Ngày hôm sau.
Khi Vân Tử Lăng tỉnh lại, ấn tượng đầu tiên đó chính là thân mình đau nhức...
Khẽ động đậy thân thể, lại chạm phải một thân thể... dịu dàng!
Giật mình một cái, cô nhanh chóng mở mắt ra.
Khuôn mặt điển trai của người đàn ông cứ vậy mà xuất hiện trước mắt cô không chút báo trước nào.
''A!...''
Một tiếng thét chói tai bất ngờ vang lên, như muốn xé rách cả trời.
''Hở?'' Người đàn ông mỉm cười, vẫn chưa mở mắt, nhưng ý cười trên khóe môi đã vô cùng dậm.
''Khốn nạn!'' Vân Tử Lăng giơ tay lên muốn tát anh một cái.
Thế nhưng, tay của cô lại bị người đàn ông bắt lấy.
Ngay lập tức, Hoắc Ảnh Quân từ tử mở hai mắt ra.
Tối hôm qua ngủ khá là ngon, mặt mũi của người đàn ông tràn đầy sự vui vẻ, cặp mắt sâu xa kia cũng vì vui mà trở nên vô cùng dịu dàng.
Anh trông như vậy, đẹp trai, dịu dàng, nho nhã, tất cả những từ ngữ hoàn mỹ đều tập hợp lại trên người anh cũng không quá đáng.
''Em muốn mưu sát chồng đấy à?'' Người đàn ông hơi nhướng mày lên, trong nụ cười lại có vài phần trêu tức.
Sắc mặt của Vân Tử Lăng tối sầm lại, cô nghiến răng nghiến lợi, muốn rút tay của mình lại, toàn bộ khuôn mặt muốn có bao nhiêu phẫn nộ thì có bấy nhiêu phẫn nộ.
Thấy vậy, anh mỉm cười, nắm lấy tay của cô lôi vào trong ngực.
Khi hai làn da lõa lồ đụng vào nhau, khiến cho Vân Tử Lăng muốn đẩy anh ra theo bản năng.
Thế nhưng anh lại ôm lấy lưng của cô, không cho phép cô rời khỏi mình.
Bởi vì, loại cảm giác ôm ấp này.
Thật sự là quá tốt đẹp!
''Hoắc, Ảnh, Quân!'' Hai tay để ở trước ngực, ngăn cản sự đụng chạm của hai người.
Toàn bộ lông tóc của cô như muốn dựng đứng cả lên, tiếng nói càng lúc càng như muốn giết người: ''Tôi phải báo cảnh sát!''
''Bảo cảnh sát?'' Hoắc Ảnh Quân hơi bất ngờ.
Vân Tử Lăng ngước mắt, hai mắt giận sôi lên như sắp tóe lửa: ''Anh đang hiếp dâm trong hôn nhân đấy!''
Trán của Hoắc Ảnh Quân thoáng cau lại, dở khóc dở cười: ''Tôi là chút chuyện mà vợ chồng nên làm với mợ chủ, sao lại là hiếp dâm được?''
''Tôi không muốn!'' Cô hét to lên, ánh mắt giận đỏ ngầu: ''Hoắc Ảnh Quân, anh thực sự chính là một tên biến thái!''
Nháy mắt, cô cảm thấy vô cùng tủi thân.
Tối hôm qua cô không nên đi về cùng anh ta.
Anh ta quả thực không phải là người!
Là cầm thú!
Thấy cô chống cự như vậy, Hoắc Ảnh Quân cũng vô cùng bất đắc dĩ: ''Chỉ biết là cô nhóc em trở mặt quỵt nợ!''
Anh thực sự không hiểu?
Vì sao, cô cứ không thích anh như vậy?
Thế nhưng, điều phải giải quyết trước tiên đó chính là, hiểu lầm của cô đối với anh.
Tránh cho cô chụp cho anh cái nồi là cầm thú!
Nói rồi, anh cầm lấy điều khiển TV ở một bên, đưa về phía màn hình chiếu mới nhất rồi nhấn nút một cái.
Nháy mắt, phía trên đã xuất hiện hình ảnh.
'Vân Tử Lăng, em chắc chắn muốn sao?'
'Tôi muốn, muốn, a, ưm...'
Trong hình, rõ ràng người đàn ông đang kháng cự lại.
Thế nhưng người phụ nữ lại vô cùng nhiệt tình nóng bỏng.
Người đàn ông gián đoạn suốt mấy lần, đều bị cô gái nhỏ kia kéo lại tiếp tục giày vò.
Vân Tử Lăng lập tức bối rối.
''Này, đây cũng không phải là Vân Tử Diễm đâu đấy!'' Hoắc Ảnh Quân thấy cô ngây người, anh vội vàng lên tiếng: ''Thấy chưa, rõ ràng em đang nói!''
Vân Tử Lăng nhìn hình ảnh trong video kia, chân mày hơi nhíu lại.
Trong đầu, loáng thoáng xuất hiện chút ấn tượng mơ hồ...
'Muốn, muốn nữa, hu hu... Còn muốn nữa...'
Vân Tử Lăng vốn đang hùng hổ, lúc nhớ lại, càng lúc càng kinh ngạc...
Cô, nhớ ra rồi!
Là cô...
''Tôi có từ chối đấy!'' Hoắc Ảnh Quân cao giọng, rất vô tội nói: ''Tôi thực sự có từ chối, còn dẫn em đến phòng tắm...''
''Câm miệng!'' Vân Tử Lăng nhìn anh chằm chắm, sắc mặt thoáng cái biến từ màu đen thành đỏ lựng.
Hoắc Ảnh Quân hơi nhướng mày, vẻ ma mị quanh quẩn trong đáy mắt, đôi môi mỏng khẽ cong lên cười như không cười, trông vô cùng biếng nhác.
"Tôi rất thích em hồi tối qua đấy!"
Anh nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía video kia, ý cười trong mắt càng rõ hơn.
Thấy vậy, Vân Tử Lăng thẹn quá hóa giận, giành lấy điều khiển TV trong tay anh.
Vội vàng tắt đoạn phim kia đi.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn về phía sắc mặt mất tự nhiên kia của cô, đột nhiên mở lời trêu ghẹo: "Em xem nên bồi thường tôi thế nào đi? Tối hôm qua tôi suýt thì cạn kiệt tinh lực đấy..."
Vân Tử Lăng nghiêng đầu nhìn anh, vội vàng cầm cái gối ném lên trên người anh: "Đi chết đi!"
Dứt lời, nhanh chóng túm lấy cái chăn ở bên cạnh gói kỹ mình lại.
Tiếp đó, mở tủ quần áo, cầm lấy quần áo, nhanh chóng đi vào trong phòng rửa mặt.
Thế nhưng đôi môi mỏng của Hoắc Ảnh Quân lại khẽ cong lên, ý cười vô cùng đậm.
Mất một lúc lâu sau, Vân Tử Lăng thay quần áo xong, khôi phục như lúc ban đầu rồi đi ra.
Mà Hoắc Ảnh Quân cũng đã mặc xong quần áo.
"Chuyện tối ngày hôm qua không được phép nói ra ngoài!" Cô cầm túi xách ở một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, cảnh cáo một câu.
Người đàn ông sửa sang quần áo xong, nhìn về phía cô rồi mỉm cười: "Tan học xong tôi đón em, thế nào?"
Vân Tử Lăng không thèm để ý đến anh nữa, quay người đi ra ngoài.
Hoắc Ảnh Quân cũng không ngại sự lạnh lùng của cô, trái lại còn như một đứa bé, vui vẻ cười đi vào nhà vệ sinh.
Vân Tử Lăng vừa đi vào cửa, lại đụng phải Hoắc Nhã Linh.
"Chào chị dâu!" Hoắc Nhã Linh vừa nhìn thấy cô, đã nở một nụ cười rất vui vẻ.
Vân Tử Lăng nhíu mày, ánh mắt chớp cái nhìn chòng chọc cô ta.
Chân mày của Hoắc Nhã Linh cau lại, thoáng chút không được tự nhiên: "Chị dâu, chị, chị nhìn tôi làm gì?"
Nói xong, cô ta đi đến phía thang máy.
"Nhã Linh!"
Bước chân của Hoắc Nhã Linh thoáng dừng lại, thân thể hơi cứng đời: "Làm... Làm sao vậy?"
Vân Tử Lăng đi tới, đứng trước mặt cô ta, cau mày lại: "Thứ hôm qua cô cho tôi uống là thứ gì?"
Vừa mới rồi ở trong nhà vệ sinh, cô suy nghĩ lại một chút.
Tối hôm qua cô ta thật sự rất không bình thường.
Cái hành động đóng, giống như là... Thuốc kích dục mà bên ngoài đồn đãi!
Thế nhưng, trước đó cô vẫn rất tốt, không phải sao?
Như vậy, sơ hở duy nhất, đó chính là khi cô uống cái gọi là 'tổ yến' kia xong!
Khóe miệng của Hoắc Nhã Linh khẽ giật giật, ánh mắt rõ ràng bắt đầu bất thường: "Tôi, tôi, thứ tôi cho cô uống là... Là tổ yến mà, cô, không phải cô biết rồi sao!"
"Hoắc Nhã Linh!" Vân Tử Lăng trông thấy ánh mắt của cô ta, lập tức hiểu ra.
Tối hôm qua, cô đã phát hiện ánh mắt của cô ta có gì đó không đúng.
Thế nhưng, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Thế nhưng, vào giờ phút này, nếu là cô không biết nữa, vậy thì thật là dại dột!
Hoắc Nhã Linh cũng hơi chột dạ, cô ta nhìn cô, bĩu môi: "Tôi, tôi không phải vì muốn giúp cô hay sao, mẹ tôi không thích cô, nếu như cô có thể sinh em bé sớm một chút, vậy không phải là được lòng của bà rồi sao!"
Vân Tử Lăng: ...
"Tôi, Hoắc Nhã Linh tôi rất trọng nghĩa, có ơn thì phải trả, cô không cần cảm ơn tôi!" Vô ta vung tay lên: "Cô cứ đi theo anh trai tôi là được!"
"Hoắc, Nhã, Linh!" Vân Tử Lăng thực sự tức giận không ít.
Cô ta có biết mình đã làm cái gì hay không?
Lại còn hùng hồn nói không cần cám ơn?
"A, cứu mạng với..." Hoắc Nhã Linh thấy ánh mắt như muốn giết người kia của cô, bị dọa sợ đến nỗi co cẳng bỏ chạy.
"Em dọa con bé sợ rồi đấy."
Vân Tử Lăng vừa mới chuẩn bị đuổi theo, lại lần nữa bị người nào đó ôm lại.
Ngước mắt nhìn, Hoắc Ảnh Quân mặt đầy tươi cười: "Tình cảm giữa hai người thật tốt! Ừm, tôi rất vui đấy!"
Vân Tử Lăng không hề nghĩ ngợi, muốn đẩy anh ra.
Thế nhưng anh lại nắm chặt lấy bả vai của cô, cúi người ghé sát cạnh tai cô nói: "Lợi dụng tôi xong, đã muốn vứt tôi sang một bên, Vân Tử Lăng, em vô tình biết bao nhiêu thế, hử?"
Hoắc Nhã Linh vào thang máy, thật sự là không dám dừng lại, đi xuống lầu trước.
Mắt thấy Hoắc Nhã Linh đã đi, ánh mắt Vân Tử Lăng lạnh lùng nhìn về phía anh, cười nói: "Trò đùa của người lớn mà thôi, tổng giám đốc Hoắc không cần cho là thật!"
"Ồ? Trò chơi... Của người lớn?"
Vân Tử Lăng mỉm cười, vươn tay ra, không chút khách khí tách từng ngón tay của anh.
Cuối cùng, nhếch môi cười một tiếng: "Tổng giám đốc Hoắc, nếu tôi đã ngủ cùng rồi, như vậy, hợp đồng của công ty chi nhánh các người có thể cấp cho công ty của tôi hay không?"
Thấy vậy, Hoắc Ảnh Quân nở nụ cười.
Anh vô cùng vui vẻ.
"Vân Tử Lăng à Vân Tử Lăng, em rõ là..."
"Thế nào, không được sao?" Vân Tử Lăng thấy anh cười không nhịn được, cô cau mày lại.
"Vân Tử Lăng, em có biết, cái hợp đồng kia có bao nhiêu người muốn có không?"
"Còn phải ngủ thêm một đêm sao?" Cô nhìn về phía anh, mặt không chút cảm xúc.
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân không khỏi đưa tay che ngực, nơi đó đang lâm râm đau đớn, từng chút vắng vẻ lạnh lẽo quẩn quanh.
Cô nhóc này, coi anh là hạng người như thế nào vậy?"
"Gần đây tôi vẫn luôn để mắt tới hợp đồng kia, đăng ký của công ty vài ngày nay tôi cũng đã xong rồi, tôi hi họng, tổng giám đốc cũng có thể cho tôi một cơ hội cạnh tranh công bằng!"
Cô vốn là muốn nói chuyện này với anh.
Thế nhưng mấy ngày nay vẫn bận rộn suốt, vốn chẳng có thời gian rảnh.
Thế nhưng tối hôm qua xảy ra chuyện bất ngờ, không thể không nhắc nhở cô.
Cô không thể ở lại lâu hơn nữa.
Một khi nắm được hợp đồng kia, cô sẽ lập tức ly hôn.
Tuyệt đối không còn muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa!
Hoắc Ảnh Quân đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ nghiêm túc này: "Em có biết, ý nghĩa của việc mở một công ty là gì không? Sự khó nhọc ở đằng sau ấy, em có thể chịu đựng nổi hay không?"
"Trong từ điển của tôi, không hề thiếu hai chữ khổ cực này!" Hai con mắt của cô nhìn thẳng về phía anh, không hề chùn chân chút nào.
Thấy vậy, anh kéo lấy tay của cô, đi đến phía thang máy.
"Sau hai tuần, công ty chúng ta cạnh tranh công khai, có thể đạt được hay không thì phải xem bản lĩnh của em đến đâu, thế nhưng, tôi nhắc nhở em một chút, bên phía nhà máy kia, chúng tôi coi trọng hơi!"
Vân Tử Lăng bị anh kéo đi, trong đầu nhanh chóng quay mòng mòng.
Nhà máy, giai đoạn sau, quan trọng hơn?
Tại sao anh lại phải nói cho cô biết?
Lẽ nào, đây là...
Là mở cửa sau sao?
Mặc kệ ra sao, tin tức này, đối với cô mà nói, vô cùng quan trọng!
...
Ở bên kia.
Vân Tử Diễm thuận lợi ngủ với Mộ Niệm Quang, cũng đưa nước đẩy thuyền với anh ta, người mà cô ta yêu vẫn là anh ta.
Cuối cùng, mới lưu luyến rời khỏi lồng ngực của anh ta.
Thế nhưng, cô ta cũng không đi đến trường học.
Mà là đi đến quán cà phê.
"Chị là... Chị Tử Diễm?" Vân Hà sáng sớm đã nhận được tin nhắn, vội vã chạy tới.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Vân Tử Diễm, cậu ta lại thoáng do dự.
Mái tóc ngắn, vẻ bề ngoài, vẫn lạnh lùng như vậy!
Chị Vân Tử Diễm đã đi đến thành phố Đông Dương một tháng, đến bây giờ vẫn chưa liên hệ với người nhà.
Chị ấy đã về thật chưa?
Giờ đây, cậu ta hơi do dự.
Vân Tử Diễm không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn về phía cậu ta, khóe miệng vui vẻ khẽ nhếch lên.
"Cô là Vân Tử Lăng?" Vân Hà cau mày, có phần không quá chắc chắn.
"Ai là chị của cậu?" Giọng nói của cô rất lạnh, ánh mắt cũng lạnh lùng.
"Cô là Vân Tử Lăng, cô tìm tôi làm gì?" Tính tình của Vân Hà không tốt, vừa nhìn thấy bộ dáng của cô ta, vô cùng tức giận: "Tôi nói cho cô biết, nếu như cô chọc chị tôi không tin, có tin tôi giết chết cô hay không?"
Thấy vậy, Vân Tử Diễm nở nụ cười: "Vân Hà, cậu vẫn là cái tính cục cằn đó!"
Giọng nói này, vẻ đùa cợt này, khiến cho Vân Hà ngây ngẩn cả người: "Chị, chị là chị của tôi mà!"
"Nói nhảm vừa thôi, tôi không phải chị của cậu, thì còn ai vào đây nữa, mau ngồi đi!" Vân Tử Diễm bật cười, khôi phục lại thành bộ dáng trước kia.
Vân Hà vội vàng ngồi xuống, sợ hãi than: "Trời ạ, suýt chút nữa tôi đã nghĩ chị là cô ta rồi!"
Vân Tử Diễm cười lạnh: "Một tháng này tôi ăn khổ cũng không phải không có tác dụng, thành phố Đông Dương đúng chẳng phải chỗ khiến người ta hài lòng, tôi suốt ngày ăn bánh bao, mặc cũng chỉ mặc hàng vỉa hè!"
Nghĩ tới đây, cô ta vô cùng tức giận.
"Chị, sao chị quay về không nói cho ba mẹ biết!"
"Trước tiên đừng nói gì, tôi có tính toán của mình!" Vân Tử Diễm biết Vân Hâm Bằng và Cố Di Nhân đối tốt với cô ta.
Thế nhưng, cô ta nhất định phải có quyết định của chính mình.
"Chị, chị muốn làm cái gì?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!