Thành phố Z.
Vân Tử Lăng và Mạnh Thiên Tùng cùng lúc xuất hiện ở thành phố Z thị, thời điểm này đã sau hai tiếng đồng hồ bọn họ có mặt ở đây.
Bọn họ vội vàng chạy tới bệnh viện kia mà không hề nghỉ ngơi.
Khi tới bệnh viện, chỉ vừa mới hơn bốn giờ chiều.
Từ buổi sáng đến tận bây giờ, Vân Tử Lăng chưa ăn chút gì.
Mạnh Thiên Tùng cũng không biết Vân Tử Lăng chưa ăn uống, ông ấy chỉ thấy gương mặt của cô nhợt nhạt, lo lắng hỏi: “Tử Lăng à, cháu có cần nghỉ ngơi một lát không, chú thấy sắc mặt của cháu không được tốt?”
Vân Tử Lăng lắc đầu, nói với Mạnh Thiên Tùng: “Cháu không có sao đâu chú Mạnh, trước hết chúng ta cứ tới phòng bệnh đã!”
Hiện tại cô đang rất sốt ruột!
Cô rất nóng lòng muốn nhìn thấy người kia, rốt cuộc là người như thế nào!
Thấy vậy, Mạnh Thiên Tùng cũng không nói gì nữa.
Ông ấy biết, điều quan trọng nhất mà Vân Tử Lăng đang lo lắng lúc này là gì.
Rất nhanh chóng, lần theo địa chỉ đã có, bọn họ đã tìm được chỗ người kia nằm, ở tầng trệt của bệnh viện.
Nhưng còn chưa tới phòng bệnh viện thì điện thoại đã vang lên.
Đây là điện thoại của Mạnh Thiên Tùng.
Mạnh Thiên Tùng vội cầm điện thoại lên bắt máy.
“Chúng tôi đã tới rồi, mau ở phòng bệnh đi ra ngay…”
Mạnh Thiên Tùng còn chưa nói chuyện điện thoại xong, đột nhiên có một người từ phòng bệnh chạy ra – đây là một cô gái tầm hơn ba mươi tuổi.
Vừa nhìn thấy hai người, cô gái kia có chút ngạc nhiên, vội hỏi han: “Xin hỏi, ông là chú Mạnh phải không?”
Mạnh Thiên Tùng vội vàng gật đầu: “Cô, cô là con gái của ông Trịnh phải không?”
Cô gái gật đầu, nhìn về phía Vân Tử Lăng, lại hỏi tiếp: “Hai người mau vào đi, bố tôi đang đợi hai người, ông ấy, ông ấy sắp không qua khỏi!”
Trái tim của Vân Tử Lăng đập mạnh, cô vội đưa Mạnh Thiên Tùng nhanh chóng đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, chú Trịnh đang nằm đó, đôi mắt đã không còn ánh sáng, trên người quấn đầy băng vải.
“Ông Trịnh, ông Trịnh ơi!” Mạnh Thiên Tùng vội đến trước mặt ông ta, cầm lấy tay ông ta mà nói: “Ông Trịnh ơi, ông làm sao vậy?”
Người đàn ông đang nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, nhìn nhìn Mạnh Thiên Tùng, lại nhìn Vân Tử Lăng đang ở phía sau ông ta, đột nhiên trợn to mắt: “Cô… Cô Bạch…”
Ánh mắt của Mạnh Thiên Tùng đỏ ngầu, ông ấy vỗ vỗ tay người đàn ông kia, nói: “Ông Trịnh, đó không phải là cô Bạch, người này là con gái của cô Bạch!”
Ông Trịnh nhếch miệng cười, gương mặt lộ rõ dấu vết của năm tháng khiến người ta không khỏi đau lòng.
“Con gái… Con gái của cô Bạch…”
“Đúng vậy, Bạch Hải Quỳnh có một người con gái, tên là Tử Lăng!”
Ông Trịnh run rẩy nâng tay về phía trước.
Vân Tử Lăng vội vàng lại gần, nắm lấy tay của ông ta nói: “Chú Trịnh!”
Ông Trịnh mỉm cười, khóe mắt đỏ hoe.
“Chú Trịnh à, chú đừng khóc!” Vân Tử Lăng vội vàng an ủi ông ta.
Đôi môi của ông Trịnh run run, ánh mắt bối rối: “Xin… Xin lỗi…”
Nói xong, hai tay của ông ta càng run lẩy bẩy.
“Ông trời ơi… Nào… Tới đây báo thù tôi… 21 năm trước… Vân Hâm Bằng tìm thấy tôi, bắt tôi lên xe… Dùng thủ đoạn… Ông ấy nói… Muốn đổi một chiếc xe mới… Nói, nói xin lỗi,… không ngừng động chân động tay, khiến xe có vấn đề… Sau khi xảy ra chuyện, ông ta, ông ta đã bán xe…”
Nói xong, đôi môi ông ta lại run rẩy, sau đó ông ta bắt đầu ho khan.
“Chú Trịnh, chú từ từ thôi, từ từ thôi…” Vân Tử Lăng tỏ ra rất lo lắng, vội vỗ vỗ nhẹ nhàng vào người ông ta.
Ông Trịnh hít một hơi thật sâu, khi cơn ho đã dịu lại, ông ta tiếp tục nói: “Lúc ấy, lúc ấy… Ông ấy đưa cho tôi… Ba trăm triệu đồng… Tôi, tôi không nghĩ nhiều, nghĩ… Đơn giản, nên đã đồng ý.
Cánh tay của Vân Tử Lăng liền trở nên cứng đờ.
Đôi mắt của ông Trịnh rưng rưng: “Tôi… Tôi chưa từng nghĩ tới… Vì chuyện này… Sẽ làm hai cụ nhà họ Bạch… Xảy ra chuyện… Dẫn đến chết người…” Nói xong, nước mắt ông rơi lã chã: “Là tôi, là tôi… đã hại chết bọn họ, ba trăm triệu đồng… Ba trăm triệu đồng này là oan nghiệt…”
Vân Tử Lăng cũng không kìm được, nước mắt của cô bắt đầu rơi xuống.
Cô chỉ biết.
Cô chỉ biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Vân Hâm Bằng.
“Con… Xin… Xin lỗi… Xin lỗi…” Cánh tay run rẩy của ông Trịnh đột ngột hạ xuống.
“Bố ――――――”
Vân Tử Lăng đứng một bên, cô không hề cử động, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Mạnh Thiên Tùng vội đưa tay ra nắm lấy tay cô, giọng nói nghèn nghẹn: “Con gái, đừng khóc, đừng khóc…”
Vân Tử Lăng nhìn Mạnh Thiên Tùng rồi cắn chặt môi, cả người cô không ngừng run rẩy.
“Đừng sợ, có chú ở đây, chú vẫn ở đây!”
――――
Khi ra khỏi bệnh viện, lúc này đã là bảy giờ tối.
Người nhà họ Trịnh đưa ông Trịnh trở về nhà.
Nhưng hai người không đi, cô đưa cho con gái của ông Trịnh một tỷ rưỡi.
Cô tỏ vẻ an ủi người nhà của ông Trịnh.
Sau đó, cô cùng với Mạnh Thiên Tùng lái xe tới sân bay.
Hai người mua vé máy bay trở về lúc chín giờ.
Khi Mạnh Thiên Tùng đang ngồi ở nhà chờ sân bay, người ngồi trước mặt ông ấy chính là Vân Tử Lăng.
“Tử Lăng à, chịu khó ăn một chút đi.” Mạnh Thiên Tùng mua vài chiếc bánh hamburger đưa cho cô.
Vân Tử Lăng lúc này đã phục hồi tinh thần, cô nhìn về phía Mạnh Thiên Tùng, cầm lấy chiếc bánh hamburger trong tay ông ấy, nhưng cô không ăn ngay, mà nặng nề nói: “Chú Mạnh, sao con người có thể thất đức như vậy? Sao con người có thể độc ác như vậy?”
Mạnh Thiên Tùng nhíu mày, ông ấy ngầm hiểu ý của cô.
“Con gái à, lòng người khó đoán!”
Đôi mắt của Vân Tử Lăng chùng xuống, lòng người khó đoán…
Nhà họ Bạch đối xử với ông ta không tệ, thậm chí ngay cả Bạch Hải Quỳnh cũng chấp nhận gả cho ông ta.
Tại sao ông ta còn không biết đủ?
Vì sao phải ra tay giết chết bọn họ?
Chẳng lẽ, còn có chuyện gì đó không thể nói cho ai biết?
Cô nghĩ mãi vẫn không thông.
Nhưng cô biết, mọi chuyện thực sự không đơn giản như vậy.
“Tử Lăng à, cháu đang suy nghĩ gì vậy?” Mạnh Thiên Tùng nhìn cô hỏi.
Vân Tử Lăng nhìn về phía ông ấy, lạnh lùng nói: “Cháu muốn ông ta nợ máu trả bằng máu, cháu phải làm cho mọi thứ ông ta có đều bị phá hủy!”
“Con gái à, cháu đừng làm chuyện điên rồ!” Mạnh Thiên Tùng có chút lo lắng nói: “Đối phó với ông ta không thể nóng vội, ngàn vạn lần cháu không được nghĩ đến tình huống tiêu cực!”
Vân Tử Lăng nhìn ông ta, cong môi cười cười: “Chú Mạnh yên tâm, sinh mạng của ông ta sắp không còn nữa, chỉ ba ngày thôi, Tập đoàn Hoắc Thị chính thức đối đầu với người ngoài tranh giành chi nhánh, đây là một công ty lớn, đợi Vân Hâm Bằng cố hết sức lấy được, cháu sẽ cướp nó trên tay ông ta!”
Mạnh Thiên Tùng giật mình: “Cháu muốn cướp? Cháu có tiền sao? Cháu có lớn được sản nghiệp lớn như vậy sao? Cháu có nhà xưởng không? Chuyện này, cháu làm sao làm được?”
“Chú Mạnh à, chú quên rồi sao, cháu đã có ‘chồng’!” Hai tay Vân Tử Lăng nắm lại.
Cô biết, miếng mồi thơm này không chỉ có Vân Hâm Bằng muốn có.
Mà tất cả các công ty đều muốn.
Bởi vì họ có thể kiếm được rất nhiều tiền.
“Cháu nghe nói Tổng giám đốc Hoắc là người làm việc rất nghiêm khắc, đặc biệt ở thương trường không nhận người thân thích, cho nên ông ta mới có được sản nghiệp lớn như hiện tại!”
Vân Tử Lăng cười nhỏ, đúng vậy, người đàn ông kia là người quyết đoán trong giới kinh doanh công khai lẫn bí mật.
Có lần ông ta đã lợi dụng tình cảm gia đình từ chú ruột, bác hai để làm ăn.
Hoắc Chấn Vũ đồng ý .
Nhưng tới cửa ải Hoắc Ảnh Quân, lại phát sinh chuyện từ chối.
Lý do chính là nó không tốt bằng một công ty nào đó…
Không nhận thân thích, chỉ nhìn kết quả.
“Tử Lăng à, cháu có nắm chắc phần thắng không?” Mạnh Thiên Tùng lo lắng hỏi.
“Không có!” Cô thật thà nói thẳng.
Thấy vậy, Mạnh Thiên Tùng nhíu mày, trong lòng càng thêm phiền muộn.
“Nhưng mà, cháu có thể học hỏi bọn họ, học những người nhà họ Vân, vì mục đích mà dùng mọi thủ đoạn!” Cho dù là thịt nát xương tan, cũng sẽ không hối tiếc!”
Đương nhiên những lời này cô không dám nói ra.
Bởi vì cô biết rõ, Mạnh Thiên Tùng thực sự đang rất lo lắng cho cô.
Mỗi bước đi của cô đều vô cùng mệt mỏi chết đi sống lại, cô không nỡ làm cho người duy nhất quan tâm đến cô phải phiền muộn.
――――
Lúc Vân Tử Lăng trở về nhà họ Hoắc đã là mười hai giờ rưỡi.
Khi cô trở về cũng chỉ có người hầu đang trực.
Mọi người thấy cô vẫn lễ phép gọi một tiếng “Cô chủ”.
Vân Tử Lăng mỉm cười gật đầu, sau đó cô lập tức đi lên lầu.
Mở cửa phòng, đèn ở trong phòng có chút lóe lên.
Người đàn ông đang nằm nghiêng ở trên giường, anh đã sớm chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt kia dưới ánh đèn lại trở nên vô cùng đẹp trai.
Giống như một bức tượng đẹp mắt, khuôn mặt anh đẹp đến nỗi khiến người khác phải ghen tỵ.
Vân Tử Lăng thấy vậy, lập tức nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau đó đơn giản rửa mặt.
Cô bị say máy bay, đến lúc này cô chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, mệt mỏi không chịu nổi.
Cô lau sạch tóc, chuẩn bị đi đến ghế sô pha.
Cô muốn ngủ.
Nhưng một giây sau cô đã dừng bước.
Ghế sô pha đâu?
Ghế sô pha trong phòng vậy mà lại không cánh mà bay?
Cô nhíu mày, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngủ say trên giường.
Là anh làm sao?
Cô để khăn mặt lên bàn, muốn để hai cái ghế sát lại cạnh nhau.
Nhưng cô nhìn xung quanh, hả, ghế đâu rồi?
Ghế cũng không cánh mà bay!
Đến lúc này cô đã có thể khẳng định chắc chắn là người đàn ông kia làm!
Sao lại ngây thơ như vậy?
Nhưng mà cô thật sự rất mệt mỏi.
Bên ngoài có ghế treo, nhưng đêm nay gió Đông Bắc thổi rất mạnh, thổi đến nỗi tiếng ‘vù vù’ vang lên rất lớn.
Cơ thể của cô cũng không tốt cho lắm, nếu ngủ ở bên ngoài một đêm sợ rằng ngày mai cô sẽ sinh bệnh.
Tìm Nhã Linh?
Cô đưa tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay một chút.
Bây giờ đã là một giờ đêm rồi.
Bây giờ đi quấy rầy người khác cũng không tốt!
Vân Tử Lăng hít sâu một hơi, sau đó quay người nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân đang nằm trên giường.
Anh ngủ cũng khá sâu, vị trí anh chiếm cũng không nhiều.
Cô thấy bên ngoài vẫn còn khá rộng.
Nghĩ vậy, cô liền nhẹ nhàng vén một góc chăn lên, sau đó chậm rãi nằm xuống.
Đương nhiên, nửa người của cô gần như đều ở bên ngoài.
Trên người cũng chỉ đắp được một góc chăn.
Vốn cô đã quá mệt mỏi, cảm thấy buồn ngủ, nhưng khi cô vừa nằm xuống, cả người cô lập tức trở nên căng thẳng.
Không biết có phải là sợ hãi hay không, hay là như thế nào, cả người cô đều có vẻ hơi co quắp.
Nằm ở một bên nho nhỏ phía ngoài, cô nhích tới nhích lui, vẫn luôn cảm thấy không thoải mái.
Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên có một cánh tay to lớn kéo đến.
“A…" Đột nhiên bị kéo, Vân Tử Lăng theo bản năng hét lên.
Nhưng lập tức thân thể của cô đã bị người kéo vào một lồng ngực ấm áp.
Cằm của người đàn ông kia đặt trên đỉnh đầu của cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Vợ anh về rồi…”
Thân thể của Vân Tử Lăng như bị kéo căng, cô rất mất tự nhiên, tay cô bắt đầu tách tay của anh ra: "Thả tôi ra!"
"Anh lạnh." Người đàn ông kia lại nhích gần đến sau lưng của cô.
"Hoắc Ảnh Quân, anh đi ra!" Khoảng cách gần như vậy khiến cơ thể cô không nhịn được mà run lên.
Cô đang sợ.
Cô sợ tiếp xúc với người khác phái.
"Thả tôi ra, anh có nghe hay không hả?" Vân Tử Lăng bắt đầu giãy dụa.
"Đừng sợ, là anh!" Hai tay của anh ôm lấy cô, giọng nói vô cùng dịu dàng.
"Buông ra, thả tôi ra!" Vân Tử Lăng bỗng nhiên cắn cánh tay của anh, vô cùng hung hăng.
Người đàn ông kia nhíu mày lại, nhưng anh cũng không buông ra, mà chỉ dịu dàng nói: "Đừng sợ, đừng sợ!"
Mùi máu tanh trong nháy mắt đã tràn đầy khoang miệng của cô, hương vị này cũng bắt đầu khiến Vân Tử Lăng bình tĩnh lại.
Cô ngây người một chút.
Sau đó cô buông ra cánh tay của anh ra.
Bên trên cánh tay kia là một loạt máu dấu răng, dễ thấy vô cùng.
"Đừng sợ, là anh, ách?" Hoắc Ảnh Quân ôm cô, gương mặt đẹp trai hiện lên vẻ bất đắc dĩ và đau lòng.
Vân Tử Lăng không hề động đậy, nhưng cơ thể vẫn căng cứng như cũ.
"Anh... Anh không ngủ sao?"
"Ừm, anh đang chờ về… đang chờ em trở về đấy!"
Vân Tử Lăng ngây ngẩn cả người.
Chờ em trở về!
Bốn chữ này không hiểu sao lại khiến lòng cô khẽ run lên.
Người đàn ông mỉm cười, môi mỏng xinh đẹp chậm rãi mở ra, anh dịu dàng nói: "Mệt không, ngủ đi!"
"Anh buông tôi ra, như thế này tôi rất không thoải mái..." Cô giật giật cánh tay của mình một chút, muốn để anh buông cô ra.
‘Ục ục'
'Ục ục'
Hai âm thanh đồng thời vang lên.
"Em đói bụng?" Hoắc Ảnh Quân có chút buông cô ra, hơi kinh ngạc.
Vân Tử Lăng có chút xấu hổ, chậm rãi thoát của anh: "Vậy, vậy là bụng của anh kêu!"
Hoắc Ảnh Quân mỉm cười, anh ngồi dậy, sau đó vén chăn lên, dắt tay của cô rồi mang cô đi xuống dưới tầng.
"Anh muốn làm gì?" Vân Tử Lăng mơ màng, bị anh nắm tay đi xuống cầu thang.
"Anh đói, em cũng đói bụng, chúng ta đi ăn cái gì!"
"Mấy giờ rồi?" Vân Tử Lăng không hiểu hành động đột ngột này của anh.
Hoắc Ảnh Quân không nói chuyện, mà vẫn cố chấp mang cô đi tới phòng bếp.
Người hầu đang trực ban thấy vậy, vội vàng đi đến hỏi: "Cậu chủ muốn tôi gọi đầu bếp đến không ạ?”
Hoắc Ảnh Quân khoát khoát tay: "Không cần, cô ra ngoài đi!"
Nói xong liền lôi kéo Vân Tử Lăng ngồi xuống một bên: “Anh nấu cho em ăn nhé?"
"Anh?"
"Đúng vậy, anh làm mì sợi cà chua cho em ăn.” Dứt lời, người đàn ông vụng về cầm lấy dao phay, gương mặt đẹp trai của anh như gặp phải kỳ phùng địch thủ, anh nhíu chặt lông mày, sau đó hết sức chăm chú cầm dao thái cà chua trên thớt.”
Vân Tử Lăng thấy vậy không nhịn được mà nhíu mày.
Cô tiến lên phía trước, cầm lấy dao phay trong tay anh rồi nói: “Để tôi làm đi.”
Hoắc Ảnh Quân hơi xấu hổ nói: “Anh đã xem qua video, chắc chắn anh có thể làm mà.”
"Tôi làm, anh nhìn, lần sau anh sẽ biết." Dứt lời, cô liền nhanh chóng cắt cà chua, sau đó bật bếp, bắt đầu xào.
Hoắc Ảnh Quân không nói chuyện, đứng ở một bên, ánh mắt vẫn luôn dính ở trên người cô.
Thỉnh thoảng lại say mê mỉm cười.
Không biết anh đã nhìn bao lâu, Vân Tử Lăng đã bê hai bát mì đến trước bàn.
"Trông có vẻ rất ngon.” Hoắc Ảnh Quân không khách khí, ngồi xuống trước mặt cô, trực tiếp bắt đầu ăn: "Ăn ngon!"
Vân Tử Lăng bất đắc dĩ mỉm cười, cả ngày cô chưa có gì vào bụng, ở sân bay Mạnh Thiên Tùng mua Hamburger cho cô, cô cũng không ăn.
Lúc này cô hoàn toàn thấy đói bụng.
Hoắc Ảnh Quân thấy cuối cùng cô cũng ăn, khuôn mặt anh lại đậm ý cười.
Sau đó anh lấy điện thoại di động ra đưa cho cô xem: “Thế cái này thì sao?”
Dứt lời, anh chỉ vào màn hình.
Vân Tử Lăng cúi đầu nhìn nội dung trên điện thoại.
Cô vừa xem đã thấy giật mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!