*Chuông vàng
Phòng tối an tĩnh tròn một ngày, giao nhân phơi nguyệt quang càng phơi càng cảm thấy không đúng, do dự nửa ngày vẫn quyết định đi hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì.
Hắn vừa mới tới cửa phòng tối, bên trong chầm chậm truyền đến một tiếng cửa đá kẽo kẹt mở ra, sau đó, nam nhân hôm qua chỉ mặc một lớp áo đơn, bế ngang Dịch Tuyết Phùng được bao bọc trong ngoại bào huyền sắc chậm rãi đi ra.
Dịch Tuyết Phùng vùi ở trong lồng ngực y, nửa khuôn mặt chôn dưới lớp áo choàng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái trán bóng loáng cùng tóc dài ngổn ngang.
Giao nhân sửng sốt một chút, hỏi: "Hắn làm sao vậy?"
Ninh Ngu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không nói một lời quay người liền đi.
Giao nhân bản năng cảm thấy nam nhân này có chút quái lạ, cau mày đi theo.
Ninh Ngu ôm Dịch Tuyết Phùng trở về tẩm điện, mấy con linh thú kia và Thanh Xuyên vẫn chưa trở về, toàn bộ đại điện thoáng đãng không người, chỉ có tiếng bước chân của Ninh Ngu xa xôi truyền đến.
Đợi đến khi giao nhân cũng đến đây, Ninh Ngu đã ôm Dịch Tuyết Phùng đến ôn tuyền ở hậu viện tắm rửa một phen, lúc này đang mặc y phục cho hắn.
Đối với quy củ của nhân loại giao nhân một chữ cũng không biết, trực tiếp sải bước tiến vào, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng nằm trên giường nhắm mắt, cau mày hỏi: "Không phải mồng một đã qua rồi sao? Sao hắn vẫn còn chưa tỉnh?"
Ngoại trừ Dịch Tuyết Phùng Ninh Ngu đối với tất cả mọi người đều không có kiên nhẫn, huống chi Vô Tình đạo của y vừa mới phá, căn bản không biết phải xử lý tâm tình của mình như thế nào, nghe xong câu này trực tiếp lạnh lùng mắng: "Cút ra ngoài!"
Giao nhân kiêu căng tự mãn, sao có thẻ để người khác chỉ vào mũi mắng cút ra ngoài, lúc này trầm mặt xuống, bàn tay cầm cốt đao lập tức muốn chẻ nam nhân trước mặt thành khung xương.
Chỉ là hắn còn chưa động thủ, Dịch Tuyết Phùng nằm trên giường tựa hồ cảm nhận được sát ý, cố gắng chống đỡ mở mắt ra, trong mắt đều là tỉnh táo cùng cảnh giác.
Trong lòng Ninh Ngu tê rần, cả người Dịch Tuyết Phùng bủn rủn vô lực, nếu là lúc trước đã sớm ngủ say ngày đêm bất phân, hiện tại chỉ vẻn vẹn một tia sát ý yếu ớt có thể khiến hắn nhanh chóng tỉnh lại, có thể đoán được những năm nay hắn ở Man Hoang đã trải qua như thế nào.
Dịch Tuyết Phùng thanh tỉnh trong nháy mắt, nhìn thấy Ninh Ngu trước mặt, phòng bị cùng cảnh giác lập tức tiêu tan không còn một mống, kiên cường chống đỡ vươn tay ra ôm lấy ống tay áo của Ninh Ngu, nhắm mắt lại lần nữa ngủ thiếp đi.
Giống như chỉ cần có Ninh Ngu bên cạnh, hắn sẽ không sợ bất kỳ hiểm nguy nào.
Ninh Ngu nâng tay vuốt ve vầng trán nóng bỏng của hắn, phát hiện độc tính kia vẫn chưa triệt để lui xuống, lại lấy hạt châu lúc trước ra đút cho hắn đút, hoàn toàn không quan tâm giao nhân đang nhìn chằm chằm bên cạnh.
Giao nhân lạnh lùng nhìn Ninh Ngu, có lẽ bị thái độ cao ngạo của y hắn chọc giận, không chút nghĩ ngợi nắm cốt đao đâm tới.
Ninh Ngu không ngẩng đầu, nhẹ tay vung lên một cái, Anh Túc nháy mắt bay tới, rơi xuống đất hóa thành hình người, ngàn cân treo sợi tóc chặn lại cốt đao của giao nhân.
Phịch một tiếng vang trầm.
Dịch Tuyết Phùng ngủ say trên giường bị dọa run run một chút, mê man mở mắt ra, Ninh Ngu không nhịn được nữa, vung tay lên, gần như dùng hết linh lực toàn thân, mạnh mẽ đánh giao nhân bay ra ngoài.
Cửa trực tiếp đóng lại, ngay cả Anh Túc cũng bị đuổi ra ngoài.
Dịch Tuyết Phùng sau khi tỉnh lại, nhìn Ninh Ngu nửa ngày mới nhẹ giọng gọi: "Sư huynh."
Ninh Ngu tiến lên nắm chặt tay hắn, nói: "Ta ở đây, nơi nào cũng không đi."
Dịch Tuyết Phùng lại nhìn y một chút, không biết nhìn ra gì đó, đột nhiên nở nụ cười, nói: "Ngươi đã về rồi."
Cổ họng Ninh Ngu nghẹn cứng, không biết phải đáp lại như thế nào.
Dịch Tuyết Phùng vươn tay ra với y, tựa hồ muốn kéo Ninh Ngu xuống ôm lấy chính mình, thế nhưng tối hôm qua một đêm không ngủ, cả người vô lực, ngay cả khí lực nắm lấy ống tay áo Ninh Ngu cũng không có.
Tay hắn vừa nhúc nhích một chút, liền vô lực rũ xuống, còn muốn thử lại lần nữa nhưng một ngón tay cũng không nhấc lên được.
"Sư huynh." Dịch Tuyết Phùng khàn giọng, "Ta không với tới ngươi..."
Ninh Ngu sửng sốt một chút, mới cúi người ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Ta ở đây."
Dịch Tuyết Phùng ngửi được hơi thở quen thuộc trên người Ninh Ngu, sửng sốt một chút mới chậm rãi giơ tay ôm lấy ống tay áo y.
"Ừm."
Bên ngoài điện, giao nhân cùng Anh Túc kiếm đánh nhau nửa ngày, cuối cùng cốt đao suýt chút nữa bị cắt đứt mới bất đắc dĩ dừng tay.
Anh Túc trầm mặt đứng trước cửa, giống như một cây cột, không nói một lời ngăn cản giao nhân.
Giao nhân lạnh lùng nói: "Để ta đi vào!"
Trong lòng Anh Túc phát điên, thầm nghĩ dựa theo độc tính của độc kia không chừng chưa tới nửa ngày bọn họ đã quấn quýt lấy nhau, ngươi tiến vào không phải đang tìm chết sao, thế nhưng ngoài mặt vẫn diện vô biểu tình: "Không được."
Giao nhân cả giận nói: "Ngươi muốn chết sao?!"
Anh Túc vẫn diện vô biểu tình: "Không được là không được."
Giao nhân: "..."
Giao nhân cũng bị giận điên lên.
Hai người ở bên ngoài đánh nửa ngày, giằng co thêm nửa ngày, thời điểm mặt trời lặn xuống núi tây giao nhân không thể không chịu thua trước, lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Ngươi đợi đó cho ta."
Anh Túc: "Ừm."
Giao nhân tức giận muốn phẩy tay áo bỏ đi, bên trong tẩm điện đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô yếu ớt.
Giao nhân cả kinh, vội muốn xông vào, rồi lại bị Anh Túc ngăn lại.
Giao nhân lạnh lùng nói: "Đó là tiếng của Tuyết Phùng! Nhân loại kia rốt cuộc đang làm gì? Mau để ta đi vào!"
Gương mặt vô cảm của Anh Túc hiếm thấy xuất hiện một tia lúng túng, hắn vội ho khan một tiếng, nói: "Chủ nhân ta... Sẽ không làm Tuyết Phùng thương tổn, bọn họ là sư huynh đệ."
Chỉ là khi nói đến ba chữ sư huynh đệ, sắc mặt Anh Túc phảng phất như vừa nuốt nửa con ruồi, sắc mặt quái lạ đến đòi mạng.
Giao nhân: "Sư huynh đệ?"
Anh Túc thấy hắn vẫn một bộ không hiểu, do dự nửa ngày mới ý vị nói với hắn mấy câu.
Giao nhân: "..."
Bên trong tẩm điện, Dịch Tuyết Phùng y phục ngổn ngang, ngẩng đầu liều mạng thở dốc, ngón tay tái nhợt nắm lấy màn giường trên đỉnh đầu, bởi vì động tác của hắn, kim linh treo ở màn giường bị kinh động phát ra một chuỗi âm thanh lanh lảnh.
Tiếng chuông kèm theo tiếng thở dốc khó nhịn của Dịch Tuyết Phùng, càng thêm vẻ sắc khí.
Ninh Ngu cúi người, nhẹ giọng hỏi: "Còn chịu nổi không?"
Dịch Tuyết Phùng liều mạng lắc đầu, tóc dài ngổn ngang trải tán loạn trên gối, vài sợi bị mồ hôi thấm ướt dính lên hai má, dán sát vào bên mặt.
Không biết có phải đối phương đang cự tuyệt hay không, Ninh Ngu cúi xuống ngậm môi hắn nhẹ nhàng day day, động tác chầm chậm dừng lại.
Dịch Tuyết Phùng thừa dịp thời gian này thở hổn hển mấy hơi, lồng ngực yếu ớt trập trùng chốc lát, mới hai mắt đẫm lệ trừng Ninh Ngu một cái.
Ninh Ngu sờ sờ mặt hắn: "Làm sao?"
Dịch Tuyết Phùng vì từ nhỏ bị bức ép luyện kiếm, eo thân cực nhuyễn, thời điểm hơi động một chút eo tuyến liền hiện ra đường nét duyên dáng, có loại mị hoặc khiến người ta máu huyết phun trào.
Hắn nhẹ nhàng lay lay, nhỏ giọng nói: "Động một chút..."
Ninh Ngu cười khẽ một tiếng, nói: "Được."
Chẳng mấy chốc, tiếng kim linh lần thứ hai tinh tế vang lên dầy đặc.
Vang cả một đêm.
Lục Triều Quân: "Y cũng bởi vì, ngươi nói, lời kia, chưa từng quay lại?"
Dịch Tuyết Phùng nhún vai: "Cũng không phải không quay lại nữa, dù sao y đi chưa được bao lâu, ta đã chết rồi."
Loại mị độc quỷ dị kia hiệu dụng giằng co tròn ba ngày, sau đó hắn bởi vì toàn thân mỏi mệt hôn mê bất tỉnh hai ngày, đối với những chuyện đã phát sinh một chút cũng không nhớ được, chỉ cảm thấy hình như bản thân mê mê mang mang ngủ một giấc, thời điểm tỉnh lại trên người đã không còn dị dạng.
Cho nên mãi đến bây giờ, Dịch Tuyết Phùng vẫn như cũ cho là mị độc Man Hoang kia chỉ được như thế, ngủ một giấc có thể mạnh mẽ vượt qua, có điều lúc mới bắt đầu có chút khó chịu thôi.
Lục Triều Quân: "Há, thật thảm."
Mặc dù hắn nói "thật thảm", thế nhưng Dịch Tuyết Phùng lại có cảm giác hắn đang nói "Ngươi giảng cố sự rất êm tai, ta thỏa mãn."
Dịch Tuyết Phùng liếc hắn một cái, nói: "Nghe vui không?"
Lục Triều Quân vô tâm vô phế gật đầu: "Vui."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Đát, thất tịch vui sướng, bình luận phát một sóng gió tiền lì xì ha ~
Cảm tạ sự ủng hộ của mọi người. Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!