Vân Tử Lăng lại Mộ Niệm Quang đẩy đến.
Mẫn Hy vẫn luôn canh giữ bên người cô, cô ấy chưa từng nhìn thấy xã hội đen.
Nhưng mà đột nhiên nhìn thấy nhiều người mặc đồ đen như thế này, khí thế của người nào cũng đều hung hăng như vậy.
Nhất thời Mẫn Hy có chút kinh sợ, ách…
Đáng sợ quá đi!
"Bà chủ." Quách Sở Tiêu đi ra, đón tiếp cô.
Nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô, vô cùng kinh ngạc, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, sao lại gầy đến thế này rồi?
Mộ Niệm Quang gật đầu, đẩy cô đi vào trong.
Rất nhanh, người bne trong đã mở cửa ra.
Đây là một nhà kho rất lớn, vừa bước vào liền là một hành lang rất dài.
Bên trong có một số âm thanh máy móc đang hoạt động, cũng không ít người đang đi tới đi lui.
"Nơi này là…"
"Nơi này là một nhà kho mà chúng ta nhận thầu, bên trong làm một chút linh kiện công nghiệp, đương nhiên có lúc muốn đào tạo một số người, đều cần có một chỗ để đặt chân." Người nói chuyện là người phụ trách của chỗ này.
Mộ Niệm Quang liền hiểu rõ, những người làm việc dưới này của bọn họ, không chỉ ở bên ngoài làm mấy chuyện xã hội đen.
Mà bề ngoài thì cũng đang làm việc.
Như vậy, không chỉ hai bên đều có thu nhập, mà những người anh em này cũng dễ ăn nói với người nhà hơn.
Còn nữa, như vậy thì sẽ không làm cho người khác chú ý.
--
Bên trong phòng làm việc.
"Tôi như vậy nhìn có ổn hơn không?" Hoắc Ảnh Quân vừa nhìn vào trong gương, vừa hỏi Long Thiên.
Long Thiên gật đầu, cậu ta chưa từng nhìn thấy Hoắc Ảnh Quân như vậy.
Hai ngày nay, anh vẫn luôn đợi ở đây, lôi thôi lếch thếch, không ngủ cũng không ăn, vừa nhận được một cuộc điện thoại thần bí thì liền đi ra ngoài.
Nhưng mà không lâu sau, lại cúi đầu ủ rũ mà quay về.
Ngay hôm sau bắt được thím Phương và con trai bà ta, anh mới có tinh thần lại.
Chỉ là ánh mắt vẫn trống rỗng như cũ.
Chỉ có khi đối mặt với ba người kia, thì ánh mắt mới trở nên tàn nhẫn, độc ác.
Nhưng giờ trong mắt anh lại toát ra sự sợ hãi, chờ mong, cùng với nhưng sự bất an…
Long Thiên biết, chỉ có yêu sâu đậm một người, mới có thể biến thành như vậy.
"Anh cả." Cửa bị mở ra, người phụ trách vội nói: "Bọn họ đến rồi."
Cánh tay Hoắc Ảnh Quân đang cầm dao cạo râu khẽ run lên một chút, sau đó để đồ xuống, xoáy người nhìn sang.
Người thiếu nữ ngồi trên xe lăn, buông mắt xuống.
Cô gầy rồi.
Gầy đi rất nhiều.
Anh nhìn cô, một tia sáng hiếm có lướt qua ánh mắt sâu thẳm : "Em, em đến, đến rồi."
Mẫn Hy nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân cũng cảm thấy choáng váng.
Chuyện gì mà Hoắc Ảnh Quân cũng gầy đi nhiều như vậy?"
"Bọn họ đâu?" Cô không ngẩng đầu, giọng nói đầy bình tĩnh.
"Tôi đưa em đến."
Hoắc Ảnh Quân nói xong, liền đi lại, Mộ Niệm Quang thấy vậy liền vội vàng đứng sang một bên, muốn để cho anh đẩy.
Nhưng mà…
"Đừng chạm vào tôi." Giọng nói lạnh lẽo của cô vang lên.
Bàn tay Hoắc Ảnh Quân liền dừng lại giữa không trung.
Mọi người đều bị hành động đó làm cho không biết phải làm như thế nào.
"Chuyện đó, bọn anh ở bên ngoài đợi em." Mộ Niệm Quang tóm lấy Mẫn Hy, đưa cô đi ra ngoài cùng anh ta.
Long Thiên cũng là một người nhanh nhạy, thấy vậy cũng vội khoát tay một cái, thủ hạ bên trong đều rời đi.
Bên trong phòng làm việc to lớn, giờ chỉ còn lại hai người.
Trong nhất thời, ai cũng không mở miệng.
"Dẫn đường đi." Giọng nói cô lạnh lẽo rơi xuống, không hề có một gợn sóng, giống như nhịp tim cô đã chết không còn tung tích nữa.
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân không làm sao có thể che giấu đi sự mờ mịt và trống rỗng trong đôi mắt.
"Niệm Quang nói em không ăm gì, tôi đẩy em đi." Nói xong, không để ý đến sự chống cự của cô, liền nắm lấy tay đẩy.
Hai tay Vân Tử Lăng cũng cầm lấy được bánh xe lăn, cô đang ngăn không cho anh đẩy.
Hoắc Ảnh Quân hít sâu một hơi, nở một nụ cười đầy lúng túng, không thể xua đuổi đi vẻ u sầu sâu trong đó, giọng điệu có chút bi thương: "Để lại chút sức, em mới có thể đối mặt với bọn họ!"
Vân Tử Lăng ngẩn ra, đôi tay dần dần nắm chặt.
Giây tiếp theo liền buông lỏng ra, đặt tay lên đùi mình.
Người đàn ông cười một tiếng cay đắng, rồi đẩy cô vào trong.
Mấy phút sau, đi đến một văn phòng, có mấy người đàn ông đứng ngoài cửa.
Bọn họ nhìn thấy Hoắc Ảnh Quân, vội hành lễ: "Tổng giám đốc Hoắc!"
"Mở cửa ra."
Mấy người đó vội mở cửa ra.
Hoắc Ảnh Quân liền đẩy cô vào trong, sau đó, cánh cửa lại bị đóng lại.
Vừa đi vào trong liền có thể nhìn thấy văn phòng này rất lớn.
Trong cùng có một chiếc giường rất lớn, trên giường có một người phụ nữ đang không có đủ vải để che thân…
Hoắc Ảnh Quân đưa cô về phía trước, rồi đứng sang một bên.
Lúc này Vân Tử Diễm cũng đã tỉnh lại, vừa nãy cô ta bị người ta lôi xuống giường.
Sau đó thay chiếc giường bẩn thỉu không thể tả kia thành một chiếc giường đơn mới.
Mà cô ta cũng được lau chùi qua loa, sau đó lại bị vứt lên chiếc giường anyf.
Một đống giấy vệ sinh trong thùng rác cũng không thấy nữa.
Cô ta cho rằng, đã hết hành hạ rồi…
Hóa ra là vì cô đến rồi?
"A." Cô ta nằm lỳ trên giường, nhìn cô, nở nụ cười, cười vô cùng càn rỡ.
Vân Tử Lăng không nói gì, cứ như vậy mà nhìn cô ta, từ những vết máu và vết bầm trên người cô ta, thì cô cũng hiểu được là đã có chuyện gì xảy ra.
"Nhìn thấy dáng vẻ giờ đây của tao, hài lòng không?" Vân Tử Diễm muốn chống người ngồi dậy.
Nhưng mà cơ thể bị hành hạ quá lâu rồi nên cô ta căn bản không thể dùng lực được nữa.
Thế nhưng cô ta lại không muốn mình nhếch nhác như vậy, liền bò về phía đầu giường.
Cố bám lấy đầu giường, chậm rãi chống đỡ cơ thể uể oải của mình lên.
"Vân Tử Lăng, mày vui rồi đúng không?"
Cô ta dựa vào đầu giường, ánh mắt đỏ như máu mà nhìn cô, đó là phẫn nộ.
"Chị vui không?" Cô hỏi ngược lại.
Nhưng mà, điều cô không thể khống chế được đó chính là bàn tay của cô đang nắm rất chặt rất chặt, cả người đều vô cùng căng thẳng.
Hận, cô vô cùng hận cô ta.
Mà trạng thái không tự nhiên của cô lại rơi vào trong mắt của người đàn ông.
Nhất thời khuôn mặt người đàn ông tràn đầy đau thương.
Nghe thấy vậy, Vân Tử Diễm nở nụ cười, cười rất lớn tiếng: "Ha ha ha, ha ha ha, đương nhiên là tao vui rồi, giết chết con của mày, tao vui cực kỳ! Ha ha ha ha ha!"
Hoắc Ảnh Quân nghe thấy vậy, vốn chỉ là những ngọn lửa tức giận giờ đã đạt đến đỉnh điểm, không nhịn được liền muốn tiến lên bóp chết cô ta.
Nhưng anh vừa mới bước một bước, áo đã bị người ta kéo lấy.
Hoắc Ảnh Quân nhíu mày nhìn lại, tay Vân Tư Lăng dang nắm lấy áo anh.
"Anh đi ra ngoài được không, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ta!"
Cô vẫn không ngẩng đầu, giọng điệu rất lạnh nhạt.
Nhưng mà nhìn kỹ thì thấy tay cô đang run rẩy.
Hoắc Ảnh Quân không khỏi nhíu mày: "Tôi ở đây với em."
"Anh thấy giờ cô ta vẫn có thể làm tôi bị thương sao?" Ánh mắt cô lại nhìn về phía Vân Tử Diễm đang nằm trên giường, con ngươi bắt đầu sung huyết.
Lúc này cho dù Vân Tử Diễm có đến được gần, thì hai chân cô ta vẫn đang run rẩy như cũ, tay cũng run cầm cập.
Rõ ràng trước đó đã bị phá hủy thất nặng.
Bây giờ cô ta, đừng nói là động vào cô, cho dù là xuống giường cũng cần có dũng khí.
Hoắc Ảnh Quân thấy vậy, thuận miệng nói: "Tôi đứng ngoài cửa đợi em, có chuyện thì em cứ gọi tôi!"
Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại hai người.
"Sao mày lại cam lòng để anh ấy rời đi?" Vân Tử Diễm mỉa mai mà nhìn về phía cô: "Không phải là mày nên giả bộ đáng thương, kiếm sự đồng cảm khi ở trước mặt anh ấy sao?"
Vân Tử Lăng chống lên ghế, chậm rãi đứng lên.
Bước chân của cô có chút không vững, không ăn bất cứ cái gì, đương nhiên là không được bao nhiêu sức lực.
Cô bước từng bước về phía cô ta, trong mắt tràn ngập màu đỏ tươi phẫn nộ.
Vân Tử Diễm nhìn cô, ánh mắt cũng tràn đầy sự thù hận: "Sao nào, có phải là mày đặc biệt hận tao không, giờ rất muốn giết chết tao, báo thù cho con mày hả?"
Vân Tử Lăng đi đến trước mặt cô ta, đứng từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Giây tiếp theo dùng toàn bộ sức lực của mình mà tát một cái.
Một tiếng "bốp" vang lên.
Mà tiếng này lại làm cho Hoắc Ảnh Quân sợ hết hồn, trực tiếp mở cửa ra.
Trên giường, Vân Tử Diễm chật vật mà ngã trên giường.
Cơ thể Vân Tử Lăng hơi run rẩy, bàn tay đánh người đang run lẩy bẩy.
Mệt quá đi, mới hai ngày không ăn uống, đánh người cũng phí sức như vậy!
"Tử Lăng…" Hoắc Ảnh Quân vội đỡ lấy cô, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn Vân Tử Diễm trên giường.
Một tát này làm cho lỗ tay Vân Tử Diễm ong ong, cô ta nằm trên giường, một hồi lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.
Tiếp đó, cô ta chậm rãi chống người lên, khóe miệng cô ta đang chảy máu, mặt cũng có chút sưng.
"Ha ha, thoải mái, thực sự là thoải mái!"
Vân Tử Diễm liếm vết máu nơi khóe miệng, đau đến nỗi cô ta vô thức mà nhíu mày một lúc.
"Cô ta không đáng để làm bẩn mất tay em!" Người đàn ông giống như là đã nén giận rất lâu, tiếng gần nhẹ thoát ra khỏi cổ họng. "Tôi sẽ trừng trị cô ta thay em!"
Đột nhiêm Vân Tử Diễm nở cười, ánh mắt của người đàn ông này thực sự là tràn đầy chán ghét, rốt cuộc là anh căm ghét cô ta nhiều như thế nào chứ?
Cô ta trở thành bộ dạng như thế này, còn không phải vì anh hay sao?
“Ha ha ha, lòng người dễ thay đổi mà, thực sự là quá tổn thương rồi!”
Vân Tử Lăng nhìn bộ dạng của cô ta, đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười tràn đầy sự mỉa mai, vô tình.
"Vân Tử Diễm, chị thực sự rất đáng thương đó!" Cô nhìn cô ta, khẽ nở nụ cười: "Vì một người đàn ông không yêu mình, chị mất đi toàn bộ mọi thứ, tình thân, huyết thống, đạo đức, còn cả lương tâm…"
Vân Tử Diễm một tay bụm mặt, nhìn chằm chằm vào cô.
Vân Tử Lăng tiếp tục mỉa mai: "Từ nhỏ cuộc sống của tôi đã không giàu có, nhưng tôi rất hạnh phúc, bởi vì tôi có tình yêu, mẹ yêu tôi, bạn bè yêu tôi, các cô chú trong ngõ đều yêu thương tôi, Vân Tử Diễm, chị thì sao? Ai yêu chị?"
Nụ cười của Vân Tử Diễm liền cứng đờ.
Yêu?
Ai yêu cô ta?
"Vân Hâm Bằng yêu chị sao? Đó là tính toán, Cố Di Nhân yêu chị, đó là lợi dụng, Hoắc Ảnh Quân yêu chị, đó là ủy thác, Khúc Tịnh Kỳ yêu chị, đó là thay thế, một đời của chị đều là sống vì lợi ích của người khác, chị có một người thực sự yêu chị không?"
Sắc mặt Vân Tử Diễm liền trở nên đen xì, cô ta run lẩy bẩy mà nói: "Tao, tao có, có, có Vân Hà yêu tao, Vân Hà thực sự yêu tao!"
"Đúng, Vân hà là người nhà duy nhất yêu chị mà không vì bất cứ mục đích gì, đáng tiếc, chị đã làm gì với Vân Hà, dùng sự ngu ngốc của chị, dùng lợi ích của chị để làm cho người yêu thương chị nhất biết thành bộ dạng không ra nam cũng không ra nữa, đây là cái mà chị gọi là yêu sao?"
Nói xong, cười mỉa mai một tiếng: "Sợ rằng điều đời này Vân Hà hối hận nhất chính là nhận chị, nhận một người chị bị điên như chị!"
Nghe thấy vậy, Vân Tử Diễm liền ngây người.
Cơ thể cô ta run rẩy kịch liệt, đột nhiên một giọt lệ rơi xuống.
Đúng, cả thế giới này không có một ai yêu cô ta.
Đời này của cô ta, đều là sống dưới cái bóng của người khác, dù cho sau này tiếp cận Hoắc Ảnh Quân cũng dưới cái danh nghĩa "trái tim" của Hi Vân…
"Đúng rồi, chị còn không biết nhỉ, Vân Hà đã nhảy lầu tự tử rồi!"
"Cái gì?" Vân Tử Diễm ngây ngốc, cô ta nhìn về phía Vân Tử Lăng, hỏi: "Mày, mày nói gì cơ?"
"Trên đường bọn tôi đến đây, người em trai thân yêu của chị không chịu được áp lực của dư luận, chịu không được sự mỉa mai của người khác, không chịu được sự suy bại của gia đình, không chịu đực toàn bộ áp lực mà nhảy lầu rồi!"
Vân Tử Diễm lập tức sụp đổ: "Không thể nào, không thể nào…A—"
Vân Tử Lăng không nói gì, cứ lạnh nhạt như vậy mà nhìn cô ta.
Vân Tử Diễm khóc một hồi lâu mới ngước mắt lên, ánh mắt oán hận mà nhìn chằm chằm vào cô.
"Là mày, là mày làm đúng không hả? Trước đây nó còn yên lành mà!" Cô ta nhìn chằm chằm vào Vân Tử Lăng mà hét.
"Là tôi làm đấy!" Hoắc Ảnh Quân lạnh nhạt mở miệng.
Vân Tử Diễm kinh ngạc mà nhìn Hoắc Ảnh Quân, trong mắt xuất hiện sự khiếp sợ cũng với sự khó tin: "Anh, anh làm cái gì?"
"Không có gì, chỉ là để cho người yêu cũ của trước trước đây của cậu ta, cùng với những bạn trai cũ làm chút chuyện nam nữ trước mặt cậu ta mà thôi."
Nói xong liền nở nụ cười: "Cảnh tượng miễn phí, chắc cậu ta rất cảm kích tôi đấy!"
Nghe thấy vậy hai tay Vân Tử Diễm liền run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy tức giận.
Tiếp đó cô ta nhanh chóng ngẩng đầu lên, hung hăng mà trừng bọn họ: "Tao giết con của bọn mày, bọn mày không muốn giết tao sao hả? Tao lại còn hạ thuốc độc nữa, thuốc đó sẽ làm cho cô ta cả đời này sẽ không thể mang thai được nữa, ha ha ha ha…"
Hoắc Ảnh Quân liền đi đến, bóp lấy cổ của cô ta, sức lực rất lớn.
Nhưng mà, lúc cô suýt không thể thở được nữa, người đàn ông liền buông cổ cô ta ra: "Muốn chết, làm gì dễ như vậy!"
Vân Tử Diễm ngã xuống giường, ho khan một trận.
Cô ta vừa ho khan, vừa nước mắt ầng ậng nhìn về phía bọn họ: "Tao bảo thím Phương bỏ thuốc giết chết con của bọn mày, đứa bé đó không còn nữa, lại không giết tao à? Hả? Ha ha ha, tao lại giết con của bọn mày đấy!"
Người đàn ông lại nheo mắt lại, cười như không cười mà nhìn cô ta: "Xem ra cô vẫn còn rất nhiều sức!"
Dứt lời liền vỗ tay mấy cái.
Rất nhanh, mấy người đàn ông đi từ ngoài vào.
"Tìm thêm mấy tên đầu heo lại đây, tốt nhất là nhặt đồng nát, cùng với mấy kẻ lang thang! Càng bẩn càng tốt, dù sao người bẩn với người bẩn mới là xứng nhất!"
Vân Tử Diễm liền ngây ngẩn.
Kẻ lang thang?
Nhặt đồng nát?
"Giết chết tao đi!" Cô ta vội lớn tiếng nói: "Có bản lĩnh thì giết tao đi chứ, làm chuyện như vậy thì có ích gì hả? Thì có bản lĩnh gì hả? Hả?"
Người đàn ông nhìn bộ dạng càng điên cuồng của cô ra, vẫn đứng yên lặng như cũ, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng giống như ma quỷ đến từ địa ngục, đôi mắt đau láy trống rỗng, toàn thân toát ra một loại khí tức làm người khác tuyệt vọng.
"Sau này, cô sẽ cảm ơn tôi!"
Hoắc Ảnh Quân vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh nhanh chóng tiến lên trước, cạy miệng của cô ta ra, nhanh chóng nhét mấy viên thuốc vào.
Vân Tử Diễm lập tức cúi người muốn nôn ra, đáng tiếc lại bị người ta cầm giật ngược tóc ra sau, căn bản không cho làm chuyện đấy.
"Đồ điên, Hoắc Ảnh Quân tao bị mù mới nhìn trúng mày!" Cô ta lớn tiếng gào thé.
Vừa rồi cô ta uống thuốc, nên mới bị…
"Đây chỉ là bắt đầu thôi!" Trong mắt người đàn ông không hề có chút cảm xúc nào, ngoại trừ sự lạnh lùng, thì vẫn là lạnh lùng.
"Ha ha ha, Vân Tử Lăng mày nhìn thấy chưa, người đàn ông này lạnh lùng vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, tao của ngày hôm nay chính là mày của ngày mai!" Cô ta lớn tiếng hét lên.
Vân Tử Lăng không thèm để ý đến, đẩy Hoắc Ảnh Quân ra, sau đó chầm rãi bước từng bước đi về phía xe lăn rồi ngồi xuống.
Sau đó liền quay người, chuẩn bị rời đi.
"Vân Tử Lăng mày muốn đi sao, đến đây đi chứ, mày sợ hãi rồi sao? Mày không dám giết tao đúng không?" Vân Tử Diễm lớn tiếng mà hét lên.
Vân Tử Lăng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Chết đi là giải thoát, tôi không muốn chị chết vì chị sống sót một cách đao khổ, chính là sự báo thù lớn nhất!"
Vân Tử Diễm:…
"Vì chị, Vân Hâm Bằng đã thua cuộc, vì chị, Cố Di Nhân đã chết, vì chị, Vân Hà nhảy lầu, chị cảm thấy ngày ngày xưng tội, ngày ngày gặp ác một, có phải là tốt hơn chút không? Hửm?"
Vân Tử Diễm tức giận mà nhìn chằm chằm cô, trong mắt tràn đầy tức giận: "Đừng nói nhảm nhiều thế, mày chính là không dám giết tao, ha ha, ngay cả con của mày cũng chết rồi, mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, mày vẫn còn là người sao?"
Vào giây phút này, khẩn cầu lớn nhất của cô ta chính là giết cô ta.
Cô ta không muốn sống.
Cô ta sợ mất kẻ lang thang sẽ đến trong lát nữa.
Cô ta sợ hãi mấy tên đàn ông biến thái lôi thôi sẽ đến trong lát nữa…
Càng sợ việc mình vừa nuốt vào nhiều thuốc như vậy, đợi lát nữa đối mặt với bọn buồn nôn kia, sợ là, cô ta sẽ không tự chủ được…
"Người?" Vân Tử Lăng cười mỉa mai một tiếng: "Chẳng lẽ chị không biết sao, từ giây phút mà mẹ tôi chết, tôi đã không phải người nữa rồi…"
Nói xong, xoay người nhìn về phía cô ta, nhìn những dấu vết trên người cô ta: "Sự trừng phạt này, chỉ sợ trong lòng chị lại cảm thấy vui vẻ chứ nhỉ? Còn chưa thành niên, chị đã vượt rào, sau đó không ngừng dây dưa với các loại đàn ông khác nhau, không ngừng chơi đùa với mấy cậu nhóc mới vào nghề, lát nữa, có rất nhiều người chơi đùa với cô, có vui không?" Giọng điệu của cô tràn đầy sự mỉa mai.
"Câm miệng!" Vân Tử Diễm rống lên, cả người run rẩy kịch liệt: "Giết tao đi, đến đây, giết tao đi này!"
"Chị nói xem, tháng sau, chị sẽ mang thai không?" Cô hỏi một đằng trả lời một nẻo, chau mày suy nghĩ một chút rồi tự nói: "Đúng rồi, bình thường bốn tháng thì thai nhi sẽ động đấy!"
"A, mày muốn làm gì, muốn lúc tao mang thai được bốn tháng thì lấy con của tao đi sao? Ha, lấy đi, dù sao tao cũng không quan tâm!"
Vân Tử Diễm giả vờ kiên cường: "Giết mấy đứa tao đều không quan tâm, mấy thứ con hoang đó tao mới không thèm quan tâm!"
"Không, chị sẽ quan tâm!" Cô cắt lời Vân Tửu Diễm, tự hỏi tự đáp: "Vì nó sẽ chuyển động trong bụng chị, sẽ cùng nhịp đập với trái tim cô, cứ vang ra từng tiếng bịch bịch như vậy…" Cô vừa nói, đôi mắt vửa đỏ lên: "Loại cảm giác đó…đặc biệt…đặc biệt tốt đẹp…"
Hoắc Ảnh Quân nhìn nụ cười trên mặt cô, mặc dù rất ngọt, nhưng vẫn không thể che giấu được sự bi thương.
Tim lại bị bộ dạng đó của cô đâm cho một nhát.
Rốt cuộc thì anh phải làm như thế nào mới có thể giảm đi sự đau khổ của cô?
Vân Tử Lăng không muốn ở lại chỗ này nữa, cô di chuyển xe lăng, xoay người.
"Hi Vân còn sống, mày biết chứ?" Vân Tử Diễm nhìn thấy cô muốn đi, không nhịn được mà mở miệng: "Tao thua rồi, từ lúc bắt đầu đều đã thua hoàn toàn rồi, tao vì đạt được anh ấy, mưu hại bạn tốt nhất của tao…"
Cô ta nghẹn ngào: "Thế nhưng, mày cũng không hề thẳng, mày cho rằng tao không còn nữa, thì mày có thể ở bên anh ấy sao, không thể nào, tối hôm đó, bọn tao đã lên giường rồi, điện thoại của anh ấy là do tao tắt, cũng vì vậy nây đứa con của mày mới chết!"
Cho đến giờ, cô ta cho rằng Hoắc Ảnh Quân thích Vân Tử Lăng, chính bởi vì hơi giống cô ta và Hi Vân.
Thế nhưng, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô ta mới biết rằng.
Anh thực sự chỉ yêu thích Hi Vân, chỉ là một loại yêu thích của anh trai với em gái.
Mà anh đối với cô, chính là tình yêu, tình yêu sâu đậm.
Giống như cô ta vậy, loại tình yêu đó đã thấm vào trong xương cốt.
Nghe thấy vậy Hoắc Ảnh Quân giận tím mắt, sao người phụ nữ này lại có thể nói dối trắng trợn như vậy.
Nhưng mà anh còn chưa bước được hai bước, Vân Tử Lăng đã lên tiếng: "Chúng tôi sắp ly hôn rồi."
Bước chân Hoắc Ảnh Quân dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô.
Vân Tử Diễm cũng ngây ngẩn như vậy, cô ta nhìn về phía cô, lại nhìn về phía người đàn ông đang sững sờ kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!