Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Mình Ta Mỹ Lệ

Lúc Dịch Tuyết Phùng bị lừa bán, mới ba bốn tuổi, nhỏ như vậy căn bản không thể nhớ được bao nhiêu sự tình, ấn tượng khắc sâu nhất chính là thân ảnh ngược sáng bước về phía mình kia.

Bây giờ đã mười mấy năm trôi qua, cho dù hắn miễn cưỡng nhớ lại một số chi tiết nhỏ, cũng gần như quên hết sạch sẽ, vậy nên khi Mục Tuyết Thâm nói ra mấy lời này, phản ứng đầu tiên của Dịch Tuyết Phùng chính là mờ mịt.

Mục Tuyết Thâm nhẹ nhàng nở nụ cười, ôn nhu nói: "Tiểu Tuyết Phùng, ngộ nếu có thể ở trong thần thức của ngươi, tất nhiên có thể sử dụng phương pháp biết được suy nghĩ trong lòng ngươi, vậy nên không cần che giấu, ngươi còn nhớ ngộ."

Câu cuối cùng, hắn cực kỳ khẳng định.

Thần sắc mờ mịt của Dịch Tuyết Phùng trong nháy mắt liền trầm xuống, chỉ là hắn chưa va chạm nhiều, ở Quy Hồng Sơn chưa từng chân chính nóng giận với người khác, gương mặt còn mang theo tính trẻ con hiện ra vẻ âm trầm, đều là học được từ chỗ Ninh Ngu.

Nụ cười của Mục Tuyết Thâm càng sâu: "Ngộ..."

Dịch Tuyết Phùng mười phần không khách khí: "Đừng suốt ngày ngộ ngộ, ta nghe không quen."

Tính tình Mục Tuyết Thâm tốt cực kỳ, cũng không cho rằng Dịch Tuyết Phùng mạo phạm, trái lại thuận theo lời của hắn thay đổi cách nói: "Ngươi không có gì muốn hỏi... ta?"

Dịch Tuyết Phùng trầm mặc nửa ngày, mới nói: "Sư huynh của ta rốt cuộc làm sao vậy?"

Mục Tuyết Thâm ngẩn ra, có lẽ không nghĩ tới Dịch Tuyết Phùng sẽ hỏi việc này trước tiên, hắn nhìn Dịch Tuyết Phùng hồi lâu, đột nhiên nghiêng đầu nhoẻn miệng cười.

Hắn nói: "Thì ra là như vậy."

Dịch Tuyết Phùng không hiểu chuyện gì, chỉ có thể dùng ánh mắt giục hắn mau trả lời.

Mục Tuyết Thâm nói: "Y không có gì đáng ngại, chỉ là thời gian đang bị đình chỉ mà thôi."

Dịch Tuyết Phùng cả kinh, ánh mắt nhìn Mục Tuyết Thâm càng thêm kiêng kỵ.

Có thể điều khiển thời gian, cùng với thần không biết quỷ không hay lẻn vào thần thức của hắn, tùy ý một chút tu vi đã đạt đến trình độ cả đời Dịch Tuyết Phùng không thể với tới, mà chuyện này một vệt u hồn lại có thể dễ dàng làm được.

"Không cần nhìn ta như vậy." Mục Tuyết Thâm nói, "Ngươi ta hiện tại cùng một thể, y là sư huynh của ngươi, ta nhất định không động đến y."

Dịch Tuyết Phùng không biết lai lịch người này, nghe hắn nói vậy cũng không thả lỏng cảnh giác, trong mắt đối phương, một người lợi hại như sư huynh hắn cũng có thể bị khống chế, huống chi là hắn, tại sườn phong Quy Hồng Sơn to lớn này chỉ có...

Nghĩ tới đây, tâm đột nhiên động một cái.

Mục Tuyết Thâm nở nụ cười: "Ồ? Thu Mãn Khê? Ngươi cảm thấy hắn có thể giết ta?"

Dịch Tuyết Phùng càng thêm sợ hãi, dường như có một bàn tay thuận theo kinh mạch một đường thông suốt siết chặt trái tim của hắn, khiến hắn hô hấp có chút khó khăn —— dù là ai bị một kẻ địch xa lạ nhìn thấu tâm tư như vậy, đều sẽ không tự chủ sinh lòng e ngại.

Mục Tuyết Thâm thấy hắn vẫn đứng cứng ngắt tại chỗ, có vẻ đã bị doạ ngoan, nở nụ cười càng sâu, nửa người dưới hư huyễn như hoa tuyết phấp phới, nhìn không rõ hai chân, thời điểm di chuyển phảng phất như một vệt u hồn trôi nổi, thật doạ người.

Hắn nhẹ nhàng vây quanh Dịch Tuyết Phùng hai vòng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bả vai gầy yếu của Dịch Tuyết Phùng, cả người Dịch Tuyết Phùng cứng đờ, đồng tử tan rã nghiêng đầu nhìn hắn.

Mục Tuyết Thâm đặt cằm trên mu bàn tay, lười biếng dồn toàn bộ trọng lượng thân thể lên vai Dịch Tuyết Phùng, thế nhưng dù hắn lười nhác như vậy, Dịch Tuyết Phùng lại không cảm nhận được bất kỳ cái gì, giống như thứ đang nằm nhoài trên vai mình chỉ là một mảnh hoa tuyết.

"Thu Mãn Khê luôn làm hỏng chuyện tốt của ta, ai, cho dù như vậy ta cũng không thể giết hắn." Mục Tuyết Thâm lười nhác ngoẹo cổ, đưa tay vòng qua vai Dịch Tuyết Phùng nắm lấy lọn tóc, chốc chốc lại dùng ngón tay nhiễu động.

Động tác của hắn nhẹ nhàng tác động đến da đầu Dịch Tuyết Phùng, khiến cả người Dịch Tuyết Phùng cũng bắt đầu phát run.

Mạt u hồn này, có thù oán với Thu Mãn Khê sao?

"Mấy ngàn năm trước hắn dốc hết linh lực toàn thân phong ấn ta tại Viêm Hải Man Hoang, nhưng vậy thì đã sao? Ta vẫn còn sống." Mục Tuyết Thâm lười biếng thuật lại khiến cả người Dịch Tuyết Phùng phát run, bản thân lại vờ như không nhận ra sự lo sợ của Dịch Tuyết Phùng, vẫn tự mình lẩm bẩm, "Chính đạo nha, thật đúng là khiến người ta thương hại. Thu kiếm tôn rõ ràng chỉ còn một bước nữa thôi là có thể đắc đạo phi thăng, nhưng lại vì buồn thương chúng sinh mà rơi xuống kết cục tan nát tu vi, à, tiểu Tuyết Phùng, ngươi có biết, đã nhiều năm như vậy, tu vị hiện tại của sư tôn ngươi thế nào không?"

Dịch Tuyết Phùng cố gắng đè nén thân thể đang phát run của mình, chỉ là giọng nói phát ra vẫn còn mang theo chút sợ hãi, hắn run rẩy nói: "Thế... thế nào?"

Mục Tuyết Thâm tiến đến bên tai hắn, cơ hồ là dùng hơi thở phun ra: "Hắn không có tu vi nha, hắn bây giờ chỉ là một người phàm tục, chính bởi vì cái gọi là cứu vớt muôn dân bất lão bất tử, thần hồn vĩnh viễn bất diệt. Nhắc tới cũng thật là buồn cười, khi đó hết thảy thế nhân đều nói Thu kiếm tôn công tại thiên thu, nhưng căn bản không được bao năm, hắn liền bị người đời triệt để lãng quên."

Dịch Tuyết Phùng chỉ cảm thấy hàn ý từ lòng bàn chân từng chút từng chút bò lên, thân thể cũng không còn một chút tri giác.

Mục Tuyết Thâm nhẹ nhàng thả bàn tay đang đặt trên vai hắn xuống, giọng nói mang theo chút trào phúng cùng sung sướng: "Cho tới hôm nay, hỏi toàn bộ tam giới xem còn có ai nhớ tới vị kiếm tôn có tu vi chấn thiên hám địa mấy ngàn năm trước, kỳ thực tên gọi là Thu Mãn Khê không."

Dịch Tuyết Phùng đột ngột quay đầu lại, hai hàng nước mắt theo gò má nhanh chóng trượt xuống, đang rơi giữa không trung đột nhiên hóa thành một viên băng châu nện xuống đất, phát ra một tiếng vang rất nhỏ.

Hắn gắt gao nhìn Mục Tuyết Thâm, lần đầu tiên trong đời thực sự sinh ra sát ý đối với một người.

Nhưng Mục Tuyết Thâm không đặt chút sát ý ấy vào trong mắt, hắn giang hai tay, thân hình hư huyễn, phảng phất một cơn gió phất qua có thể nhẹ nhàng thổi bay: "Chỉ có ta, ta còn nhớ hắn, dù cho hắn thiêu hủy thân thể của ta, phong ấn thần hồn, ta vẫn như cũ không muốn giết hắn."

Dịch Tuyết Phùng gắt gao nghiến răng, nửa ngày mới từ trong hàm răng nghiến ra một câu: "Ngươi... là không dám giết sư tôn của ta."

Mục Tuyết Thâm lại cười: "Nói như vậy cũng đúng, người như Thu Mãn Khê, không có ai muốn phá hủy cả, nhưng tiểu Tuyết Phùng à, ngươi có biết ngàn năm qua sư tôn của ngươi từng tự sát bao nhiêu lần không?"

Dịch Tuyết Phùng ngạc nhiên trợn to mắt, nước trong hốc mắt không chịu khống chế nhanh chóng rơi xuống.

"Không biết bao nhiêu lần hắn bước vào Viêm Hải Man Hoang, ý định thả người vào dung nham cuồn cuộn kia nhằm phá huỷ thân thể chính mình, nhưng không được nha, công đức không phải thứ dễ dàng nói không muốn liền không muốn như vậy?" Mục Tuyết Thâm vừa cười, hắn giống như tùy thời bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể cười được, thiên hạ to lớn không có thứ gì có thể khiến hắn động dung, "Cho nên đến tận bây giờ hắn vẫn sống sót, như một cái xác không hồn sống dai dẳng nhiều năm như vậy."

"Ta là cô hồn dã quỷ, hắn là xác không hồn, ha ha ha, cho dù rộng lượng như Thu Mãn Khê, chỉ sợ sớm đã hối hận lúc trước vì những người kia hủy hoại bản thân thành như vậy."

"Ta đã từng lừa hắn, nói rằng trên đời này người duy nhất có thể giết hắn, chỉ có ta." Mục Tuyết Thâm cười giả dối, "Hắn tin."

Dịch Tuyết Phùng không tự chủ lùi lại mấy bước.

Mục Tuyết Thâm nói: "Hắn kiên quyết muốn chết như thế, ngươi cảm thấy hắn sẽ ra tay với người duy nhất có thể giải cứu hắn sao?"

Dịch Tuyết Phùng đột nhiên vọt tới, hai tay run rẩy một phát bóp lấy cần cổ Mục Tuyết Thâm.

Dịch Tuyết Phùng chưa từng mất khống chế như vậy, gương mặt tuấn mỹ của hắn xuất hiện vẻ dữ tợn trước nay chưa bao giờ có, cả người tràn ngập sát ý gắt gao trừng Mục Tuyết Thâm, hai tay run rẩy đặt trên mệnh môn đối phương, không chút lưu tình siết chặt.

"Ta muốn giết ngươi!"

Mà khoảnh khắc hắn siết lấy, Mục Tuyết Thâm đột nhiên hóa thành một chồng hoa tuyết tản ra, khiến Dịch Tuyết Phùng dùng hết toàn lực đột nhiên lảo đảo một cái, vồ hụt té ập xuống đất.

Âm thanh Mục Tuyết Thâm truyền đến từ phía sau, hắn lần nữa hóa thành bóng người từ trên cao nhìn xuống Dịch Tuyết Phùng chật vật, nhàn nhạt nói: "Mười mấy năm trước ta nhờ người đưa ngươi đến Hư Vô chi địa tại Man Hoang, hắn đại khái nhận ra cái gì lập tức đi giải cứu ngươi, sau đó mang ngươi về nuôi dưỡng ở Quy Hồng Sơn nhiều năm như vậy, nhưng dù như thế nào, bánh xe vận mệnh vẫn chuyển động như thường, mà ngươi, cuối cùng cũng sẽ trở về bên ta."

Dịch Tuyết Phùng giàn giụa nước mắt, mặt mũi mang theo một tia ngoan lệ: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Mục Tuyết Thâm cúi người xuống, vươn ngón tay khẽ đặt lên môi, âm thanh vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng, nỉ non: "Ta nói rồi, tên ta là Tuyết Thâm, chỉ là..."

Một vệt u hồn bị tất cả mọi người lãng quên.

"Không được có mưu đồ cho người khác biết đến sự tồn tại của ta." Mục Tuyết Thâm nhìn dáng vẻ có chút điên cuồng của Dịch Tuyết Phùng, sợ hắn biết quá nhiều sẽ không chịu nổi, tốt bụng chừa cho hắn thời gian một mình suy ngẫm, than thở, "Bằng không... Tiểu Tuyết Phùng sẽ không muốn biết hậu quả thế nào đâu."

Đột nhiên, Dịch Tuyết Phùng bừng mở mắt, vừa tỉnh lại đồng tử tan rã, mờ mịt nhìn màn giường trên đỉnh đầu, nửa ngày cũng không phản ứng lại.

Một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn, âm thanh Ninh Ngu truyền tới từ bên cạnh: "Mơ thấy ác mộng?"

Trên mặt Dịch Tuyết Phùng đều là nước mắt, ngơ ngác nhìn Ninh Ngu nửa ngày, mới đột nhiên không thể khống chế bật khóc, một phát nhào vào trong lòng Ninh Ngu.

Từ sau khi tu Vô Tình đạo Ninh Ngu không có thói quen ôm ấp thân mật như vậy, phản ứng đầu tiên chính là nắm người vứt xuống giường, thế nhưng tay vừa nhéo vào phần thịt sau gáy Dịch Tuyết Phùng, thân thể lại như không chịu nghe lời, bàn tay còn nhẹ nhàng phủ lên cần cổ đầy mồ hôi lạnh của Dịch Tuyết Phùng, tựa như đang trấn an, vuốt ve mười phần dịu dàng.

Dịch Tuyết Phùng sợ hãi vùi trong lồng ngực y khóc đến mức cơ hồ muốn ngất đi, mãi đến khi khôi phục được chút khí lực nói chuyện, lại luôn miệng gọi Thu Mãn Khê.

"Sư tôn... Sư tôn, ta muốn sư tôn..."

Ninh Ngu đẩy hắn ra, thấy hắn có hơi bất thường, cau mày nói: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Dịch Tuyết Phùng không muốn suy nghĩ bất cứ thứ gì nữa, hắn níu lấy vạt áo Ninh Ngu, gần như cầu xin mà nhìn y: "Sư tôn đâu? Sư tôn..."

Ninh Ngu nói: "Sư tôn hiện tại có lẽ đang ngủ..."

Y chưa dứt câu, Dịch Tuyết Phùng ngay cả y phục giày dép cũng không màng, trực tiếp nhào xuống giường, thoắt cái chạy ra ngoài.

Ninh Ngu thấy hắn điên cuồng như vậy, vội cầm áo bào đuổi theo.

Dịch Tuyết Phùng chạy cực nhanh, thở mấy hơi đã chạy tới nơi ở của Thu Mãn Khê cách đó không xa, hắn như phát điên vội vã đập cửa viện, cổ họng khàn khàn: "Sư tôn! Sư tôn!"

Lúc này Ninh Ngu cũng theo đến, thấy dáng vẻ mất khống chế của hắn chân mày càng nhíu chặt hơn, y tiến tới lấy áo bào trong tay khoác lên người Dịch Tuyết Phùng.

Toàn thân Dịch Tuyết Phùng đều đang phát run, ngay cả Ninh Ngu khoác áo cho cũng không mảy may phát hiện ra, hắn vẫn luôn siết lấy vô số tấm bùa hộ mệnh được cột trên cuối đuôi tóc của mình, hai mắt tan rã phảng phất như đang mê sảng lẩm bẩm: "Tuyết... Tuyết Thâm, công đức... Bất lão bất tử, phong ấn Viêm Hải..."

Trong sân truyền đến tiếng bước chân của Thu Mãn Khê, Dịch Tuyết Phùng không kịp đợi, lần thứ hai liều mạng đập cửa, hai bàn tay đều bị vỗ đỏ lên một mảnh.

"Tuyết Thâm... Tuyết Thâm, phong ấn... Viêm Hải, bất lão bất tử, lừa người..."

"Lừa người, sư tôn, Viêm Hải..."

Hắn vẫn luôn lặp đi lặp lại những từ đó, như đang liều mạng khắc ghi vào trong đầu mình.

Đáy mắt vẫn luôn băng lãnh của Ninh Ngu rốt cục có chút cảm xúc khác biệt, tựa như là lo lắng, đau lòng, thế nhưng chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc sau đó liền biến mất không còn tăm hơi.

Những từ ngữ rời rạc vẫn luôn được Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm lặp lại trong miệng cũng càng ngày càng ít, lúc đầu còn có thể liên kết lại, chỉ đi vài bước, vậy mà chỉ còn dư lại hai cái.

"Tuyết Thâm... Lừa người..."

Cửa trước mặt rốt cục được mở ra, Thu Mãn Khê mờ mịt đỡ cửa, vuốt mắt, hàm hồ nói: "Tuyết, xảy ra chuyện gì?"

Dịch Tuyết Phùng mờ mịt nhìn hắn, đôi môi tái nhợt nhẹ nhàng giật giật: "Tuyết..."

Tuyết cái gì?

Giống như có một bàn tay từng chút từng chút một xóa sạch những thứ hắn liều mạng nhớ kỹ trong đầu, cuối cùng chỉ còn lại một chữ "Tuyết" vô nghĩa.

Hai đầu gối Dịch Tuyết Phùng mềm nhũn, đột nhiên lảo đảo quỳ sụp xuống đất.

Mà cùng lúc đó, một luồng hơi lạnh thấu xương tựa như dòng nước, đột nhiên rót vào lòng hắn.

Âm thanh của Mục Tuyết Thâm không biết từ đâu mà đến, vẫn là ý cười dịu dàng dẫn theo chút hàn ý lạnh lẽo: "Tuyết Phùng, ngươi thật không ngoan."

Phút chốc, đôi mắt mờ mịt của Dịch Tuyết Phùng đột nhiên mở lớn, hắn một phát bắt được cánh tay muốn dìu hắn của Thu Mãn Khê, gắt gao nắm, móng tay hãm sâu vào trong huyết nhục đối phương.

Cử chỉ Dịch Tuyết Phùng điên rồ, nói thật nhanh: "Sư tôn, Tuyết Thâm đang gạt người, người không thể tin hắn... Bị giết không..."

Thu Mãn Khê sững sờ.

Dịch Tuyết Phùng cũng sửng sốt, hắn quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm Thu Mãn Khê hồi lâu, mới mờ mịt nói: "Ta mới... nói cái gì?"

Thu Mãn Khê không biết có nghe hiểu hay không, hắn đau lòng xoa xoa không biết là nước mắt hay mồ hôi trên mặt Dịch Tuyết Phùng, lo lắng nói: "Tuyết Phùng, có phải con gặp ác mộng không?"

Dịch Tuyết Phùng mê man nhìn hắn, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu, như đã biến thành một con rối tinh xảo.

"Hình như là vậy."

Chỉ là một câu nói, đổi lại, máu nóng trong thân thể hắn tiêu tán một nửa, triệt để bị hàn ý thấu xương như nước trên hàn sơn đỉnh tuyết thay thế.

Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
Nhấn Mở Bình Luận