Tuy nói phòng tối lớn ngần ấy, Dịch Tuyết Phùng thân thể suy yếu cũng không thể đi lại, thế nhưng Ninh Ngu cứ khăng khăng nắm lấy tay hắn buộc phải cầm ống tay áo của y mãi không buông, dần dần hắn cũng có chút vô vị.
Một tay Dịch Tuyết Phùng ôm đầu gối ngồi trên giường bạch ngọc, cau mày nhìn Ninh Ngu bên cạnh.
Hai người ngồi buồn xo nửa ngày, mỗi lần Dịch Tuyết Phùng muốn lén lút buông tay đều bị Ninh Ngu cưỡng ép nắm trở về.
Ninh Ngu ngồi bên cạnh, rũ mắt xem quyển sách trên tay, cảm nhận ánh mắt Dịch Tuyết Phùng đang nhìn mình, hơi nghiêng đầu, hỏi: "Làm sao vậy?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Ngón tay của ta rút gân tới nơi rồi."
Ninh Ngu nói: "Vậy ta xoa xoa cho ngươi?"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng sợ y thật sự bắt đầu, lập tức nói: "Không sao rồi."
Ninh Ngu lúc này mới dời tầm mắt lần thứ hai đặt trên trang sách.
Dịch Tuyết Phùng nhìn y chằm chằm nửa ngày, rốt cục nhịn không được, nói: "Kiếm tôn, ngươi không bận sự vụ gì sao?"
Ngồi bất động ở nơi này của hắn rốt cuộc là có ý gì?
Ninh Ngu suy nghĩ một chút, nói: "Không có."
Y vốn muốn nói vạn sự của Man Hoang đều có Thanh Xuyên Quân, thế nhưng y hiếm khi nhạy bén nhận ra lúc trước Dịch Tuyết Phùng không quá vu vẻ khi nhắc tới Thanh Xuyên, vì vậy mới nuốt lại lời định nói.
Dịch Tuyết Phùng đơn giản đi thẳng vào vấn đề, nói: "Vậy rốt cuộc khi nào thì ngươi mới đi?"
Ninh Ngu bẻ một góc trang sách, nghiêng đầu nói: "Ngươi không muốn ta ở lại với ngươi?"
Dịch Tuyết Phùng lập tức chân tâm thực lòng: "Không muốn, ngài mau đi đi."
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu vuốt thẳng trang sách bị bẻ đi một góc, tầm mắt lần thứ hai chuyển vào trong sách, như không nghe thấy Dịch Tuyết Phùng nói gì, tiếp tục đọc chữ.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng bị chọc tức suýt nữa nhào lên cắn y.
Nếu là lúc trước, Dịch Tuyết Phùng ước gì ngày nào Ninh Ngu cũng một tấc không rời ở bên hắn, thế nhưng từ sau khi nghe Tương Hoan nói những lời kia, Dịch Tuyết Phùng không thể không ép buộc chính mình hạ quyết tâm, phải giữ khoảng cách với y, ít nhất là trước khi điều tra được chân tướng sự tình, tránh sau này nhận được kết quả lại không hạ thủ được.
Nếu như Ninh Ngu thật sự là hung thủ hại chết hắn, hắn vì cảm tình buồn cười kia nhẹ dạ không xuống tay được, vậy thì ngay chính hắn cũng cảm thấy bản thân vừa đáng thương lại nực cười.
Dịch Tuyết Phùng mặt không đổi sắc mài răng, nghĩ thầm thời điểm ta dính lấy ngươi ngươi lạnh nhạt với ta, còn dám lấy giới xích quất ta, hiện tại ta muốn giữ một khoảng cách cùng ngươi, ngươi lại muốn dính lấy ta da thịt bất phân, đổi thành người khác không chừng ngay cả nói cũng không thèm nói với ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Dịch Tuyết Phùng không muốn nhìn thấy gương mặt kia của Ninh Ngu nữa, càng không muốn tình cảm của mình đối với y lại thêm sâu đậm, trầm mặt định thu tay, nghiêng người xoay lưng về phía y.
Ninh Ngu lập tức nhận ra động tác của hắn, vừa muốn ngăn cản, Dịch Tuyết Phùng đã giành trước: "Ta muốn đi ngủ, không phải kiếm tôn định để ta vừa ngủ vừa nắm tay áo người chứ."
Ninh Ngu nhìn thần sắc của hắn quả thật có chút uể oải, ngẫm nghĩ một chút, mới rốt cục cam lòng để Dịch Tuyết Phùng thả tay áo y ra.
Dịch Tuyết Phùng được trả tự do, lập tức khoanh tay rúc vào trong lòng, ở trên giường bạch ngọc lăn nửa vòng, quay mặt về phía vách tường phủ đầy phù văn, mắt không thấy tâm không phiền.
Chỉ là hắn mới vừa xoay qua chỗ khác, liền nghe thấy sau lưng truyền tới vài âm thanh ma sát của y phục.
Dịch Tuyết Phùng cố nhẫn nhịn không hiếu kỳ quay đầu nhìn, đang thả lỏng thân thể đi ngủ, đột nhiên nhận ra Ninh Ngu nhẹ nhàng nhích lại gần, phủ một cái áo bào mang theo khí tức mát lạnh lên trên người hắn.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Ninh Ngu đắp xong, suy nghĩ một chút, lại lôi kia ống tay áo nhét vào trong cánh tay đang khoanh trên ngực của Dịch Tuyết Phùng, lúc này mới hài lòng: "Được rồi, ngủ đi."
Dịch Tuyết Phùng quả thực muốn trùm áo bào lên đầu y, nhưng lại sợ Ninh Ngu tiếp tục nghĩ ra biện pháp dằn vặt khác, mới cưỡng ép nhẫn nhịn, bọc lấy áo bào tràn ngập khí tức của Ninh Ngu nhắm chặt mắt lại.
Cảm giác hơi thở của Dịch Tuyết Phùng càng lúc càng đều đều, Ninh Ngu làm bộ nhìn sách hồi lâu rốt cục ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt của Dịch Tuyết Phùng.
Bộ thân thể này của Lâm Phù Ngọc mới qua mười sáu tuổi, cho dù Dịch Tuyết Phùng đoạt xá, gương mặt lãnh diễm kia vẫn như cũ còn sót lại một chút trẻ con, Ninh Ngu sống quá lâu, vốn toan tính thừa dịp Dịch Tuyết Phùng ngủ say lay hắn vào lồng ngực mình ôm nhau một hồi, thế nhưng nhìn chăm chăm thụy nhan kia hồi lâu, Ninh Ngu vậy mà không hạ thủ được.
Không giống năm đó đối với Dịch Tuyết Phùng như vậy, Ninh Ngu chỉ coi hắn là sự đệ cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng không có một tia xằng bậy, khi đó y có thể mặt không đổi sắc ôm Dịch Tuyết Phùng ngủ tròn một đêm cũng không có mảy may cảm giác tội lỗi, nhưng hiện tại y nhìn Dịch Tuyết Phùng ngủ say, rốt cuộc không thể như trước đây, coi như không có chuyện gì xảy ra được.
Ninh Ngu đưa tay đi, nhìn gương mặt Dịch Tuyết Phùng giãy giụa nửa ngày, rốt cục nhịn không được, từng li từng tí* kéo lấy một lọn tóc tản ra một bên của Dịch Tuyết Phùng.
*qt: tiểu tâm dực dực
Chỉ là một lọn tóc, nhưng cảm giác khuyết thiếu an toàn trăm năm qua trong lòng Ninh Ngu lại phảng phất như được lấp đầy, khiến y không tự chủ buông lỏng.
Có điều người phàm đều tham lam, đã nhập ma như Ninh Ngu lại càng như vậy, y nắm lấy lọn tóc kia một hồi rồi cảm thấy có chút không thỏa mãn, tiện đà thử thăm dò cầm lấy ngón tay Dịch Tuyết Phùng đang khoát trên, đầu tiên là cẩn thận bắt được một ngón, sau đó hai ngón, ba ngón, cuối cùng mười ngón đan chặt.
Ninh Ngu định thử mò vào moi bàn tay đang giấu ở trong tay áo của Dịch Tuyết Phùng ra, Dịch Tuyết Phùng lại như mơ thấy cái gì, đột nhiên giơ chân lên, một cước đá thẳng vào ngực Ninh Ngu, đạp cho y ngửa mặt về sau, mười ngón đan xen đột nhiên bị kéo căng.
Ninh Ngu suýt nữa té ngửa xuống giường, mà Dịch Tuyết Phùng cũng bị ngón tay lôi kéo làm cho mơ màng tỉnh lại.
Hắn mê man mở mắt, đập vào mi mắt chính là mười ngón tay liên kết của hai người.
Lúc này Ninh Ngu đã bình ổn được thân thể, y ngồi qua một bên, đối diện với tầm mắt tỉnh táo của Dịch Tuyết Phùng, nỗ lực xụ mặt vẩy vẩy tay, lạnh lùng nói: "Ngoan ngoãn ngủ đi, không nên động thủ động cước."
Dịch Tuyết Phùng mới tỉnh ngủ có chút ngơ ngác, còn tưởng tự mình động thủ nắm lấy tay Ninh Ngu, lập tức thành thực nói xin lỗi, vẩy vẩy muốn gỡ mấy ngón tay của y ra: "Xin lỗi, ta..."
Ninh Ngu chụp một phát không cho hắn buông tay, hơi nhíu mày: "Tha thứ cho ngươi, nhưng thấy ngươi yêu thích như vậy, cứ tiếp tục nắm đi."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Tóc tai Dịch Tuyết Phùng rối như tơ vò, một bộ nửa ngủ nửa tỉnh, hắn sửng sốt nửa ngày, mặt có chút xanh, hắn sợ Ninh Ngu giống lúc nãy ép hắn cầm tay áo của y mà nắm mãi không buông, cau mày dùng sức vẫy tay, nói: "Ta không thích, không thích một chút nào, mau buông ra."
Ninh Ngu không nghĩ hắn sẽ chống cự như vậy, có chút ngơ ngác nhìn lại.
Dịch Tuyết Phùng giãy dụa quá kịch liệt, ngay khi Ninh Ngu ngây người rốt cục tránh thoát, thế nhưng không kiểm soát được lực đạo, mu bàn tay theo quán tính đột nhiên hướng lên trên, phất qua đánh vào cằm Ninh Ngu.
Chỉ nghe được một tiếng vang yếu ớt, Dịch Tuyết Phùng trực tiếp bối rối.
Hắn mờ mịt thu tay, thế nhưng bản năng lập tức giơ tay về phía Ninh Ngu, muốn hỏi y có đau không, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm kêu: "Sư, sư huynh..."
Ninh Ngu mặt không đổi sắc nhìn hắn, ngay khi tay hắn còn chưa đưa đến trước mặt mình đột nhiên đứng phắt dậy.
Dịch Tuyết Phùng sợ hết hồn, nhanh chóng rụt tay về.
Sauk hi Ninh Ngu đứng lên, thần sắc lạnh lùng đi tới cửa, nhìn dáng vẻ tựa hồ rất tức giận, muốn lập tức rời khỏi phòng tối.
Dịch Tuyết Phùng nhìn bóng lưng của y, vừa sợ vừa cảm thấy mừng rỡ, hắn sợ Ninh Ngu vì cái tát vô ý vừa rồi mà xa lánh hắn, tức giận với hắn—— dù sao cái tính nhỏ mọn ghi thù từ nhỏ đến lớn của y không ai không biết; nhưng thấy Ninh Ngu rốt cục chịu rời đi, Dịch Tuyết Phùng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hắn không cần lâm vào tình thế khó xử, bắt buộc phải khống chế tâm tình của mình nữa.
Nhưng ngay khi Dịch Tuyết Phùng đang xoắn xuýt trong lòng, Ninh Ngu đi tới cửa phòng tối lại không động vào ám văn thông hành kia, mà thẳng tắp đứng trước cửa, quay mặt về phía bức tường, bất động.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Ninh Ngu tựa hồ đang phụng phịu, nhưng ngay cả người biết rõ y như Dịch Tuyết Phùng, cũng không hiểu y rốt cuộc vì một cái tát kia mà tức giận, hay vì mình muốn buông tay mà tức giận.
Ninh Ngu cứ như vậy đối mặt với vách tường, bóng lưng cao to kiên cường như đang treo mấy chữ cỡ đại "Không xin lỗi ta sẽ không quay trở lại", yên lặng đọ sức cùng Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng đỡ trán, cảm thấy đau đầu không chịu được, hắn vốn mềm lòng, huống chi Ninh Ngu hiếm khi phụng phịu như vậy.
Toàn bộ phòng tối trầm mặc chốc lát, Dịch Tuyết Phùng một mực an ủi mình: "Không được mềm lòng với y, tuyệt đối không được. Cho dù có mềm, cũng phải chờ tới khi đầy đủ chứng cứ, chứng minh y không phải hung thủ hại chết mình rồi mới mềm lòng sau."
Ninh Ngu đối mặt với vách tường, đợi nửa khắc có chút nôn nóng, trong lúc đó còn lén lút nghiêng đầu, muốn nhìn xem thử Dịch Tuyết Phùng rốt cuộc có đến dỗ y hay không.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu ngồi trên giường lặng im không nói tiếng nào của Dịch Tuyết Phùng, Ninh Ngu càng tức giận, thầm nghĩ: "Cho dù ngươi có xin lỗi, ta cũng sẽ không để ý đến ngươi nữa."
Dịch Tuyết Phùng thiên nhân giao chiến nửa ngày, rốt cục nhịn không được, thử thăm dò nói: "Cái kia..."
Hắn còn chưa nói gì, Ninh Ngu lập tức quay đầu, mặt mày treo bốn chữ 'lãnh huyết vô tình', nói: "Ngươi như thế khiến linh lực thông hành ở cửa mất hiệu lực, cho nên ta mới không mở cửa rời đi."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Ninh Ngu rốt cục tìm được lý do đứng đó hồi lâu cho bản thân, thấy Dịch Tuyết Phùng giữ lại liền tự cho rằng Dịch Tuyết Phùng không nỡ để mình đi, tâm treo cao rốt cục để xuống, y nhàn nhạt nói: "Hả? Sau đó thì sao? Ngươi kêu ta là muốn nói cái gì?"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Khóe miệng Dịch Tuyết Phùng co rút, nói câu này thật khiến người ta cạn lời, hắn nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tay áo Ninh Ngu đã bị hắn phá một lỗ to, y căn bản không đợi Dịch Tuyết Phùng trả lời, tự nhiên trở về ngồi ở mạn giường, lần thứ hai cầm sách, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nhìn nhìn, vừa nhìn vừa nói: "Có điều ngươi nói cái gì cũng vô dụng, chờ linh lực thông hành tốt rồi, ta lập tức rời đi."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng căn bản không biết phải nói cái gì, nhưng y không lập tức rời đi, đành phải duy trì nụ cười mỉm, thuận theo y đi.
Cách một bức tường bên ngoài phòng tối, Tương Hoan muốn điên rồi, hắn dùng một chút lại một chút linh lực tông vào cửa phòng tối, thế nhưng cửa đá không nhúc nhích một chút, ngay cả đá vụn cũng không thể đánh nát.
Thanh Xuyên Quân đứng bên cạnh thấy hắn càng ngày càng nóng nảy, nhịn không được nhẹ giọng nói: "Tương Hoan, kiếm tôn sẽ không làm gì quân thượng, ngươi không muốn..."
Hắn chưa khuyên xong, đồng tử tựa như lưu ly của giao nhân đột nhiên lóe lên một tia đỏ sậm, lạnh lùng nói: "Lúc trước ta nhắc nhở ngươi, đừng tùy tiện xuất hiện ở trước mặt ta, ngươi ngại mình sống lâu quá sao?"
Thanh Xuyên Quân ngẩn ra, có hơi chán nản nói: "Ta chỉ lo lắng quân thượng..."
"Bớt làm bộ làm tịch đi, thật khiến người ta ghê tởm." Giao người nói chuyện không chừa nửa phần lưu tình, ánh mắt khi đối diện Thanh Xuyên Quân giống như nhìn thấy cái gì dơ bẩn đến cực điểm, tất cả đều là chán ghét, "Năm đó ngươi chính là dùng bộ dạng dối trá này lừa dối quân thượng, đồ chó săn của Mục Tuyết Thâm."
Thanh Xuyên Quân như đã bị mắng quen, mặt không biến sắc, mười phần lạnh nhạt nhìn hắn, nói: "Ta cũng không phải chó săn của Mục Tuyết Thâm."
Tương Hoan cười lạnh: "Lời từ miệng yêu ma có lời nào là thật, một câu đều không thể tin, ta nhớ ngươi năm đó còn nói muốn một đời cống hiến cho chủ nhân ta, sao mới được trăm năm, ngươi đã leo lên người Ninh Ngu rồi?"
Đôi mắt Thanh Xuyên Quân run lên, hơi nghi hoặc nhìn Tương Hoan hùng hổ doạ người, tựa hồ đối Ninh Ngu có địch ý rất lớn, ngẫm nghĩ nửa ngày hắn mới như nhận ra điều gì, đột nhiên nói: "Quân thượng bây giờ lạnh nhạt với kiếm tôn như vậy, là bởi vì hoài nghi chuyện năm đó có liên quan đến kiếm tôn sao?"
Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!