Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Lần Gặp Gỡ, Một Đời Bên Em - Hạ Thư Hinh

"Cạch."

Theo tiếng cánh cửa bật mở, những người ở trong căn phòng rộng lớn lập tức quay đầu về hướng cửa, nhìn thấy người đến là Lăng Thiếu Hàn, một người đàn ông trong số họ cất tiếng: “Thiếu Hàn, cậu đến rồi.’’

Lăng Thiếu Hàn khẽ gật đầu với bọn họ, anh nhìn qua chiếc giường lớn có một người đàn ông nằm ở đó, trên người gắn đủ các thiết bị y tế, bên cạnh giường có 2-3 người đang chữa trị vết thương cho anh ta và vài người đang đi qua đi lại giữa căn phòng.

Lăng Thiếu Hàn đi đến cạnh giường, người đàn ông đang nằm đó sắc mặt nhợt nhạt, môi tím tái, trên bả vai và ngực có vài vết thương đã được băng bó. Ở chiếc khay nhỏ đặt trên bàn có đặt hai viên đạn dính máu vừa được lấy ra. Anh ta vừa thấy Lăng Thiếu Hàn liền có ý định muốn ngồi dậy đột nhiên lại bị anh ngăn lại.

“Cậu đang bị thương, đừng cử động mạnh.’’

“Vâng, lão đại.’’

Lăng Thiếu Hàn gật đầu, anh nói: “Có nhớ mặt người bắn cậu không?’’

“Lúc đó quá tối, tôi không thể thấy rõ được gương mặt của kẻ đó, chỉ biết anh ta mặc quần áo màu đen, lúc giao đấu tôi đã nhìn thấy hình xăm rất nhỏ, giống chữ Z ở sau gáy anh ta.’’

“Liệu có phải là người của Zane không?’’

Lời này vừa cất lên, cả phòng chợt im lặng.

“Kẻ muốn diệt trừ Lôi Thiên và đội quân Hắc Ưng có rất nhiều. Nhưng kẻ hận Lôi Thiên nhất cũng chỉ có Zane.’’

Còn nhớ năm đó, Lôi Thiên vẫn còn ở trong quân đội, anh đã lập biết bao nhiêu chiến công hiển hách, đem vinh quang về cho quốc gia, những chiến tích của anh trải dài, dần trở thành truyền thuyết trong quân ngũ. Chỉ là không biết một người đang ở trên đà thăng quan tiến chức, đột nhiên lại cởi bỏ quân phục, trở về làm một thương nhân trên người toàn là mùi tiền.

Nhưng một trong số lý do anh rời quân đội lại không ai biết có một phần liên quan đến Zane, kẻ suýt đã cướp đi mạng sống của anh trong những tháng ngày nằm vùng bên cạnh phần tử khủng bố.

Lúc ấy, nếu không phải Lôi Thiên quá thông minh, sớm đã để cao cảnh giác với tất cả những kẻ bên cạnh thì có lẽ mạng anh đã khó giữ nổi.

Cũng là năm đó, ai cũng nghĩ Zane đã chết trong biển lửa, nên đã sớm quên mất cái tên này từ lâu rồi. Nhưng không ngờ vài tháng trở lại gần đây, điều tra mới biết được hắn ta không những không chết mà còn được một thế lực thần bí nào đó cứu mạng, lần này đặt chân đến địa bàn của Lôi Thiên, rõ ràng là có sự chuẩn bị rất chu đáo. Hắn ta quyết tâm muốn diệt trừ những cọng cỏ đã ngáng đường hắn ta năm đó.

Người đàn ông ngồi ở trên ghế, rít một điếu thuốc, khóe mắt như có như không ẩn hiện tia sát khí, hận thù, lờ nói được phát ra từ kẽ răng: "Xem ra lẩn trốn hai năm bây giờ cũng chịu lộ diện rồi. Lần này tôi nhất định sẽ khiến hắn ta nợ máu phải trả bằng máu, trả thù cho Trần Khôi.'’

Nhắc đến Trần Khôi, những người trong phòng đều trở nên im lặng, đôi mắt ai nấy đều hiện lên sự đau thương mất mát thoáng qua.

“Thiếu Hàn, Tần Khải. Đám người lần trước đuổi giết bắn hai người liệu có khi nào cũng là người của Zane không?’’

Lúc này, một người đàn ông đang ngồi trước máy tính như nhớ ra gì đó, đột nhiên cất tiếng hỏi, cậu ta là Tề Hạo Minh.

Những người ở trong căn phòng này không phải là cấp dưới thì cũng là chiến hữu của Lăng Thiếu Hàn, là một phần của Hắc Ưng.

Ánh mắt Lăng Thiếu Hàn phủ tầng sương lạnh, anh nói một câu, tuy chỉ vài chữ ngắn gọn đã khẳng định suy đoán của những người ở đây: "Tôi chưa từng tin Zane đã chết." Hắn ta là một kẻ quá xảo quyệt, năm ấy đấu với đội quân hùng mạnh Hắc Ưng, đặc biệt khi rất rõ bản thân không phải là đối thủ của Lôi Thiên, nếu không dùng thủ đoạn che mắt e rằng xác đã sớm được phanh thây cho chó gặm. Vì vậy, năm đó vụ tai nạn bất ngờ xảy ra khiến vô số người thương vong không cần nghi ngờ gì chính là kế hoạch để hắn ta tẩu thoát khỏi quân đội. Mà năm đó, chắc chắn tên ấy đã có giao dịch ngầm với thế lực nào đó nên mới dễ dàng chạy được. Bởi vì, người của hắn ta không bị bắt thì cũng chết hết, thương vong vô số hắn ta căn bản không thể thoát nạn một mình.

Mà sự thật, suy đoán của Lăng Thiếu Hàn rất đúng. Sự trở về lần này của Zane là một báo hiệu của chết chóc, hắn không chỉ muốn mạng của các chiến sĩ Hắc Ưng, mà còn muốn mạng của một người nữa, con gái cưng của Tổng Tham mưu quân khu Thủ đô- Hạ Thư Hinh, thiếu phu nhân nhà họ Lăng. Hay nói chính xác, mục đích trở về lần này của hắn là muốn khuấy đảo cả Thủ đô này, muốn tận mắt nhìn thấy Thủ đô của đất nước T loạn lên.

Đường Nhân An,

"Cô à, xe cô đã hỏng rồi. Tầm này bắt taxi cũng rất khó. Cô thật sự không muốn lên xe tôi à?"

Hạ Thư Hinh lắc đầu, lặp lại câu nói đã từng nói trước đó với thái độ lịch sự: "Tôi không có thói quen lên xe của người lạ. Cảm ơn ý tốt của anh."

****Cảnh báo: Tất cả các chi tiết trong truyện đều là hư cấu, do tác giả tự tưởng ra nhé. Bối cảnh truyện không phải Việt Nam hay Trung Quốc mà là một đất nước riêng biệt do tác giả tự nghĩ ra, các phân cảnh trong truyện liên quan đến quân đội cũng sẽ không đả động gì đến Việt Nam hay các nước khác ngoài bối cảnh tác giả tự viết.

"Tôi không có thói quen lên xe của người lạ. Cảm ơn ý tốt của anh."

Đã đứng ở con đường này được gần nửa tiếng, Hạ Thư Hinh vẫn kiên trì bắt các xe taxi đi qua đi lại trên đường, hoàn toàn không có ý định lên xe của người đàn ông xa lạ trước mắt, cạnh anh ta là một chiếc xe phiên bản giới hạn.

Từ lúc thấy anh ta đột ngột xuất hiện ở nơi này, cô đã âm thầm đánh giá anh ta từ bộ quần áo đắt đỏ được đặt thiết kế riêng trên người, khuôn mặt điển trai và chiếc xe đắt tiền. Không cần nghĩ, đây chính là một kẻ không chỉ có tiền mà còn rất nhiều tiền. Hiện tại anh ta lại đỗ xe xuống cạnh chiếc xe của cô ngỏ ý tốt muốn mời cô lên xe anh ta, dù chỉ là một lời nói đơn giản, trên người anh ta cũng mang lại khí chất tao nhã dịu dàng nhưng trực giác mách bảo Hạ Thư Hinh kẻ này không đơn giản. Nếu là người Thủ đô, sống trong giới quyền quý Hạ Thư Hinh có lẽ sẽ biết đối phương. Từ nhỏ đến lớn, theo người nhà tham gia các bữa tiệc lớn nhỏ, cô sớm đã quá quen mắt với giới hào môn. Đằng này chiếc xe của đối phương rõ ràng là được vận chuyển từ Mỹ trở về, dù cho anh ta đang cười, thì đôi mắt lạnh lùng của anh ta vẫn đem lại cảm giác rất mâu thuẫn với lời anh ta nói. Một kẻ có tiền giúp đỡ một người bình thường chỉ đơn giản là có ý tốt hay là có mục đích sâu xa mà cô không thể đoán? Hạ Thư Hinh không chắc chắn, cũng chính vì vậy cô càng không thể lên xe của đối phương.

Lăng Thiếu Hàn cũng đã từng dặn dò cô rất kĩ dù có gặp chuyện gì thì phải gọi cho anh đầu tiên, nếu anh không nghe máy thì hãy gọi cho Tần Khải hoặc Dương Quý Thần, không được tùy ý lên xe của người xa lạ không quen không biết.

Ta không hiểu rõ con người đối phương, cũng không thể chắc chắn là người ta có ý xấu hay ý tốt với mình. Nhưng cảnh giác cao độ, tránh lên xe tiếp xúc với người lạ đặc biệt họ còn đem lại cảm giác bí ẩn nào đó cho mình thì càng nên tránh xa.

Xã hội ngày nay có quá nhiều cám dỗ, lừa đảo, không ít kẻ ngụy trang là người tốt, muốn lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình.

Cứ cho là Hạ Thư Hinh suy nghĩ quá xa, vô tình chụp mũ người xấu lên kẻ trước mắt đi thì cô vẫn không có ý định ngồi xe của một kẻ mà cô cảm thấy đối phương quá khó đoán.

"Chậc, cô đang đề phòng tôi hả?"

Người đàn ông bật cười.

Hạ Thư Hinh nhướng mi: "Lẽ nào không nên đề phòng sao?"

Dường như đối phương không ngờ Hạ Thư Hinh lại hào phóng thừa nhận câu nói của anh ta nên hơi ngẩn ra.

Sau đó anh ta nghe thấy Hạ Thư Hinh nhẹ nhàng cất tiếng: "Tôi là phụ nữ đã có chồng, đêm hôm khuya khoắt lại ngồi xe của một người đàn ông lạ mặt về nhà. Anh nghĩ xem, chồng tôi và người khác sẽ có suy nghĩ gì về tôi và anh. Huống hồ, chồng tôi là một người hay ghen đến mất lý trí. Vì thế, để tránh cho hiểu lầm, tôi vẫn nên chờ taxi thì hơn."

"Chỉ đơn giản là đưa về nhà thôi. Cô nghĩ quá xa rồi, tôi không có ý gì với cô, cô cũng vậy. Cần gì phải sợ miệng lưỡi người khác."

Hạ Thư Hinh lắc đầu: "Anh không hiểu đâu. Trên đời này, miệng lưỡi thế gian chính là một con dao sắc bén có thể đâm xuyên vào lòng người bất cứ lúc nào. Có đôi khi, ta nghĩ là ta trong sạch nhưng họ sẽ không nghĩ thế đâu. Dù sao thời nay, ai mà chả thích tự cho bản thân là đúng."

"Cô nghĩ nhiều rồi."

Đối phương khẽ cất tiếng.

Hạ Thư Hinh gật đầu: "Vậy nên, tôi chắc chắn là không nên xe anh ngồi đâu. Cảm phiền anh có thể đánh xe ra một bên đừng cản trở too bắt xe về nhà được không?"

Đối phương à một tiếng, anh ta không những không có dời đi mà còn cất một câu nhắc nhở Hạ Thư Hinh.

"Điện thoại cô rơi rồi."

Hạ Thư Hinh ngần ra, đúng lúc cô định cúi xuống nhặt điện thoại trên nền gạch lát xi măng thì đối phương đã nhanh tay hơn, anh ta cúi người trước mặt Hạ Thư Hinh, vô tình để lộ kí hiệu Z trên gáy anh ta. Cũng chẳng biết là anh ta cố tình hay vô ý để lộ hình xăm đó trước mắt cô.

Anh ta nhặt điện thoại của Hạ Thư Hinh lên, tiến lại gần cô. Hạ Thư Hinh cảnh giác nhìn anh ta, hơi lùi bước ra sau không muốn đụng chạm gì với anh ta. Đối phương chỉ cười nhẹ, không có hành động quá kích gì chỉ hơi nghiêng người bỏ điện thoại vào trong túi xách trên cánh tay phải Hạ Thư Hinh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận