Hạ Hiểu cũng không keo kiệt lời khen ngợi với những người khác, sau khi đã quen thuộc, cũng sẽ rất vui vẻ chia sẻ những điều mình thích với Ôn Sùng Nguyệt.
Ôn Sùng Nguyệt cũng không ôm hy vọng quá lớn với cuộc sống hôn nhân trong tương lai, dù sao trước đây cũng chưa từng tưởng tượng cuộc sống hôn nhân như thế nào, lần này, cũng vì nguyên nhân hoàn cảnh bắt buộc. Ôn Sùng Nguyệt rõ ràng ý thức được mình làm người khác khó chịu, vì vậy rất áy náy, nhưng Hạ Hiểu dường như không cảm thấy đây là một chuyện kinh khủng.
Điều đáng tiếc là kế hoạch công việc của anh có sự thay đổi.
Hai người cần phải có một người nhượng bộ, hoặc là hai bên cùng nhau thỏa hiệp.
Ôn Sùng Nguyệt còn chưa nghĩ ra nên nói chuyện này với Hạ Hiểu như thế nào.
Một tuần không về, toàn bộ căn phòng vẫn giữ dáng vẻ như cũ trước khi Ôn Sùng Nguyệt đi, Hạ Hiểu không giỏi làm việc nhà, cũng đang cố gắng nghiêm túc duy trì mỗi một nơi trong căn phòng này.
Ôn Sùng Nguyệt thấy giá sách mỗi ngăn cắm một vài cây tuyết liễu, tối hôm qua bận rộn chăm sóc con ma men, không có phát hiện, hôm nay mới nhìn thấy rõ ràng. Cây tuyết liễu khi vừa mới mua, cành cây khô cứng như đã chết, bây giờ dưới sự chăm sóc của Hạ Hiểu, đã nở hoa nho nhỏ màu trăng như sương, một chùm lại thêm một chùm, như cành liễu trong tuyết.
Ôn Sùng Nguyệt xoay người, Hạ Hiểu đứng ở trên ban công, đang phun hơi nước cho chậu phong cảnh đá trong góc.
Đây là một chậu rêu nhỏ, là một trong những quà tặng Ôn Sùng Nguyệt nhận vào năm mới. Nhắc tới thì cũng kỳ lạ, thứ này bình thường có thể thấy ở khắp nơi trong núi rừng, nhổ để trồng trong chậu thì lại yếu ớt sắp chết đến nơi, mấy ngày đã khô vàng, ốm yếu.
Khi Ôn Sùng Nguyệt đi tới, vừa đúng lúc Hạ Hiểu đặt bình phun nước xuống, cô phủi tay, bóng dáng bao phủ những cây cỏ mà cô chăm sóc.
Ở nơi khuất nắng, chậu rêu nhỏ rạng rỡ sức sống một lần nữa, một chồi xanh mơn mởn nhú ra.
Ôn Sùng Nguyệt nói: “Không ngờ em cũng sẽ chăm sóc rêu, tôi nghĩ em chỉ thích hoa.”
“Rêu thì cũng là hoa mà,” Hạ Hiểu tràn đầy hứng thú, “Anh đã nghe qua bài thơ này chưa? “Hoa Rêu như gạo nhỏ, cũng học mẫu đơn nở”. Mặc dù đóa hoa nó nhỏ, nhưng cũng rất đẹp nha.”
Nói xong, cô khom lưng, cẩn thận quan sát một góc nông sâu sáng tối, nói với Ôn Sùng Nguyệt: “ Trồng rêu cần có sự kiên nhẫn, không thể gấp gáp, em thích nhất là rêu, không tranh không giành, phát triển từ từ trong bóng tối…
Cô nói rất vui vẻ, nhưng lực chú ý của Ôn Sùng Nguyệt lại di chuyển đến nơi khác.
Hạ Hiểu cúi người chạm vào mép chậu hoa, ngón tay trắng nhỏ, bên trên dính một ít bùn, cô đang thử trồng lại một ít rêu sắp mọc ra khỏi chậu hoa vào trong chậu. Cô so với Ôn Sùng Nguyệt nhỏ tuổi hơn rất nhiều- trong tình huống bình thường, Ôn Sùng Nguyệt sẽ không cân nhắc lấy một người phụ nữ có khoảng cách tuổi tác lớn như vậy về làm vợ. Khoảng cách tuổi tác chắc chắn sẽ tạo nên khoảng cách thế hệ nhất định, mà tiêu chuẩn chọn bạn đời duy nhất của Ôn Sùng Nguyệt là có thể trò chuyện được.
Mặc dù Hạ Hiểu tuổi còn nhỏ, còn ít kinh nghiệm, lớn lên trong môi trường khác với Ôn Sùng Nguyệt, nhưng nói chuyện với cô khiến Ôn Sùng Nguyệt thấy thú vị. Trong đầu cô có rất nhiều ý tưởng kỳ quặc kỳ diệu, là những lĩnh vực mà anh chưa từng tiếp xúc.
Hương vị cũng rất đẹp, giống như măng tươi mùa xuân, non mềm, tiếc là không chịu được quăng gãy. Hơi không chú ý thì nước mắt như mưa xuân tháng ba, ngăn không được mà rơi xuống đất, làm cho người ta không đành lòng, nhưng lại càng muốn bẻ cành vặt lá.
“… Thật ra, tôi nghĩ rêu xanh kết hợp lá kim, hoặc dương xỉ cũng rất đẹp, giống như một chiếc váy nhung…” Hạ Hiểu hăng hái bừng bừng nói, quay đầu lại, “Thầy Ôn, thầy Ôn, anh có nghe không vậy? "
Ôn Sùng Nguyệt gật đầu: "Ý tưởng của em rất tốt."
Lúc xế chiều, cuối cùng cả hai cũng đi xem váy cưới và nhẫn.
Ngày cưới đã định vào khoảng tháng năm, thời gian rất gấp gáp, những đồ thiết yếu vẫn không ít như cũ, Ôn Sùng Nguyệt không có ý kiến về nhẫn, mọi thứ đều nghe theo ý của Hạ Hiểu.
Hạ Hiểu đã có sự chuẩn bị từ trước, trực tiếp đến cửa hàng để thử.
Trong khi thử nhẫn, điện thoại di động của Ôn Sùng Nguyệt reo lên mấy lần.
Hai lần đầu tiên anh đều ngắt điện thoại, đến lần thứ ba reo lên, anh nói với Hạ Hiểu, nhanh chóng tháo nhẫn, đặt lại trong khay, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Hạ Hiểu cúi đầu muốn tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay, nhưng kích thước của chiếc nhẫn nhỏ vừa vặn, đốt ngón tay bị kẹt, cô tự mình rút ra, cố gắng hai lần đều không thành công, nhân viên cửa hàng đeo găng tay, mỉm cười giúp Hạ Hiểu vuốt vuốt ngón tay, tháo ra từng chút một.
"Cô và chồng rất đẹp đôi," nhân viên cửa hàng tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón áp út của Hạ Hiểu, ngữ điệu dịu dàng, "Trai tài gái sắc."
Hạ Hiểu cười: "Cảm ơn."
Đúng lúc Ôn Sùng Nguyệt đi tới, Hạ Hiểu ngẩng mặt lên hỏi: “Anh cảm thấy cặp nhẫn này như thế nào?”
Ôn Sùng Nguyệt nói: "Em quyết định đi."