Một năm sau.
Đầu tháng tám.
Vườn hoa nhà họ Hoắc.
"Em lại đang hóng gió sao?" Giọng nói của người đàn ông không vui vang lên, lập tức, một cái chăn lông dày và ấm phủ kín lên người nào đó.
"Em không lạnh!"
Người đàn ông cúi người, đắp chăn lông lên cho người phụ nữ, xương hàm dưới khẽ đặt trên mái tóc đen dày của cô: "Anh sợ em bị lạnh, lỡ như bị cảm lạnh, thì lại phải uống thuốc đó!"
"Em cũng đâu phải người bằng giấy đâu mà!" Vừa nói, cô còn có chút tức giận đưa tay ra muốn đẩy xe lăn tới phía trước một chút.
Người đàn ông chỉ đưa tay ra liền bắt được tay nắm của xe lăn: "Em muốn đi đâu đây?"
"Em đói rồi!"
Nghe vậy, người đàn ông cười một tiếng, liền cúi người bế người phụ nữ trên xe lăn lên: "Đi thôi, chúng ta về ăn cơm nào!"
Vân Tử Lăng nhìn qua người đàn ông này, không khỏi cau mày lại, nói: "Em có cây nạng mà, em có thể tự đi được, sao mà anh cứ thích bế em vậy?"
Hàm dưới của người đàn ông vểnh lên cao cao, ý cười tràn đầy tới tận đuôi mắt: "Làm sao vậy, anh ôm vợ của mình mà, em có ý kiến gì sao?"
Nghe vậy, Vân Tử Lăng không nói được gì nữa.
Đầu tháng tám, bên trong vườn hoa nhà họ Hoắc tràn ngập mùi hương hoa quế, mùi hương dìu dịu khắp bốn phía.
Ngày này của một năm trước, cô vốn đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chết đi, cá chết lưới rách cùng với ba người đó.
Thật không nghĩ tới, cô lại có mạng lớn như thế, còn không chết đi.
Chỉ có điều, chân bị thương nặng, cần phải điều trị phục hồi chức năng, mới có thể dần dần khôi phục.
Hôm nay, đã một năm trôi qua, cô đã có thể sử dụng nạng để đi bộ chầm chậm được rồi.
Bác sĩ nói, không bao lâu nữa, cô có thể không cần phải dùng tới nạng nữa.
Mà ba người kia, Cố Di Nhân thì chết ngay tại chỗ.
Vân Hâm Bằng cũng có mạng lớn như cô, tàn phế một cái chân, thành người què.
Về phần, Viên Thành kia là kẻ chạy nhanh chân nhất, thì bị thương nhẹ nhất.
Chỉ có điều, lúc mà cô tỉnh lại ở bệnh viện, Hoắc Ảnh Quân đã tống anh ta vào ngục giam rồi.
Với tội danh mưu sát Mạnh Thiên Tùng, cung đủ để nửa đời sau của Viên Thành phải chôn vùi trong ngục giam.
Chỉ là, cô không nghĩ tới, Viên Thành vậy mà lại ôm tất cả trách nhiệm về phía mình.
Vân Chí Hồng cũng không nhận được bất kỳ chế tài xử phạt nào, lại còn mang theo Vân Hà ra nước ngoài.
Chuyện làm ăn của nhà họ Vân tại Nam Thành ngày càng sa sút, nhưng cũng không hoàn toàn bị lụi tàn.
Người của nhà họ Vân, ngoại trừ cô, dường như đều đã biến mất khỏi Nam Thành rồi.
Hết thảy, đều yên bình đến nỗi khiến cho người ta dễ dàng hoảng hốt.
Hoắc Ảnh Quân bế cô đi vào bàn ăn, đầu bếp đã dọn ra hết đồ ăn chuẩn bị sẵn.
"Chị dâu, anh trai." Nhã Linh vội vàng cười đi tới: "Hai người rải cơm chó cả một ngày trời còn chưa thấy đủ sao!"
Vân Tử Lăng có chút xấu hổ, cách cô cầm bát đũa, đều có chút không quá tự nhiên.
Bây giờ, quan hệ giữa cô cùng Hoắc Ảnh Quân rất vi diệu.
Từ khi sự cố lần đó xảy ra, anh càng tốt với cô nhiều hơn, biến thành cẩn thận chăm lo từng li từng tí.
Mà cô, dường như cũng đã quen thuộc sự tồn tại của anh, hai người dù chưa bao giờ nói, anh yêu em hay em yêu anh.
Thế nhưng, trong lòng cả hai người đều giống như xích lại gần nhau hơn một chút.
"Em đã đặt được vé máy bay chưa?" Hoắc Ảnh Quân nhìn về phía Hoắc hỏi thăm.
Nhã Linh cầm lấy đũa gắp một miếng đồ ăn trong đĩa, lầm bầm: "Em thật sự không muốn đi Mỹ chút nào, sao bố mẹ đến giờ vẫn còn chưa về, ở Mỹ thì có gì tốt đâu?"
Một năm trước, ngày mà cô xảy ra chuyện cũng là ngày mà Khúc Tịnh Kỳ đưa Vân Tử Diễm cùng nhau rời khỏi đây.
Về sau, Hoắc Chấn Vũ xử lý xong hết tất cả mọi chuyện ở bên này, cũng bay sang đó ở cùng bọn họ.
Về phần, khi nào bọn họ trở về.
Thật đúng là chưa nghe nhắc tới.
Hoắc Ảnh Quân không để ý đến lời em gái mình phàn nàn, anh tỉ mỉ bóc sạch một con tôm cho Vân Tử Lăng, dặn dò cô ăn nhiều một chút.
Hoắc Nhã Linh thấy vậy thì cau mày nói: "Ây da, hai anh chị thật là... Được rồi được rồi, em vẫn là nên qua Mỹ cho rồi, em cảm thấy ở nhà cũng chướng mắt, chỉ có điều..." Cô ấy gõ gõ đũa: "Em khuyên hai người tranh thủ thời gian sinh một đứa con đi, cứ như thế... Hôn nhân của hai người sẽ càng ổn định hơn, hai người thấy em nói có đúng không?"
Vừa nói, cô ấy cười một tiếng, đứng lên: "Em không ăn nữa, em ra ngoài đi chơi với bạn đây!"
Vừa nói xong, cô ấy lập tức cười mà chạy ra ngoài.
Vân Tử Lăng cúi đầu, nhìn xem mấy con tôm trong chén, không nói chuyện.
Người đàn ông cụp mắt cười khẽ, xích lại gần bên tai cô: "Em cảm thấy đề nghị của Nhã Linh như thế nào?"
Vân Tử Lăng khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn về phía anh.
Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, sâu trong đôi mắt cũng tỏa ra ý cười: "Chúng ta sinh một đứa có được không em?"
Ánh mắt Vân Tử Lăng hơi né tránh, đôi đũa trên tay cô cứ thế rơi xuống trên mặt bàn.
"Em... Em ăn no rồi, em muốn trở về phòng..." Nói xong, cô liền nhúc nhích muốn đi.
Nhưng bên cạnh không có cây nạng, cũng không có xe lăn.
Cô muốn đứng dậy, thế nhưng lại hơi thiếu sức.
Hoắc Ảnh Quân cứ thế đưa tay liền bắt được cánh tay của cô, lại cười nói: "Đừng quậy nữa, ngoan ngoãn ăn cơm thôi nào!"
Vân Tử Lăng nhíu mày, không biết nên nói cái gì.
Chỉ cảm thấy mặt mình đang nóng rực cả lên.
Sau đó, bữa ăn tối này, cô ấy ăn với trạng thái như người mất hồn vậy.
Hoắc Ảnh Quân dĩ nhiên là đã nhận ra được, khi nhìn thấy cô vừa để đũa xuống thật lâu vẫn không cầm lên lại, liền biết được cô đã ăn xong rồi.
Thế là, anh đứng dậy, liền một mạch ôm cô rồi bế lên.
Vân Tử Lăng giật mình, hai tay trong trạng thái vô thức liền ôm chặt lấy cổ anh.
Mà hiển nhiên động tác này của cô làm cho ý cười trên khóe miệng người đàn ông càng tươi lên hơn bao giờ hết.
Ngồi trên thang máy, rất nhanh liền lên tới phòng ngủ.
Hoắc Ảnh Quân ôm cô đi vào bên giường, trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã đè cô xuống giường.
Lập tức, đôi môi nóng như lửa của người đàn ông liền chạm vào cánh môi mềm mại của cô.
Vừa chạm tới cánh môi mềm mại của cô, anh liền cảm giác đầu óc mình như nổ ầm một tiếng, cánh tay không tự chủ được mà nắm chặt, thôi thúc anh càng ép chặt cơ thể mềm mại của cô lại kề sát vào lồng ngực cứng rắn của anh.
Mấy phút sau, anh há to miệng hít lấy từng ngụm khí lớn, ép buộc mình tỉnh táo lại.
Một giây sau, anh hơi chống cơ thể mình lên, nhìn về phía người phụ nữ bên dưới mình cũng đang thở nhanh như vậy.
Môi Vân Tử Lăng, có phần ửng đỏ.
Cô không nhịn được khẽ cắn môi, có chút luống cuống nhìn anh, cả người không hiểu sao lại hơi căng thẳng lên.
Một năm.
Đã qua một năm rồi, anh đã không chạm vào cô.
Anh nói rằng, anh sẽ chờ cô.
Để chờ cô không còn mâu thuẫn, không còn sợ hãi nữa.
Cho dù, cô đã nhiều lần biết được, trong đêm khuya người đàn ông này luôn luôn phải đi tắm nước lạnh.
Người đàn ông nhếch môi mỏng của mình lên, giọng nói đã khàn khàn như một tờ giấy nhám: "Anh có hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói chúng ta có thể hoạt động một chút để gia tăng tình cảm, ví dụ như... Một số hoạt động trên giường với tần suất vừa phải và lành mạnh!"
"Anh, anh, anh không biết xấu hổ hả, cái gì mà hoạt động lành mạnh trên giường, anh, anh, ..."
Cô không nói tiếp được nữa.
Khóe miệng của người đàn ông lại càng tô đậm thêm bằng ý cười, đường cong càng vểnh cao lên hơn.
Mà lúc này, cô đang nằm trên giường trải drap trắng như tuyết.
Tóc của cô có hơi loạn, mặt lại hơi ửng hồng, lúc tức giận cũng là dáng vẻ một cô gái nhỏ yểu điệu.
Lúc Hoắc Ảnh Quân vừa hôn cô, quả thực có mấy phần động tình, lại vừa nhìn thấy ánh mắt của cô có chút buồn bực, bụng dưới của anh bỗng nhiên như được bơm máu không ngừng, đột nhiên đứng thẳng dậy.
"Tử Lăng..." Anh lại ép mình hạ xuống một chút, cổ họng nhấp nhô mấy lần: "Anh, anh muốn em!"
Vân Tử Lăng chỉ cảm thấy đáy lòng mình giống như là bị người ta nhẹ nhàng quấy chọc một cái, làm cho cô có phần không khống chế nổi mà run lên.
Hoắc Ảnh Quân thấy cô không có cự tuyệt, liền đặt xuống một nụ hôn trên trán của cô.
Nụ hôn này, như chuồn chuồn lướt nước, rất nhẹ.
Ngay sau đó, anh lại lướt dọc theo cái mũi, một đường đi thẳng xuống phía dưới.
Cuối cùng, đi vào giữa hai cánh môi phảng phất còn chút mùi hương mứt hoa quả nhàn nhạt, nghiền ngẫm, không dứt...
"Một năm trước, em đã nói, nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ ở bên nhau" Lời nói của người đàn ông, đột nhiên vang lên bên cạnh tai cô.
Vân Tử Lăng không hề động đậy, cứ như vậy lẳng lặng mà nghe.
"Tử Lăng" Anh kêu tên của cô, trong giọng nói mang theo tình cảm nồng nàn: "Chúng ta đừng chờ kiếp sau nữa, đời này, chúng ta bình bình yên yên ở bên cạnh nhau được không?"
Vân Tử Lăng nhìn người đàn ông này say đắm, vẫn chưa mở miệng trả lời anh.
Hoắc Ảnh Quân cũng không sốt ruột, mà là kiên nhẫn nói ra: "Trách nhiệm của em, anh đều biết cả, còn đường sau này, chúng ta cùng đi!"
Vân Tử Lăng nhìn anh, giọng nói của cô nhẹ nhàng vang lên: "Em, có thể tin tưởng anh không?"
Hoắc Ảnh Quân nhìn cô chăm chú: "Tin anh đi!"
Nghe vậy, Vân Tử Lăng nở một nụ cười tươi tắn, , đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ của anh, kéo anh lại gần sát mình.
"Hoắc Ảnh Quân, em không sợ lạnh, em không sợ chết, nhưng em, sợ đau, đặc biệt là nơi này..." Cô chỉ vào vị trí trái tim mình: "Đừng để nơi này của em bị đau, có được không anh?"
Đôi mắt Hoắc Ảnh Quân lập tức sâu lắng nặng nề hơn.
Anh biết, cô vẫn luôn rất sợ hãi.
Cô vẫn luôn đóng chặt cánh cửa trái tim mình lại.
Cô có thể nói ra được những lời này, chỉ sợ là đã dùng hết can đảm mà nói.
Trong lúc nhất thời, anh đột nhiên cũng có chút nghẹn ngào, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Một năm vừa qua, những gì tốt đẹp anh làm cho em, em đều thấy rõ mồn một, em thừa nhận mình rất nhát gan, em là một con nhím, chỉ có điều..." Cô nhìn anh chăm chú: "Em tự nguyện dỡ bỏ lớp gai nhọn vì anh, tự nguyện thử yêu anh!"
Đôi mắt người đàn ông thâm trầm đen như mặt biển đêm, anh nhìn cô, chỉ một lát, một nụ hôn lại rơi xuống trên cánh môi cô: "Anh vĩnh viễn không phụ lòng em!"
Vân Tử Lăng mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại, lần đầu tiên, cô chủ động tiến lại gần phía anh.
Cô vẫn luôn là một con nhím nhát gan.
Đối với bất kỳ người nào đều cực kỳ đề phòng.
Cô cũng không phải là không muốn yêu một ai.
Cô chỉ sợ hãi mình bị tổn thương mà thôi.
Nhưng lần này, cô muốn nếm thử một lần.
...
Một đêm qua đi.
Vân Tử Lăng nghiêng người nằm ở trên giường, lộ ra cánh tay trắng nõn.
Sáng sớm, ánh nắng màu vàng nhạt trong suốt, lọt qua rèm che từ cửa sổ, phủ xuống trên người cô.
Mà những dấu ấn màu tím còn lại sau đêm qua, cũng rất nổi bật trên làn da của cô.
Người đàn ông bưng một tô mì đi đến.
Một năm này, anh đã học được cách nấu cơm.
Mặc dù làm vẫn là không ngon lắm.
Thế nhưng, tiêu chuẩn về nấu mì đã sắp vượt qua được chú Lưu rồi.
Đến mức chú Lưu bắt đầu không ngừng đi học tập, sợ bị anh vượt qua sẽ bị mất chức.
"Tử Lăng..." Người đàn ông nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.
"Ừ" Nhưng người trên giường vẫn không mở mắt ra, chỉ hàm hồ trả lời một tiếng.
Nhưng điều mà cô không biết đến là, chỉ một tiếng này, giống như tiếng kêu của một con mèo nhỏ, khiến cho lòng người dao động không thôi.
"Thức dậy ăn gì đó đi em, nha?" Người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay trắng nõn của cô, muốn lay cô dậy.
Nhưng ai mà biết được, vừa nắm vào...
Thật sự rất mềm... Khó mà hình dung được!
Người đàn ông nhắm mắt lại, cổ họng không ngừng nhấp nhô mấy lần, người phụ nữ này chắc chắn không biết được, dáng vẻ của mình như vậy, hấp dẫn người ta đến mức nào.
Cô càng không biết, người đàn ông vào buổi sáng, rất dễ bị trêu chọc...
"Khụ khụ" Anh nhẹ nhàng tằng hắng một cái: "Đừng ngủ mà, dậy ăn một chút gì đó rồi hãy ngủ có được không?"
Vân Tử Lăng nhíu mày, không có mở mắt ra, lại bất mãn lật ra cả người lại nói lầm bầm: "Đừng quấy rầy em, em muốn ngủ..."
Hoắc Ảnh Quân choáng váng.
Anh không nói chuyện.
Người phụ nữ trên giường vừa xoay người một cái, chăn mền còn không đắp kín, toàn bộ phía sau lưng đều bị lộ cả ra ngoài.
Một mảng da vốn dĩ trắng như tuyết, bởi vì sự cố một năm trước, mà trở nên có hơi đáng sợ.
Lông mày Hoắc Ảnh Quân nhíu chặt vươn tay run rẩy sờ nhẹ vết thương phía sau lưng của cô: "Đau không?"
"Không đau." Vân Tử Lăng bị anh vừa chạm vào, liền mở mắt ra, thế nhưng cô cũng không quay người lại, mà là cười khẽ: "Anh có thấy rất ghê không?"
Người đàn ông không nói gì.
Lại đột nhiên ôm chặt cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên trên vết sẹo do bỏng kia.
Cơ thể Vân Tử Lăng lập tức cứng đờ lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!