Câu chuyện bắt đầu từ hai mươi mốt năm trước.
Lúc đó Vân Hâm Bằng chỉ là vệ sĩ bên cạnh Bạch Hải Quỳnh.
Đúng vậy, lúc đó nhà họ Bạch cũng không kém gì nhà họ Vân bây giờ.
Ông Bạch và bà Bạch là những người hiền lành, lương thiện.
Năm đó Vân Hâm Bằng xuất ngũ và bắt được một tên trộm tại sân bay.
Kết quả là đã thu hút được sự chú ý của ông Bạch vừa nghỉ phép trở về, nên
đã thuê về làm vệ sĩ cho Bạch Hải Quỳnh.
Công việc của ông ta rất đơn giản, mỗi ngày phụ trách đưa đón bà đi học.
Sau đó trong một lần ngoài ý muốn, Bạch Hải Quỳnh bị bạn bè hãm hại nên
đã mất đi sự trong trắng.
Một tháng sau, bà đi kiểm tra thì biết rằng mình có thai.
Lúc ấy, hai vợ chồng nhà họ Bạch vô cùng khiếp sợ.
Họ không thể tưởng tượng được làm thế nào mà đứa con gái ngoan ngoãn
của mình lại có thể mang thai...
Vấn đề là ngay cả bố đứa trẻ là ai cũng không biết.
Không còn cách nào khác, ông Bạch đành phải để bà đi phá thai.
Nếu không sẽ không tốt cho cuộc sống tương lai của bà.
Nhưng dù thế nào thì Bạch Hải Quỳnh đều không nỡ, bà đã bị hại một lần,
bà không muốn hại đứa nhỏ trong bụng.
Cho dù bà cũng không biết đứa trẻ trong bụng mình là của ai...
Ngay lúc đó, Vân Hâm Bằng đứng dậy.
Ông ta bằng lòng lấy Bạch Hải Quỳnh làm vợ, còn thề rằng cả cuộc đời này
sẽ mãi mãi yêu bà.
Vân Hâm Bằng vừa xuất ngũ, bất kể là tư thế hay phong độ đều vô cùng
tuấn tú lịch sự.
Vì vậy hai vợ chồng nhà họ Bạch đã đồng ý cuộc hôn nhân này.
Sau khi kết hôn, Vân Hâm Bằng quả thực đối xử rất tốt với Bạch Hải Quỳnh,
ông ta biết nói lời hay ý đẹp, biết dỗ dành bà.
Chỉ trong sáu tháng ngắn ngủi, Bạch Hải Quỳnh chưa từng yêu ai, nay lại
hoàn toàn say đắm ông ta.
Chín tháng sau, đứa trẻ chào đời, là một cặp song sinh gái.
Vân Hâm Bằng bận trước bận sau nhưng vẫn luôn đối xử rất tốt với bà, điều
này khiến hai vợ chồng nhà họ Bạch vô cùng hài lòng.
Thậm chí họ còn nói với Bạch Hải Quỳnh rằng đợi đứa trẻ lớn hơn một chút,
sau đó sinh một đứa con cho ông ta.
Bạch Hải Quỳnh đương nhiên vui mừng đồng ý, bởi vì bà đã hoàn toàn yêu
người đàn ông có trách nhiệm này.
Nhưng ông trời lại không chiều lòng người, khi đứa trẻ mới được hai tuổi thì
hai vợ chồng nhà họ Bạch bị tai nạn và qua đời.
Khoảng thời gian đó là chuỗi ngày đen tối nhất trong cuộc đời Bạch Hải
Quỳnh.
May mắn là Vân Hâm Bằng đã chống đỡ cả thế giới cho bà, bắt đầu tiếp
quản công ty của bố bà.
Một năm sau, công ty đã phát triển mạnh mẽ hơn trước.
Bạch Hải Quỳnh nghĩ, có lẽ những tháng ngày hạnh phúc của mình sắp đến
rồi.
Bởi vì đứa trẻ đã đến tuổi đi học mẫu giáo, bà nên sinh một đứa bé cho ông
ta rồi.
Nhưng mà…
“Nhưng mà sao ạ?” Trái tim của Vân Tử Lăng đột nhiên lệch nhịp.
Khóe miệng Mạnh Thiên Tùng run lên, rồi ông ấy nắm chặt tay: "Ông ta là
một tên cặn bã, mọi thứ đều là giả tạo, ông ta đã tự tay xé nát giấc mơ của
mẹ cháu, ném bà ấy từ thiên đường xuống địa ngục..."
Hóa ra Bạch Hải Quỳnh luôn mong mỏi sinh cho ông ta một đứa con.
Nhưng ông ta lại dẫn một đứa con trai về.
Hơn nữa còn dẫn theo người tình.
Người tình đó chính là Cố Di Nhân!
Cứ như vậy mà quang minh chính đại dọn vào nhà.
Tin xấu đến quá đột ngột khiến đầu óc Bạch Hải Quỳnh trống rỗng.
Bà chất vấn, tại sao ông ta lại đối xử với bà như vậy?
Nhưng câu trả lời của ông ta là bà đã ngoại tình.
Trong khi ông ta đang làm việc chăm chỉ vì nhà họ Vân thì bà lại ngoại tình...
Mà đối tượng ngoại tình...!chính là ông ấy!
Mạnh Thiên Tùng!
"Tử Lăng, chúng tôi không hề có chuyện gì, thực sự không có gì cả." Mạnh
Thiên Tùng vội vàng xua tay, nước mắt nhanh chóng chảy xuống: "Tôi thực
sự không có, thực sự không có!"
"Chú Mạnh, lúc đó chú có ở nhà họ Vân sao?"
Mạnh Thiên Tùng gật đầu, "Bố mẹ tôi mất sớm, tôi cùng với dân làng xuống
núi và đến thành phố Nam Dương, chỉ nghĩ làm việc chăm chỉ nhưng lại bị
người trong làng hãm hại rồi bán cho một xưởng đen.
Sau đó tôi trốn thoát
và ngất xỉu trên đường...!được Hải Quỳnh đang đi đến trường nhìn thấy, bà
ấy đã vươn tay cứu tôi, bà ấy giống như một thiên thần vậy..."
Nói xong, ông ấy mỉm cười, "Bà ấy đã cứu tôi, sau khi nghe được cảnh ngộ
của tôi, bà ấy đã đưa tôi đến nhà họ Vân, ông bà ngoại của cháu khảo sát
tôi, cuối cùng mới đồng ý cho tôi ở trong nhà."
Mạnh Thiên Tùng là người trung thực và tài giỏi.
Sau khi bước chân vào nhà họ Bạch, mọi công việc nặng nhọc, vất vả hay
bẩn đều bị ông ấy tranh làm.
Ông ấy đã thích bà ngay từ lần đầu tiên Bạch Hải Quỳnh cứu mình.
Nhưng ông ấy biết thân phận của mình hèn mọn, không dám yêu cầu xa vời.
Sau đó, trong nhà họ Bạch lại xuất hiện thêm cả Vân Hâm Bằng...
Ông ấy thừa nhận rằng mình ghen tị với ông ta, nhưng khi nhìn thấy Bạch
Hải Quỳnh càng ngày càng vui vẻ, sự ghen tị của ông ấy dần dần hóa thành
chúc phúc, ông ấy nghĩ, chỉ cần được ở bên Bạch Hải Quỳnh và nhìn bà
hạnh phúc là tốt rồi.
"Đêm đó vốn là sinh nhật của mẹ cháu nhưng lại bị ông ta phá hủy, người
phụ nữ kia vẫn luôn khăng khăng rằng tôi có quan hệ không chính đáng với
mẹ cháu, còn lấy ra một bức ảnh..."
Mạnh Thiên Tùng nghiến răng nghiến lợi, "Tôi cũng chưa từng nhìn thấy
những tấm ảnh đó, chúng đều...!đều rất khó coi, nhưng đó không phải chúng
tôi, thật sự không phải.
Người mà Hải Quỳnh thích là ông ta, bà ấy chỉ một
lòng một dạ với ông ta..."
Thế nhưng mà có người lại không tin điều đó.
Quan hệ không chính đáng.
Không biết xấu hổ.
Người đàn bà lẳng lơ.
Những lời này khiến Bạch Hải Quỳnh trở nên bức bối.
Không dừng lại ở đó, khi Vân Hâm Bằng nhìn thấy bức ảnh thì vô cùng tức
giận, ông ta đã ra tay đánh Bạch Hải Quỳnh.
Mặc dù Mạnh Thiên Tùng là một người hầu, nhưng sao ông ấy nỡ nhìn Bạch
Hải Quỳnh bị đánh được chứ, vì vậy ông ấy đã tiến lên che chắn cho bà.
Điều này càng khiến Vân Hâm Bằng tức giận hơn
“Tôi đã nói, tôi và mẹ cháu trong sạch, sao ông ta lại có thể vu oan cho Hải
Quỳnh?” Giọng nói của Mạnh Thiên Tùng bắt đầu trở nên kích động, “Cháu
biết không, để chứng minh rằng tôi và mẹ cháu trong sạch, tôi… tôi… cầm
cây kéo..."
Đến đây thì ông ấy không nói nên lời.
Sự nhẫn nhịn và vẻ mặt đau buồn của Mạnh Thiên Tùng đã nói lên tất cả.
Ông ấy thực sự rất yêu, rất yêu Bạch Hải Quỳnh.
Để chứng minh cho sự trong sạch của bà, Mạnh Thiên Tùng đã tự tay hủy
hoại cuộc đời mình.
Nhưng ngay cả như vậy, điều này vẫn không thể xoa dịu cơn tức giận của
Vân Hâm Bằng.
Đêm đó, vì muốn ép Bạch Hải Quỳnh phải thừa nhận quan hệ không chính
đáng giữa họ, Vân Hâm Bằng đã đánh gãy chân của ông ấy.
Để bảo vệ Mạnh Thiên Tùng, Bạch Hải Quỳnh đã nhẫn nhịn và chịu thỏa
hiệp.
Bà ấy đồng ý ly hôn.
Đồng ý dọn ra khỏi nhà.
Nhưng nhất định phải dẫn theo con của bà đi.
Tuy nhiên, làm sao Vân Hâm Bằng có thể để bà dắt cả hai đứa trẻ đi được.
Nếu cả hai đứa trẻ đều bị dẫn đi thì người ngoài sẽ nghĩ gì?
Nói ông ta lòng lang dạ sói?
Nói ông ta vô ơn?
Sao Vân Hâm Bằng có thể để mình mang tiếng xấu như vậy chứ?
Hơn nữa, không ai biết sự thật cả.
Lúc đó Vân Hâm Bằng vẫn còn tình nghĩa của người làm bố.
"Điều đáng thương chính là, Hải Quỳnh luôn nghĩ rằng có lẽ ông ta nhất thời
hồ đồ mà thôi, có lẽ sẽ đón bà ấy trở về..." Mạnh Thiên Tùng siết chặt tay,
"Đời này Hải Quỳnh đã gả cho nhầm người rồi!"
Vân Tử Lăng vẫn im lặng.
Lúc này, rốt cuộc cô cũng đã hiểu.
Hiểu được vì sao Vân Hâm Bằng có thể đánh bà tàn nhẫn như vậy.
Phải biết là gương mặt của cô và Vân Tử Diễm giống hệt nhau.
Chẳng lẽ ông ta đánh người mà trong lòng không khó chịu sao?
Hừ!
Quả thực cô quá ngây thơ rồi.
Sao có thể khó chịu cơ chứ?
Cô hoàn toàn không phải con của Vân Hâm Bằng.
Làm sao mà khó chịu được?
Vân Hâm Bằng đã ép Bạch Hải Quỳnh phải đi, trên đầu còn mang tiếng là
người phụ nữ lẳng lơ.
Ông ta thuận theo tự nhiên mà chiếm tài sản của nhà họ Bạch, giữ Tử Diễm
lại chỉ để che mắt mọi người.
Vân Hâm Bằng, một kẻ có thủ đoạn vô cùng hung ác!
Thậm chí cô còn nghi ngờ rằng Bạch Hải Quỳnh bị người khác hãm hại có
liên quan gì đến ông ta hay không!
Và tại sao ông bà ngoại của cô lại đột ngột qua đời?
Trên thế giới này có nhiều chuyện bất ngờ như vậy, nhưng hết lần này tới
lần khác lại xảy ra với nhà họ Bạch.
Chẳng phải quá trùng hợp rồi sao?
Điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Trên màn hình hiển thị người gọi đến là Khúc Tịnh Quân.
“Tử Lăng… đi thôi, rời khỏi thành phố Nam Dương, được không?” Mạnh
Thiên Tùng nhìn cô, nói.
Tiếng chuông ‘tinh linh linh’ vẫn như trước.
“Tử Lăng...”
Vân Tử Lăng nhấn nút, chọn chế độ rảnh tay.
“Tử Lăng, sao em không tới? Tối qua anh đã nói với em rồi, anh đang ở nhà
dì, đã mời em cùng tới dự tiệc sinh nhật mà!”
Vân Tử Lăng nhìn về phía Mạnh Thiên Tùng, rồi lại nhìn vào điện thoại: “Mời
em đi...!nhưng mà...!bố em hình như không đồng ý...”
“Tử Lăng, bố của con đây, con đang ở đâu, bố cho xe đến đón, mau tới đây
đi.” Đây chính là giọng của Vân Hâm Bằng.
“Vân Tử Lăng, em nghe thấy không? Bố em kêu em đến mà.
Mau nói cho
anh biết em đang ở đâu, anh sẽ lái xe đến đón em.” Khúc Tịnh Quân vội vã,
vui vẻ nói.
Vân Tử Lăng hơi sửng sốt.
Vân Hâm Bằng này bắt chuyện với Khúc Tịnh Quân không phải quá nhanh
rồi sao?
Mới sáng nay còn mang vẻ mặt muốn cô nhanh chóng cút đi.
Bây giờ trên điện thoại lại tốt bụng, hiền lành như vậy rồi bắt cô qua đó ngay
lập tức.
Đây là nóng lòng muốn trói chặt cô vào cái cây lớn Khúc Tịnh Quân chứ gì!
Vân Hâm Bằng, ông đúng là thật biết cách tính toán!
“Vân Tử Lăng, em vẫn đang nghe chứ?” Giọng của Khúc Tịnh Quân lại
truyền đến.
Mạnh Thiên Tùng lắc đầu với cô, ra hiệu đừng đi.
Vân Tử Lăng nhìn bức ảnh của Bạch Hải Quỳnh trên nghĩa trang, sau đó
nhìn sang Mạnh Thiên Tùng.
Lập tức cúi đầu nói: “Em đang ở nghĩa trang Giáng Trần, anh đến đây đón
em đi.”
Dứt lời, cô cúp máy.
“Tử Lăng...”
“Chú Mạnh, chú có hận không?” Cô nhìn về phía ông ấy: “Chú có hận ông ta
đã hủy hoại mẹ cháu không?”
Hai mắt Mạnh Thiên Tùng đỏ hoe, nắm tay không khỏi siết chặt.
Tất nhiên rồi, ông ấy hận!
Vân Tử Lăng ngồi trên mặt đất, nhìn về xa xăm, nét mặt cô đơn: “E là đến khi
chết, mẹ cháu cũng không biết rằng người bức tử bà ấy chính là người mà
bà đã sai lầm gửi gắm cả bản thân.
Quả nhiên, mấy chuyện tình yêu này vẫn
là không nên dính vào!”
“Tử Lăng...”
“Chú Mạnh, chú yên tâm, cháu sẽ không giống mẹ, mù quáng để rồi yêu
nhầm người.” Nói xong, cô cúi đầu cười.
Tình yêu ư?
Cả đời này cô cũng không muốn đụng đến nó!
Mạnh Thiên Tùng nhìn cô, không nói được gì, nghẹn ngào: “Tử Lăng, cháu
nhất quyết không đi sao, nếu lỡ như Vân Hâm Bằng biết được chuyện
cháu...!cháu đang điều tra ông ta thì ông ta sẽ không bỏ qua cho cháu đâu!”
Vân Tử Lăng cười nhạt: “Chú Mạnh, chú đừng lo, cháu không ngu ngốc đến
vậy.”
Mạnh Thiên Tùng nhìn cô, hai tay nắm lấy tay cô: “Tử Lăng, vậy thì chú
Mạnh sẽ sống ở thành phố Nam Dương này, không đi đâu cả.
Nếu cháu cần
thì cứ tìm chú, chú có thể đánh đổi cả mạng sống này để giúp cháu, cháu
nghe chưa?”
Mũi của Vân Tử Lăng trong nháy mắt trở nên chua xót.
“Dạ!”
Vốn dĩ cô chỉ muốn xả giận cho Bạch Hải Quỳnh.
Nhưng hiện tại, cô muốn điều tra kỹ càng.
Hai mươi mốt năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Còn có những thứ thuộc về ông bà ngoại của cô.
Cô phải lấy lại từng cái một.
Ông ta, không xứng đáng sở hữu chúng!
Lúc này, nơi đáy mắt Vân Tử Lăng xẹt qua một tia tàn bạo, ánh mắt khát
máu, hung ác đến mức khiến con người ta kinh ngạc.
Chẳng bao lâu sau, xe của Khúc Tịnh Quân đã đến.
“Tử Lăng...” Mạnh Thiên Tùng có hơi lo lắng.
Vân Tử Lăng nắm lấy tay ông ấy, gật đầu: “Chú Mạnh, chú đừng sợ, mẹ
cháu ở trên trời sẽ phù hộ cho cháu.
Chẳng phải ông ta muốn trói chặt lấy
cây lớn cậu Khúc đó sao? Vậy thì cháu sẽ cho ông ta biết, cái cảm giác một
lòng muốn trèo lên cây cao rồi bị đè chết là như thế nào!”
Mạnh Thiên Dương vội vàng nói: “Nhất định phải gọi điện thoại cho chú, Tử
Lăng, nghe chưa? Có việc gì thì cũng phải bàn bạc với chú trước, biết
chưa?”
Vân Tử Lăng gật đầu thật mạnh, ánh mắt nhìn về phía Bạch Hải Quỳnh.
Sau đó, không kiềm chế được vươn tay sờ lên bia mộ.
Cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trên bia mộ.
“Mẹ ơi, hãy phù hộ cho con!” Nước mắt cô rơi trên đó.
Mạnh Thiên Tùng nhìn cô thế này, cũng khóc theo.
Hít sâu một hơi, lại ngẩng đầu lên, trên mặt cô hiện ra nụ cười rạng rỡ tiêu
chuẩn nhất.
“Vân Tử Lăng, cố lên!”
Dứt lời, bước thẳng rời đi...