Khi Vân Tử Lăng đến thành phố Nam Dương đã là hơn chín giờ tối.
Cô thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi, lập tức trực tiếp chạy tới bệnh
viện.
"Dì ơi..." Ngay khi Vân Tử Lăng chạy vào hành lang, cô đã nhìn thấy mẹ của
Mẫn Hy đang ngồi ở đó.
Khi dì Phương nhìn thấy Vân Tử Lăng, bà ấy vội vàng đứng dậy: "Tử
Lăng..."
“Dì à, còn Mẫn Hy, Mẫn Hy thế nào rồi?” Vân Tử Lăng vội vàng hỏi.
Dì Phương đột nhiên khóc lên: "Phẫu thuật...!đã được thực hiện xong, nhưng
vẫn chưa tỉnh dậy..."
Tim Vân Tử Lăng đột nhiên lỡ nhịp: "Phẫu thuật xong rồi mà vẫn chưa tỉnh lại
là sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Dì Phương lau nước mắt: "Mấy tên lưu manh kia đến cưỡng ép phá nhà,
Mẫn Hy tính tình hung bạo con cũng biết, nó trực tiếp đối đầu với những
người đó và bị người đó dùng cây gậy đập vào đầu..."
"Phá nhà cái gì chứ? Hai người bán hoa quả ở địa phương nào?"
"Ừ, có tin đồn là sẽ có người mua chỗ đó, nhưng những người bán hàng
chúng ta còn chưa có ký hợp đồng đồng ý, những người đó đã đem bọn lưu
manh đến phá bỏ, hoa quả trong nhà cũng bị đập nát.
Hiện tại chú của con
đang ở đó trông coi rồi!"
“Tại sao dì không báo cảnh sát?” Vân Tử Lăng vội vàng hỏi thăm.
Dì Phương lắc đầu: “Có thể quang minh chính đại tới đây đập phá, cảnh sát
lại không biết sao?”
Sau đó, bà ấy lau nước mắt: “Đều là chuột một ổ!”
"Là ai? Ai thu mua? Còn có năng lực lớn như vậy?"
Dì Phương nhìn cô, mở miệng muốn nói lại thôi.
Vân Tử Lăng khẽ cau mày, theo nét mặt của dì Phương cô dường như nhìn
thấy điều gì đó, cô theo bản năng hỏi: "Có phải người quen của con không?"
Dì Phương không nói, vẻ mặt rất khó chịu.
Vân Tử Lăng vội nắm lấy tay bà ấy: "Nói cho con biết, đó là ai?"
Nghe vậy, dì Phương nhìn cô, ánh mắt lóe lên, cuối cùng bà ấy nói: "Bố của
con!"
Vân Tử Lăng hít một hơi, Vân Hâm Bằng?
"Ông ta định mua đất của mọi người à?"
"Ừ" Nước mắt dì Phương lại rơi xuống: "Tử Lăng, con cũng biết chân của
chú con bị tật nên phải nhờ vào hàng hoa quả này để duy trì sinh hoạt.
Sao
bọn họ có thể nói phá liền phá đi chứ, điều này làm cho chúng ta khó có thể
sinh hoạt tiếp.
Tính tình của Mẫn Hy nóng nảy, đã gọi cho bố của con bằng
số điện thoại cố định trong biệt thự, hy vọng ông ta có thể xem xét lại, hoặc
đợi, hoãn lại cho chúng ta một chút, nhưng bố của con...”
Dứt lời, bà ấy không nói được nữa.
Vân Tử Lăng đã biết rõ kết quả như thế nào.
Đối với mẹ con cô, Vân Hâm Bằng có thể thấy chết mà không cứu, huống hồ
gì đến Phương Mẫn Hy, hai người bọn họ còn không có bất cứ quan hệ gì.
"Dì à, dì hãy chờ đó, con sẽ cho dì một câu trả lời thật thỏa đáng." Vừa nói
dứt câu, cô đã bước ra ngoài mà không hề quay đầu nhìn lại.
"Tử Lăng, con đi đâu vậy?" Dì Phương vội vàng hét lên.
Vân Tử Lăng quay đầu lại nói: "Nếu Phương Mẫn Hy tỉnh rồi thì dì bảo cô ấy
hãy chờ con, con sẽ trực tiếp qua đó!"
Nói xong cô lập tức chạy đi.
Vân Tử Lăng nghĩ, mặc kệ bố của cô có ngược đãi cô như thế nào thì cô đều
có thể bỏ qua, coi như không có chuyện gì từng xảy ra.
Thế nhưng, Phương Mẫn Hy là người bạn duy nhất mà cô có.
Gia đình của Phương Mẫn Hy nhiều năm nay vẫn luôn ủng hộ và giúp đỡ
cho cô rất nhiều, nếu không thì mẹ con cô đã không thể cầm cự nổi.
Bây giờ chính là lúc đến lượt cô bảo vệ gia đình họ!
Ở nhà họ Vân.
Khi Vân Tử Lăng trở về nhà, là thím Phượng ra mở cửa cho cô.
Bà ta nhìn thấy Vân Tử Lăng thì cau mày nói: "Cô chủ?"
Hôm nay Vân Tử Lăng mặc một bộ váy hàng hiệu đến khiến thím Phượng có
chút nghi ngờ.
Vân Tử Lăng không muốn đứng đây phí lời với bà ta, cô trực tiếp đi thẳng
vào sảnh.
Trong phòng khách, cô nhìn quanh một lượt nhưng vẫn không thấy Vân Hâm
Bằng đâu, nhưng cô lại nhìn thấy vài bà chủ giàu có đang nói chuyện và cười
đùa với Cố Di Nhân.
Vân Tử Lăng lạnh lùng liếc bà ta một cái rồi một mạch đi thẳng vào trong.
Những người phụ nữ giàu có đó đều nhìn thấy Vân Tử Lăng, sau khi cô đi rồi
thì mọi ánh mắt hoài nghi đều đổ dồn về phía Cố Di Nhân.
"Đây là Tử Lăng, Vân Tử Diễm và Tổng giám đốc Hoắc đang đi nghỉ phép."
Cố Di Nhân vội vàng giải thích.
Nghe vậy, mấy bà chủ cũng vội vàng gật đầu.
Vân Tử Lăng đi vào trong thì phát hiện Vân Hâm Bằng đang chơi mạt chược
với ba người khác cùng tuổi.
"A, Tử Lăng!" Một trong những người đàn ông trung niên đang chơi mạt
chược nhìn thấy cô, mỉm cười và hô lên.
Vân Tử Lăng không quen biết người này, cho nên đương nhiên cô cũng
không biết đáp lại ra sao.
Vân Hâm Bằng quay đầu lại nhìn thoáng qua thì nhìn thấy Vân Tử Lăng
đang đứng ở kia, đôi mắt lạnh như băng, ông ta cau mày nói: "Không phải
mày đang đi nghỉ phép cùng chị mày sao? Làm sao mà mày đã về rồi vậy?"
"Tôi có chuyện muốn nói với ông."
Ba người đàn ông trung niên khác trên bàn có chút sửng sốt, sau đó đồng
loạt quay lại nhìn về phía Vân Hâm Bằng.
“Có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi.
Mấy người này cũng đều là chú của mày,
cho nên ở đây không có người ngoài.”
Thấy vậy, cô đi thẳng vào vấn đề: "Có phải là ông đã mua lại Chợ Thái Bình
ở ngoại ô phía đông của thành phố Nam Dương không?”
Vân Hâm Bằng vừa chạm vào quân mạt chược vừa nói: "Sao thế, có vấn đề
gì sao?”
"Việc thu mua lần này của ông quá đột ngột.
Những người ở đó đều chưa
chuẩn bị sẵn sàng.
Hơn nữa, sao ông có thể ép buộc người ta phải tháo dỡ
một cách bạo lực như vậy chứ? Ông có biết bạn của tôi còn hôn mê bất tỉnh
và đang nằm trong bệnh viện vì những tên lưu manh đó không?”
Khi nghe thấy những lời này của cô, Vân Hâm Bằng nhíu mày.
Sau đó, ông ta đưa ánh mắt có vẻ không hài lòng về phía con gái của mình
đang đứng bên cạnh rồi hỏi: "Tao muốn làm gì, lại còn phải hỏi ý kiến của
mày sao?” Giọng nói của ông ta bỗng nhiên cao lên: “Hơn nữa, tao làm vậy
là vì lòng tham không đáy của mấy người kia.
Sao vậy, chẳng lẽ người bạn
kia của mày muốn tống tiền mày sao?”
"Có phải trong mắt ông, cứ là người nghèo thì không có lòng tự trọng, trong
mắt người nghèo chỉ có mỗi tiền thôi, đúng không? Ông không biết rằng bọn
họ đã sống ở đó bao nhiêu năm, họ cũng đã bỏ ra nhiều công sức cũng như
tình cảm ở nơi đó không? Ông nói tháo dỡ là lập tức đến tháo dỡ sao? Ngay
cả cơ hội để họ thở cũng không cho, ông đang muốn người ta tự sát sao? »
“Cháu là Vân Tử Lăng đúng không? Bố cháu làm như vậy cũng là vì nhà họ
Vân thôi, cũng là muốn cho cháu có một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương
lai.”
"Đúng vậy, Vân Tử Lăng à, từ lúc bố cháu đưa cháu về thì cháu đừng giao
du với những người quê mùa đó nữa.
Cháu cũng nên học cách sống đúng
với danh phận của mình đi.”
Vân Tử Lăng không để ý đến những người kia, mà cô chỉ nhìn về phía Vân
Hâm Bằng: "Tôi hy vọng ông sẽ bảo người ta dừng hành vi kia lại ngay lập
tức.
Cho dù ông muốn mua lại chỗ đó, nhưng mọi người vẫn còn chưa ký
vào hợp đồng, hành động cưỡng ép người khác phải tháo dỡ là vi phạm
pháp luật đó.”
‘Bang’ một tiếng, Vân Hâm Bằng đập mạnh xuống bàn mạt chược.
Sau đó
ông ta quay đầu nhìn về phía cô, giọng nói tức giận: "Mày đang nói hành vi
của tao là vi phạm pháp luật sao?”
Vân Tử Lăng nhìn về phía ông ta với ánh mắt không hề sợ hãi: "Ông đã nói
là muốn cùng bọn họ ngồi xuống nói chuyện, nhưng hành động lần này của
ông với đám cướp kia có gì khác nhau chứ? Chẳng lẽ trong mỗi cuộc làm ăn
của ông, ông đều sẽ dùng những cách tàn bạo như vậy để đạt được sao?”
Nghe vậy, mấy người đàn ông đang ngồi trên bàn không nhịn được mà nhìn
về phía Vân Hâm Bằng, sau đó lại nhìn về phía đứa con gái không nghe lời
này.
Tiếp theo, tất cả bọn họ đều lắc đầu.
Trong nháy mắt, Vân Hâm Bằng cảm thấy cô đã làm ông ta mất mặt trước
mấy người kia.
Sau đó, ông ta đứng dậy: "Mày thử nói lại mấy lời vừa rồi xem.”
"Tôi nói, tôi muốn ông xin lỗi và bồi thường cho bọn họ."
‘Bốp’ một cái tát nặng nề rơi xuống mang theo sự tức giận.
Ông ta đánh Vân
Tử Lăng đến mức cô ngã trên mặt đất.
"Ai, ông Vân, đừng như vậy.
Hãy cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đi." Ba
người đàn ông thấy vậy, vội vàng đứng lên.
Mấy người phụ nữ đang ở trong phòng khách cũng nghe tiếng động này nên
vội vàng chạy vào.
Mặt của Vân Tử Lăng lập tức sưng đỏ lên, nhưng cô vẫn chưa để ý tới
chuyện này.
Cô đứng dậy, dùng ánh mắt không hề sợ hãi nhìn chằm chằm
ông ta: "Tôi muốn ông xin lỗi và bồi thường cho họ thật xứng đáng.”
Nghe vậy, Vân Hâm Bằng tức giận đến mức cả người đều run rẩy: "Thím
Phượng, thím Phượng, mau mang roi đến đây cho tôi.”
Thím Phượng nghe thấy lời nói này của ông ta, lập tức nhếch miệng cười:
"Vâng, thưa ông chủ.”
“Này, ông Vân, đừng làm như vậy, đừng đánh con bé.” Ba người đàn ông vội
vàng nói.
"Này, tôi cảm thấy ông Vân làm như vậy là đúng.
Truyền thống nước ta
không phải vẫn luôn giáo dục con người phải coi trọng chữ hiếu sao? Con bé
không được giáo dục như vậy, sợ rằng sau này sẽ làm mất mặt cả nhà họ
Vân mất thôi.” Một người trong những người vợ giàu có vội vàng nói.
“Đúng vậy, tôi thấy vẫn nên dùng đến roi.” Một người khác vén mái tóc lên,
giống như đang chuẩn bị để xem kịch hay.
Cố Di Nhân cũng không nói gì, nhưng khóe miệng của bà ta lại không nhịn
được mà nhếch lên.
Chẳng mấy chốc, thím Phượng đã cầm roi tới.
Ánh mắt Vân Tử Lăng ngây dại trong vài giây, sau đó cô lập tức nở nụ cười
châm chọc: “Ông lại muốn đánh tôi sao?”
Vân Hâm Bằng không nói gì, cứ đứng im như vậy và nhìn chằm chằm vào
cô: "Mày còn dám nói nữa không?”
“Tôi muốn ông phải xin lỗi và bồi thường cho bọn họ.”
Cái roi được vung lên.
Quần áo trên người của Vân Tử Lăng thậm chí còn bị đánh đến mức bung
ra.
“Tôi muốn ông phải xin lỗi và bồi thường cho bọn họ.” Lúc này giọng nói của
cô lại càng kiên định hơn.
Tiếng ‘bốp’, ‘bốp’, ‘bốp’ của cái roi liên tiếp vụt lên người cô một cách mạnh
mẽ.
Cô cứ như vậy mà ngã xuống đất.
Nhưng tiếng roi cũng không vì thế mà dừng lại.
Một roi rồi lại một roi khác.
Những đòn đánh rất quyết đoán và tàn nhẫn cứ
thế rơi xuống.
Cứ như thể cô là kẻ thù của ông ta vậy.
“Ai da, ông Vân đừng như vậy." Một người đàn ông trong đó không nhìn nổi
nữa lên tiếng nói.
Mấy vị bà chủ nhà giàu cũng đều cau mày, như này, đánh cũng quá ác rồi...
"Mày còn nói nữa hay không?" Vân Hâm Bằng tức đến mức cả người run rẩy
Quần áo đắt tiền trên người Vân Tử Lăng đã bị ông ta đánh đến rách hết ra,
da thịt bên trong đều xuất hiện vết máu.
Vân Tử Lăng dùng tay chống trên mặt đất, mái tóc rơi tán loạn trên mặt, đột
nhiên cô ngẩng mặt lên cười lớn: "Nếu như ông không có bản lĩnh đánh chết
tôi, vậy thì, bí mật sáu trăm triệu đồng kia sợ là không giữ kín được nữa rồi."
Nghe xong, đôi mắt Vân Hâm Bằng lập tức trừng lớn lên.
Mọi người đều nghi hoặc nhìn nhau, bí mật sáu trăm triệu đồng, rốt cuộc là
chuyện gì?
"Cái đó, mọi người đều đi vào trong đi, đừng đứng ở đây nữa, khiến mọi
người chê cười rồi!" Cố Di Nhân vội lôi kéo mọi người vào phòng khách.
Bà ta lo sợ Vân Tử Lăng sẽ để bí mật kia lộ ra ngoài ánh sáng.
Thế là ở đây chỉ còn lại hai bố con bọn họ.
"Uy hiếp tao?" Hai mắt Vân Hâm Bằng dần dần đỏ lên.
"Vân Hâm Bằng tao lại bị người ta uy hiếp, hả?"
Nói xong, ‘vút’ một tiếng, một roi độc ác quất xuống.
"Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay tao có đánh chết mày thì cũng không có
một ai nói gì cả!" Nói xong, lại quất một roi thật mạnh xuống người Vân Tử
Lăng.
Một tay Vân Tử Lăng nắm chặt lấy chiếc roi da, trên chiếc roi dính đầy vết
máu màu đỏ, giống hệt như đôi mắt của cô bây giờ, đỏ đến doạ người.
"Vân Hâm Bằng, hoặc là có bản lĩnh thì ông đánh chết tôi, hoặc là, ông sẽ
được thưởng thức một chút, hậu quả của việc chơi khăm nhà họ Hoắc, nhà
họ Vân liệu có chống đỡ được hay không!"
Nghe xong, bước chân của Vân Hâm Bằng thụt lùi lại phía sau một bước.
Vân Tử Lăng chậm rãi đứng dậy, cả người nhếch nhác vô cùng, nhưng khóe
miệng vẫn treo lên ý cười cuồng vọng như cũ.
Cô nhìn chằm chằm ông ta, khẽ nghiêng người, gằn từng câu từng chữ:
"Vân Hâm Bằng, tôi đã không còn ai bên cạnh để cho ông uy hiếp nữa rồi..."
Vừa nói, ánh mắt cô lại phủ lên một tầng u ám: "Không cần trêu chọc tôi, nếu
không...!Cùng nhau chết!"
Giây phút này, Vân Hâm Bằng chấn động.
Sau khi Cố Di Nhân đưa hết tất cả mọi người vào phòng khách xong vội
quay trở lại, khi chạy đến nơi vừa hay nghe được câu cuối cùng.
"Bố nó à..." Cố Di Nhân bắt lấy cánh tay đang run rẩy của ông ta.
"Cô ta giống hệt với mẹ của cô ta, luôn biết cách uy hiếp người khác!"
Một câu này, hoàn toàn khiến Vân Hâm Bằng phẫn nộ.
"Đóng cửa, hôm nay, ông đây sẽ dạy dỗ thật tử tế đứa con gái bất hiếu này
một trận, ngược lại tao muốn xem thử nếu như mày trở thành tàn phế, mày
còn có thể nói ra được những câu như thế nữa hay không!"
Nói xong, roi da lập tức đánh xuống.