộ binh buông xuống thang mây và cọc gỗ, sửa sang lại giàn bắn đá.
Đầu tường có vài binh lính Hiển Châu thiếu kiên nhẫn bắn ra vài mũi tên gỗ thưa thớt cắm xuống bãi tuyết trước mặt quân Tây Lương. Có một mũi tên bắn tới dưới chân của tên bộ binh Tây Lương, gã này bèn rút lên mũi tên gỗ, ném về phía đội kỵ binh đứng phía sau, quân Tây Lương lập tức bộc phát một trận cười vang.
'Sĩ khả sát bất khả nhục', binh lính Hiển Châu trên đầu tường đều tức đỏ mắt, Bùi Dự trầm giọng hô: “-- -- ổn định!”
Dạo này hai chữ kia hình như được ông hô thường xuyên nhất, trong đầu ông bỗng lóe lên suy nghĩ này, ngay sau đó không thể tin tưởng trừng lớn hai mắt.
Tên kỵ binh Tây Lương cười vang dội nhất giơ cao quân kỳ Tây Lương màu xanh lá chợt bị một mũi tên nhọn bắn thủng. Mũi tên xuyên qua quân kỳ bay vun vút về phía trước cắm thẳng vào góc tường thành, không ngừng run lên bần bật.
Đội ngũ quân Tây Lương gợn sóng, tên thủ lĩnh quát lớn rồi quay đầu ngựa, nhìn về phía sau.
Trên tường thành Bùi Dự cũng dõi mắt nhìn ra phía xa, lúc này mới thấy sau lưng quân Tây Lương có đám mây đen nhanh chóng vọt qua bên này ngược với ánh mặt trời mới lên.
Vừa rồi ông cũng thấy đội quân kia, nhưng ông tưởng là đội bọc hậu của quân Tây Lương.
Quân Tây Lương bên dưới tường thành đã thay đổi phương hướng, dùng khí thế lôi đình đón đầu đội ngũ kia.
Quân đội ngược sáng mà đến lập tức tản ra thành đội hình cánh nhạn, đôi cánh giang rộng, đầu nhạn hùng dũng lao tới. Bùi Dự quên cả nháy mắt, nhìn chằm chằm đội hình cánh nhạn nhanh như chớp xông vào trận địa như rồng gặp mây, hổ gặp gió.
Vó ngựa cuốn tung tuyết bùn, lưỡi đao vung lên đón ánh mặt trời lóe sáng, khí thế dời núi ngăn sông.
Binh lính trên tường thành rốt cuộc thấy rõ cờ xí của bọn họ.
“Quang Minh Quân! Là Quang Minh Quân!”
“Quang Minh Quân tới rồi -- --”
Một trận kinh hô lan truyền, thanh âm của các binh lính không hẹn mà cùng run rẩy, nước mắt trào ra.
Cổ họng Bùi Dự nghẹn cứng, suýt nữa không đứng vững phải vội vàng vịn tường chống đỡ
Tới rồi, tới rồi -- --
Hai quân phát ra tiếng gào xung trận, hung mãnh xông vào nhau trên mặt tuyết, sau đó cắn xé lẫn nhau như mãnh thú. Đầu nhạn dùng khí thế ngàn quân chém giết một đường xông vào giữa đội ngũ Tây Lương, hai cánh nhạn cấp tốc vây đánh toàn bộ đội ngũ.
Mảnh đất phủ tuyết trắng mau chóng bị nhuộm đỏ, Bùi Dự thấy rõ ràng vị tướng lãnh dẫn đầu sử dụng một thanh trường đao Yển Nguyệt, dáng người mạnh mẽ dũng mãnh, chiêu thức 'lật biển nuốt kình', ánh đao lóe sáng hung lệ như tia chớp xuyên qua mây mù, nơi nào vị tướng đó đi ngang đều là cảnh người ngã ngựa đổ, mở một đường máu nối thẳng đến trung tâm đội ngũ Tây Lương đối đầu với tên thủ lĩnh.
Gã thủ lĩnh quân Tây Lương thúc ngựa, trường đao vung lên, phóng ngựa xông về hướng vị tướng kia. Màn chém giết của vị tướng kia hơi tạm dừng trong chớp mắt, lấy khí thế càng thêm hung hãn xông tới ứng chiến.
Khi hai con chiến mã xẹt ngang qua nhau, Bùi Dự thấy vị thống lãnh Quang Minh Quân đột nhiên gập người xuống, chân trái móc vào bàn đạp, toàn bộ thân thể lơ lửng rồi dán vào sườn ngựa né qua một đao quét ngang của thủ lĩnh quân Tây Lương ngay sau đó lật người lên ngựa xoay người ra phía sau. Lưỡi đao đẫm máu lóe lên rồi bổ xuống vai trái của gã thủ lĩnh quân Tây Lương, hoàn toàn cắt thân hình gã ra làm hai, máu tươi bắn tóe tứ phía. Khi ánh đao lại lóe lên lần nữa thì hai phần thân thể của gã thủ lĩnh đã vĩnh viễn ngã xuống trên lưng ngựa.
“Giết -- --”
Vị tướng lãnh giơ trường đao máu tươi đầm đìa trong tay, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng. Trên tường thành Bùi Dự bấu sâu ngón tay vào khe đá.
“Giết -- --” Quang Minh Quân ầm vang đáp lại. Một vị Quang Minh Quân phóng ngựa đến, vung đại đao chín khoen chém đầu thi thể trên lưng ngựa, cắm mũi đao vào đầu lâu lẳng ra xa.
“Thấy rõ ràng chưa, đầu thủ lĩnh các ngươi ở chỗ này, tất cả hãy theo hắn đến gặp Diêm Vương!” Vị sử dụng đao chín khoen cũng là nữ tướng, vừa hô to xong thì đại đao chín khoen quét ngang một đường tạo ra một vòng tròn máu, mấy cánh tay bị đứt lìa đột nhiên bay lên trời.
Hai cánh nhạn từ phía trước khép lại, chặn đường quân Tây Lương như một đám rắn mất đầu. Đội quân Tây Lương kinh hoảng nhìn đầu của chủ tướng bay về phía mình, trong nháy mắt đã bị sát khí của Quang Minh Quân kiêu dũng nhạy bén thổi đến. Thân thể tàn phá của quân Tây Lương máu me be bét ngã vào dưới vó loạn mã, lập tức bị gót sắt nghiền nát.
Một vòng rồi lại một vòng, chu vi vây sát của Quang Minh Quân dần dần thu nhỏ.
Trên tường thành, quân Hiển Châu bộc phát từng đợt hoan hô, Bùi Dự lệ nóng doanh tròng.
Bá tánh nghe được tiếng gió bước lên tường thành, ôm ngực nhìn trận chiến đấu đại khoái nhân tâm.
Màn chém giết đẫm máu thực mau đi đến hồi kết, vị nữ tướng lãnh Quang Minh Quân ở trên chiến trường máu thịt bay tứ tung giơ cao trường đao chào Bùi Dự. Máu từ lưỡi đao chạy dọc xuống chuôi đao chảy lên áo giáp của cô, vị nữ tướng gần như biến thành một người máu.
Nhưng dưới ánh mặt trời xán lạn, nụ cười tươi rói trên giương mặt bao phủ bởi mồ hôi máu và cát bụi vẫn thật ấm lòng.
Sau khi thắng lợi, Quang Minh Quân vẫn chưa vội vã vào thành mà tinh tế dọn dẹp bãi chiến trường.
Đội hậu binh của Quang Minh Quân giục ngựa đuổi lên, những người này là đơn vị hậu cần cùng các binh lính chạy tứ tán từ các châu phủ được Quang Minh Quân mời chào ven đường, chuyên môn phụ trách dọn sạch chiến trường sau mỗi cuộc ẩu đả của đội tiên phong.
Bọn họ thu nhặt tất cả mũi tên và binh khí còn sử dụng được của quân Tây Lương, mỗi cổ thi thể đều bị lật qua lật lại vài lần, lượng thực phẩm và dược phẩm cực nhỏ đều bị lục ra, quần áo bị cởi sạch, chiến mã may mắn sống sót bị dồn thành một đoàn.
Bùi Dự mở cửa thành, chỉ huy quân Hiển Châu cùng chung tay dọn dẹp với bọn họ, xếp thi thể quân Tây Lương thành từng đống rồi phóng hỏa thiêu hủy.
Quang Minh Quân dắt chiến mã vừa chiếm được vào thành, xếp hàng chỉnh quân ngay dưới tường thành. Vị nữ tướng quét mắt nhìn đội ngũ của mình, khàn giọng ra lệnh: “Binh khí hư gãy, ngựa suy yếu, hãy tổng hợp số lượng rồi báo cáo cho Tôn Tướng quân, sau đó Tôn Tướng quân sẽ phân phối chiến lợi phẩm để thay thế. Hiện tại giải tán, một canh giờ sau ăn cơm -- -- Nhớ kỹ, không được quấy rầy bá tánh trong thành!”
Cô xoay người hỏi Bùi Dự đứng bên cạnh: “... xưng hô thế nào?”
Bùi Dự vội chắp tay báo danh: “Bùi Dự... Đô úy của Hiển Châu Quân.”
“Thẩm Tầm,” cô gật đầu, tự báo tên họ. “Bùi Đô úy, quân Tây Phàn ở vùng phụ cận đã không còn nhiều lắm, nếu kiên trì thêm một thời gian nữa, chờ chúng ta thắng lớn ở sông Nguyên Thương, đại quân có thể trở lại đuổi bọn Tây Lương và bọn Phàn về quan ngoại.”
Đôi môi khô khốc của Bùi Dự mấp máy vài cái, yếu ớt hỏi: “Có thể thắng sao?”
“Đương nhiên có thể!” Cô trả lời một cách chém đinh chặt sắt, “Nhanh thôi!”
Cô chỉ vào đoàn ngựa bên kia: “Trong chốc lát chúng ta sẽ thay chiến mã bị suy yếu rồi để lại hết cho các vị. Khi thật sự không còn gì để ăn, có thể giết đám ngựa đó làm thực phẩm -- -- tuy rất khó ăn nhưng tốt xấu gì cũng giữ được tánh mạng.”
Bùi Dự hơi thất vọng, “Thẩm Tướng quân phải đi? Không thể lưu lại sao?”
Ông tràn đầy hy vọng nhìn vị nữ tướng toàn thân đầy máu và bùn như mới từ trong địa ngục đi ra, hy vọng từ miệng cô nghe được hai chữ “Lưu lại”.
Nhưng cô lại trầm giọng nói: “Không thể! Nếu chúng ta lưu lại nơi này sẽ mang đến cho các vị phiền toái càng lớn hơn.”