Bảy giờ tối.
Hoắc Ảnh Quân đang chiêu đãi Mộ Niệm Quang và Mẫn Hy ở bên trong khách sạn năm sao nhà mình.
Mấy năm không gặ, Mộ Niệm Quang đã lớn hơn một chút.
Trong mắt anh có rất nhiều u sầu.
Hoắc Ảnh Quân có chút kinh ngạc, loại ánh mắt này không nên xuất hiện ở một người trẻ tuổi như anh ta.
Rốt cuộc anh ta đã trải qua những chuyện gì?
“Ăn nhiều thêm một chút, ngoan!” Ánh mắt u buồn kia của Mộ Niệm Quang chỉ khi nhìn thấy Đa Đa mới hóa thành ôn nhu.
Từ khi Đa Đa đến đón Mộ Niệm Quang ở sân bay đến giờ, cậu bé vẫn luôn bám chặt lấy anh ta.
Ngay cả người bố như anh cũng bị lãng quên.
Cho dù có làm gì, cậu bé cũng không chịu rời khỏi Mộ Niệm Quang nửa bước.
Hoắc Ảnh Quân nhìn cử chỉ ngọt ngào quả bọn họ, cảm thấy không khỏi có chút ghen tị.
Vân Tử Lăng thì đã cảm thấy quen, trong ba năm nay, người ở bên cạnh Đa Đa nhiều nhất cũng chỉ có Mộ Niệm Quang, một người chú hết lòng hết dạ vì cậu bé.
Đối với cậu bé mà nói, chú Mộ là một sự tồn tại không thể thay thế.
Đương nhiên Mộ Niệm Quang cũng rất quý cậu bé, từ sân bay cho đến bàn ăn vẫn luôn ôm cậu bé, trên mặt tràn đầy ôn nhu.
“Ăn nhiều một chút,” Hoắc Ảnh Quân mở miệng phá vỡ sự trầm lặng.
Mẫn Hy vẫn luôn yên lặng ăn cơm, cô ấy không quen với việc cùng ăn cơm với người có thân phận địa vị cao như Hoắc Ảnh Quân, điều này khiến cô ấy cảm thấy áp lực.
Mộ Niệm Quang từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng, ánh mắt đặt hết lên người Đa Đa và luôn chăm sóc Đa Đa.
Vân Tử Lăng thấy vậy thì gặp cho Mộ Niệm Quang một miếng thức ăn: “Anh Niêm Quang, anh không cần phải chăm sóc Đa Đa như vậy đâu, thằng bé có thể tự ăn cơm.”
Mộ Niệm Quang mỉm cười nói: “Không sao, lúc trên máy bay anh đã ăn nhiều rồi, bây giờ vẫn chưa đói.”
“Đa Đa, con có thể tự ăn cơm được không, chú Mộ vẫn đang đói bụng đó!” Vân Tử Lăng biết không thuyết phục nổi Mộ Niệm Quang, cho nên trực tiếp chuyển mục tiêu sang Đa Đa.
‘Chú Mach, cháu tự ăn cơm được, chú mau ăn đi.’
Đa Đa bắt đầu ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm thìa lên xúc cơm ăn,
Mộ Niệm Quang mỉm cười sờ đầu cậu bé, bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Sau đó bầu không khí lại rơi vào im lặng.
“Cái đó, tôi ăn no rồi, Đa Đa có muốn đi ra ngoài chơi một chút không, dì thấy ở đây có chỗ vui chơi cho trẻ em đó!” Mẫn Hy không quen ăn cơm ở trường hợp như vầy, còn không bằng ra quán vỉa hè ăn cho sướng.
Đa Đa nghe thấy khu vui chơi trẻ em thì hai mắt sáng lên.
‘Con ăn no rồi.’
Cậu bé vội vàng làm một thurthees, say đó nhảy tuột khỏi ghế.
Mẫn Hy nhanh chóng ôm Đa Đa lên, nhìn về phía ba người: “Mọi người cứ từ từ ăn, tôi dẫn Đa Đa đi chơi trước.”
Vừa dứt lời, cô ấy lập tức ôm Đa Đa rút lui.
――――
“Ba năm qua thế nào?” Hoắc Ảnh Quân đặt ly rượu xuống nhìn về phía anh ta hỏi.
Động tác đang ăn của Mộ Niệm Quang khẽ dừng lại, sau đó nhìn về phía anh, trong mắt hiện lên vẻ máy náy.
“Xin lỗi, tôi đã chặn số của anh và từ chối tin tức thăm dò về Tử Lăng của anh.....”
“Là do Tử Lăng bảo cậu làm!” Hoắc Ảnh Quân cười, chỉ là nụ cười này có chút chua xót và bất đắc dĩ: “Tính cách của con nhóc này vô cùng ương ngạnh, hẳn là cô ấy đã uy hiếp cậu!”
Mộ Niệm Quang hơi giật mình, không biết nên nói cái gì.
“Đúng, là tôi!” Vân Tử Lăng nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân, thấy sự tổn thương ở trong mắt anh, cô lập tức dời ánh mắt đi.
Hoắc Ảnh Quân cũng không quá vướng bận về chuyện này, chỉ cần bây giờ cô trở về thì chuyện gì cũng không thành vấn đề.
Mộ Niệm Quang nhìn ánh mắt khác thường cuat hai người, anh ta cụp mắt xuống, cười nhẹ và không nói gì nữa.
Bữa cơm này có chút đè nén.
Một lúc sau, Mộ Niệm Quang buông đũa xuoóng.
“Tôi ăn xong rồi.”
Vân Tử Lăng đứng dậy: “Chúng ta đi tìm Đa Đa đi.”
Mộ Niệm Quang gật đầu, dẫn đầu đi về phía trước.
Hoắc Ảnh Quân đang chuẩn bị đi theo bên cạnh Vân Tử Lăng, nhưng đúng lúc này điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Anh cầm lên xem, là số máy riêng trong nhà.
Anh hơi nhíu mày, sau khi do sự mấy giây thì vẫn quyết định nghe máy.
“Alo..... Cái gì? Được, được, tôi biết rồi, tôi lập tức trở về!”
Hoắc Ảnh Quân cúp máy, vội vàng đi đến bên cạnh Vân Tử Lăng, nắm lấy cổ tay cô lo lắng nói: “Mẹ anh vừa nhập viện rồi, anh phải trở về mọt chuyến.”
Vân Tử Lăng hơi sửng sốt, Khúc Tịnh Kỳ nằm viện?
“Một lát nữa anh sẽ gọi cho em.” Sau đó anh nhìn về phía Mộ Niệm Quang: “Tôi phải đến bệnh viện một chuyến, tôi giao Tử Lăng cho cậu, một lát nauwx toi sẽ quay lại!”
Mộ Niệm Quang vội vàng gật đầu: “Được, anh chú ý an toàn!”
Hoắc Ảnh Quân nhìn Vân Tử Lăng một cái, nhưng anh không yêu cầu cô đi cùng.
Bởi vì anh biết mối quan hệ giữ bọn họ.
Thế là anh cấp tốc đi xuống dưới tầng.
――――
Hơn mười một giờ đêm.
Mẫn Hy về nhà.
Đa Đa ngủ.
Hoắc Ảnh Quân không trở về.
Mộ Niệm Quang không có chỗ để đi.
Ba năm trước đây anh ta đã bán căn hộ ở thành phố Nam Dương của mình đi, hôm nay trở về anh ta vẫn chưa kịp đặt phòng.
“Anh Niệm Quang, đêm nay anh ngủ ở đây đi!” Vân Tử Lăng nhìn Đa Đa cho dù đã ngủ thiếp đi nhưng vẫn ôm chặt lấy cánh tay của anh ta thì không nhịn được nói.
Mộ Niệm Quang nhíu mày nhìn về phía căn phòng kia: “Anh ngủ ở đây có vẻ không tiện lắm?”
“Không sao, ghế sopha ở trong phòng rất lớn, tối nay em ngủ trên ghế sopha là được, anh ngủ với Đa Đa đi.” Vân Tử Lăng vừa nói vừa mở tủ quần áo ra.
Trong mấy phòng VIP, bên trong tủ luôn chuẩn bị thêm một bộ chăn gối.
Thế là Vân Tử Lăng ôm chăn từ trong tủ ra đặt ở trên ghế sopha.
Mộ Niệm Quang khẽ rút tay Đa Đa ra, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt cô: “Làm sao anh có thể để em ngủ ở đây được, em đi ngủ với Đa Đa đi, anh ngủ ở đây cho!”
Vân Tử Lăng cau mày: “Anh đã ngồi trên máy bay lâu như vậy rồi, đừng tranh giành với em, nếu không lát nữa Đa Đa tỉnh lại sẽ khóc nhè mất!”
Nói xong, cô đẩy anh ta về phía giường.
Thấy vây, Mộ Niệm Quang không cố chấp nữa, anh ta nhìn Vân Tử Lăng nói: “Vậy anh đi tắm qua một cái!”
“Được!”
Sau khi Vân Tử Lăng trải xong chăn đệm ra sopha thì tự rót cho mình mình một chén trà.
Sau khi cô ngồi xuống được một giây thì lập tức lấy điện thoại ra xem.
Nửa tiếng sau, anh gọi điện tới, nói tối nay có khả năng không về được, anh sẽ ở lại bệnh viện một đêm.
Không biết Khúc Tịnh Kỳ đã xảy ra chuyện gì mà phải nhập viện?
Vân Tử Lăng khẽ thở dài một tiếng, cất điện thoại đi, chuẩn bị đi đến của sổ hóng gió.
Đúng lúc này điện thoại của Mộ Niệm Quang vang lên.
Vân Tử Lăng giật nảy mình, cô sợ tiếng điện thoại sẽ làm Đa Đa tỉnh giấc cho nên vội vàng đi đến cầm lấy điện thoại nghe máy: “Alo........”
――――
Mười lăm phút sau, Mộ Niệm Quang đi ra.
“Đa Đa vẫn còn ngủ chứ?” Mộ Niệm Quang nhìn cô hỏi.
Vân Tử Lăng nhìn về phía anh ta, hai mắt đột nhiên đỏ lên.
“Sao vậy?” Mộ Niệm Quang phát hiện ra cô có chỗ không đúng, vội vàng đi tới hỏi.
“Không có, không có gì, chỉ là em cảm thấy đã lâu rồi khôn gặp anh, có chút nhớ anh.” Vân Tử Lăng đột nhiên tiến lên nhào vào vòng tay của anh ta.
Mộ Niệm Quang vô cùng kinh ngạc về hành động của cô, hai bàn tay anh ta lơ lửng giữa không trung, không biết nên làm cái gì.
“Anh Niệm Quang, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, nhìn Đa Đa trưởng thành, đúng không?”
“Đồ ngốc.” Mộ Niệm Quang đưa tay ra vén tóc cô: “Đương nhiên là anh sẽ luôn ở bên canh hai người, mà sao đang êm đang đẹp em lại nói như thế?”
Vân Tử Lăng ôm thật chặt lấy người của anh, lắc đầu nói: “Không có gì, em chỉ muốn ôm anh như thế vầy thôi.”
Mộ Niệm Quang cười nói: “Em cũng lớn rồi mà còn làm nũng như vầy sao.” Nói xong anh ta đẩ cô ra, mỉm cười nói: “Nếu để Hoắc Ảnh Quân nhìn thấy, anh ấy sẽ lại ghen tị!”
Vân Tử Lăng nhìn anh ta, cảm thấy mắt ơi chua xót, chua xót đến mức khiến cho tầm nhìn của cô trở nên mờ đi.
“Được được được, không nói em nữa, đừng khóc nữa.” Mộ Niệm Quang vội vàng lấy khăn tay ra, vừa lau nước mắt cho cô vừa cười nói: “Đã làm mẹ rồi mà cồn thích khóc như vậy!”
Vân Tử Lăng nín khóc, mỉm cười nói: “Cho dù em có làm mẹ thì cũng vẫn còn nhỏ mà!”
“Ừm.” Anh ta gật đầu, sau đó đau lòng xoa đầu cô: “Em mãi là em gái nhỏ của anh.”
“Vâng, anh Niệm Quang, anh nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, đúng rồi, em vừa mới rót một cốc nước ấm đặt ở đầu giường, trước khi đi ngủ anh nhớ phải uống đó!”
“Được!” Mộ Niệm Quang cười, nói: “Vậy anh đi nhỉ trước!”
“Dạ!”
“Đừng suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi sớm một chút, chắc chắn sáng sớm ngày mai anh ấy sẽ về, biết chưa?” Mộ Niệm Quang cho rằng cô nhớ Hoắc Ảnh Quân cho nên an ủi cô.
“Được rồi, anh mau chóng đi nghỉ ngơi đi, em biết rồi!”
Vân Tử Lăng vội vàng vẫy tay cười.
Mộ Niệm Quang thấy vậy thì gật đầu, cầm túi xách của mình đi vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Vân Tử Lăng nhìn cánh cửa đã đóng lại, nụ cười trên khóa miệng cũng từ từ hạ xuống.
Cuộc gọi vừa nãy là từ một bác sĩ tâm lý người Hoa.
Người đó nói với cô qua điện thoại, bảo cô chú ý bảo Mộ Niệm Quang uống thuốc đúng giờ, đừng để anh ta chịu kích thích gì.
Phải chú ý hành động gần đây của anh ta, bởi vì........
Bệnh trầm cảm của anh ấy trở nên nghiêm trọng hơn.
Thậm chí, người đó nói cho cô biết, trước khi về nước, Mộ Niệm Quang từng có ý định tự sát.
Người đó bảo cô dẫn Mộ Niệm Quang đi tham quan thế giới nhiều hơn, khuyên bảo anh ta nhiều hơn, để tâm lý của anh ta không có quá nhiều vướng mắc và áp lực.
Vân Tử Lăng rất là sợ hãi, ba năm trước đây, công ty kinh doanh ở Pháp của Mộ Niệm Quang đã đoạt một công việc kinh doanh của một công ty khác khiến cho công ty kia vô cùng tức giận, cuối cùng chủ của công ty đó phát điên bắn chết bố mẹ của Mộ Niệm Quang.
Cũng bởi vì chuyện này đã khiến cho Mộ Niệm Quang tự trách, sau đó mắc bệnh trầm cảm.
Vân Tử Lăng nhìn cánh cửa đã đóng lại kia, trong lòng cô rất sợ hãi, đặc biệt sợ hãi Mộ Niệm Quang sẽ rời xa cô giống như chú Mạnh........
Sẽ không.
Cô sẽ không để cho bất cứ người thân nào biến mất khỏi mình!
――――
Ngày hôm sau.
Cả đêm hôn qua, Mộ Niệm Quang và Đa Đa đều ngủ khá ngon.
Nhưng Vân Tử Lăng thì lại ngủ không ngon, cô đã gặp ác mộng suốt một đêm.
‘Mẹ ơi, chú Mộ bảo hôm nay sẽ dẫn con đi chơi.’ Mới sáng sớm Đa Đa đã vô cùng vui vẻ.
Vân Tử Lăng nhìn Mộ Niệm Quang rồi lại nhìn Đa Đa: “Được, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”
‘Hoan hô, hoan hô.’
Ba người nhanh chóng đánh răng rửa mặt, Mộ Niệm Quang ôm Đa Đa, Vân Tử Lăng mỉm cười mở cửa.
Nhưng mà bọn họ không ngờ rằng, cửa vừa mở ra đã có vô số phóng viên tràn vào.
Trong chốc lát, vô số đèn flash liên túc nháy lên.
Đa Đa thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức bị dọa khóc.
“Các người đang làm gì đấy?” Vân Tử Lăng lạnh lùng quát mấy tên phóng viên như mấy tên điên này.
“Cô Vân, xin hỏi đứa bé này có phải là con của cô và ngài Mạc không?” Một người phóng viên lập tức hỏi.
“Đúng vậy, cô Vân, cô đã vượt quá giới hạn trong thời gian kết hôn sao?”
“Cô Vân, đứa nhỏ này là của anh Mộ sao, hai người đã sinh nó ở nước ngoài sao? Xin hỏi đứa trẻ này có phải thụ tinh ống nghiệm không?”
Mộ Niệm Quang lập tức sầm mặt, vội vàng ôm lấy Đa Đa, đi lên phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Nếu các người dám nói linh tinh, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của các người!”
Vô số phóng viên sững sờ, lập tức nói: “Nói lung tung, chúng tôi không có nói lung tung, đoạn video các người vụng trộm yêu đương đã được lan truyền trên mạng, chẳng lẽ các người không biết sao?”
Vân Tử Lăng khẽ giật mình, choáng váng.
Mộ Niệm Quang cũng choáng váng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!