Hạ Hiểu nằm mơ cũng không nghĩ tới, "Một người bạn" trong miệng bạn thân vậy mà lại là thầy giáo tiếng Anh đã từng dạy cô.
Lúc Hạ Hiểu còn nhỏ, cha mẹ ở Thiên Tân mở một tiệm trái cây, trong khi dốc sức làm việc không lo được cho con gái, liền giao Hạ Hiểu cho bà nội chăm sóc. Quê quán của cô ở trong một trấn nhỏ, Hạ Hiểu ở đây học đến cấp hai mới được cha mẹ đón về học tiếp, cơ sở vật chất giáo dục của trấn nhỏ không thể so sánh với nơi khác, năm lớp ba Hạ Hiểu mới bắt đầu học tiếng Anh, thầy giáo dạy tiếng Anh bỏ qua phát âm, cứng nhắc bắt bọn họ học từ đơn. Chờ đến cấp hai, thầy giáo tiếng Anh cấp hai lại cảm giác "Giáo viên tiểu học của các trò khẳng định đã dạy phát âm rồi", trực tiếp bỏ qua phần phát âm luôn.
Tiếng Anh cấp hai của Hạ Hiểu nền tảng yếu kém, không dám mở miệng, thang điểm 120, cô chỉ có thể thi được 50 điểm. Cha mẹ rốt cục cũng chú ý tới việc con gái học lệch, thương nghị hồi lâu, cuối cùng khẽ cắn môi, vào lúc nghỉ hè dùng nhiều tiền đưa Hạ Hiểu đi thủ đô học lớp phụ đạo.
Lớp phụ đạo này là do một nhóm sinh viên trường học danh giá tự tổ chức, tổ chức theo lớp nhỏ, một lớp chỉ có mười sáu học sinh, lúc học cấp hai, thân thể Hạ Hiểu vừa mới bắt đầu dậy thì, mảnh dài giống như cây trúc trổ cành, một số học sinh nam cùng tuổi cũng không cao bằng cô.
Lúc xếp vị trí, vị trí của Hạ Hiểu đương nhiên xếp ở hai bên để không ảnh hưởng đến việc nhìn bảng đen của các bạn học đằng sau.
Hạ Hiểu ban đầu từ trấn nhỏ đột nhiên đến đại đô thị phồn hoa, khắp nơi đều cảm thấy không thích ứng.
Cùng bạn học lớp phụ đạo uống nước đậu xanh ăn bánh tiêu, Hạ Hiểu ăn không vô; Sau khi tan học bạn học đều ai về nhà nấy, nơi duy nhất Hạ Hiểu có thể đi chính là cửa hàng màn thầu nhà bác cả mở ở Bắc Kinh —— cô và chị gái nhà bác cả cùng nhau ngủ ở lầu trên, đi lên cần từ phòng vệ sinh kéo thang cuốn xuống, còn phải cẩn thận từng li từng tí chú ý không được đụng đầu, eo cũng không thẳng lên được.
Hạ Hiểu biết bản thân quấy rầy chị gái nhà bác cả, bởi vậy sau khi tan học ở lại lớp phụ đạo vùi đầu học tập, tới khi sắp không bắt được chuyến xe buýt cuối cùng mới thu dọn cặp xách rời đi.
Tiếng phổ thông của cô không được tốt lắm, cảm giác mình và toàn bộ thế giới ngăn nắp xinh đẹp này không hợp nhau, thật giống như xông nhầm vào thế giới của người khác. Tươi mới sáng sủa đều là những người khác, còn cô chỉ là một cọng cỏ không đáng chú ý.
Tâm tư thiếu nữ tuổi dậy thì vốn là mẫn cảm, không kết giao được bạn bè, Hạ Hiểu ngoại trừ vùi đầu học tập, lên lớp ra thì thời gian còn lại liền dùng để ngẩn người, cố gắng để cho mình không nghĩ những thứ này.
Chỉ là có lần ngoài ý muốn, lúc tự học buổi tối Hạ Hiểu ngủ một giấc khi tỉnh lại mới phát hiện đã ngủ quá giờ.
Chuyến xe buýt cuối cùng đã rời bến rồi.
Trên người cô không mang nhiều tiền, nếu như bắt xe trở về, khó tránh khỏi có chút quá xa xỉ, hơn nữa nếu như đón xe, Hạ Hiểu không có cách nào mua cuốn Hội ý mới ra..
Trong lúc chán nản, Hạ Hiểu nghe được có người gõ gõ cửa phòng học, đèn chân không sáng chói, thanh âm của đối phương ôn hòa: "Bạn học Hạ, gặp phải phiền toái gì sao?"
Hạ Hiểu ngẩng đầu.
Bây giờ không có đèn chân không sáng chói, không có bảng đen, không có tư liệu in ấn tỏa ra mùi mực.
Hiện tại là một nhà hàng trong Tứ Hợp Viện lịch sự tao nhã mà bạn thân sắp xếp cho cô để đi xem mắt, một phòng bao riêng tư, ngoài cửa sổ được ngăn cách bởi tấm bình phong "một ngựa ba mũi tên". Gió thổi qua hàng quyên trúc tinh tế, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen trưởng thành, đang hơi nghi hoặc nhìn cô chăm chú.
So sánh với quá khứ, vẻ ngoài của anh cũng không thay đổi là bao, khí chất càng thêm được lắng đọng bởi năm tháng. Bây giờ Ôn Sùng Nguyệt càng thêm ôn nhuận, hiền hoà, như ngọc thượng hạng, trải qua thời gian tạo hình, càng lộ vẻ nội liễm.
Anh nói: "Thật xin lỗi, cô—— "