Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

MỘT QUẢ MAI KHÔNG GIẢI ĐƯỢC CƠN KHÁT

Cố Kiều không nỡ bắt taxi, nên sau khi đổi hai chuyến xe bus, thấy thời gian cũng sắp tới, cô mới gọi xe từ đó đến thẳng địa điểm phỏng vấn.

Địa điểm phỏng vấn là một khu công xưởng, nơi đặt nhà máy sản xuất của Roco. Bộ phận bảo hành nằm bên trong nhà máy, sau sự hướng dẫn của nhân viên bảo vệ, Cố Kiều đã nhanh chóng tìm thấy nó.

Không hổ danh là thương hiệu đồng hồ nổi tiếng thế giới, những xưởng sản xuất đều rất to và rộng, sang trọng hơn nhiều so với nhà máy sản xuất văn phòng phẩm nơi ba mẹ cô làm việc.

Khu vực làm việc của bộ phận sửa chữa, bảo hành, được thiết kế giống như những vách ngăn nhỏ, tương tự như bàn làm việc của nhân viên trong văn phòng công ty, ngoại trừ việc nhân viên trong văn phòng sử dụng máy tính thì các nhân viên bảo dưỡng sẽ sử dụng dụng cụ và thiết bị sửa chữa.

Khi Cố Kiều đến, cô đã lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý. Cô gái có nước da trắng trẻo, trông rất xinh xắn này không biết đến đây để tìm ai? Khi nghe cô nói mình đến phỏng vấn vào bộ phận bảo hành, tất cả mọi người đều tưởng rằng đang được nghe một câu chuyện cười. Hầu hết thợ sửa chữa đồng hồ đều ở độ tuổi trung niên trở lên, một số thợ còn đã quá tuổi làm những công việc nặng nhọc, có rất ít nữ giới đến với bộ phận sửa chữa, hoặc có thể nói là hoàn toàn không có.

Bộ phận sửa chữa, bảo hành của Roco ở thành phố Dung là như vậy, toàn bộ đều là nam giới, dưới độ tuổi ba, bốn mươi chỉ có ba, bốn người, còn lại toàn bộ đều ở độ tuổi trên bốn mươi cho đến các ông chú.

Quản lý của bộ phận sửa chữa bảo dưỡng đưa ra cho Cố Kiều một đề bài, rồi đưa cho cô một chiếc đồng hồ bảo cô sửa. Cố Kiều lấy bộ dụng cụ sửa chữa đồng hồ của mình ra, ngồi trong góc văn phòng, cúi đầu bắt đầu sửa.

Có người ở gần đó quan sát, kỹ thuật của Cố Kiều rất thành thục, ngón tay của cô thật khéo léo, về mặt kinh nghiệm có vẻ ổn, rất nhanh đã tìm ra mấu chốt của vấn đề.

Phỏng vấn ở đây không giống như các cuộc phỏng vấn có rất nhiều cấp độ và quy trình khác nhau tại văn phòng, mà ở đây lại như đang chơi, tất cả dựa hoàn toàn vào kỹ thuật và không có những vấn đề lộn xộn nào khác nữa.

“Cô gái nhỏ này giỏi đó chứ, học ở đâu thế?” Có người hỏi.

“Trước đây cháu từng học của một sự phụ ở gần nhà, cộng thêm bản thân thường ngày cũng hay mày mò theo cách của mình, sau đó thì cũng mò ra ạ.” Cố Kiều mỉm cười, nói: “Sửa xong rồi ạ.”

Một sư phụ có tuổi đi tới, kiểm tra một chút, rồi nói với Quản lý: “Được, sửa không tệ.”

Quản lý đưa Cố Kiều đi, đến một văn phòng độc lập, rồi đưa ra thêm một vài câu hỏi khác. Cuối cùng, đối phương hỏi cô bao giờ có thể tới làm việc, Cố Kiều biết bọn họ chắc chắn muốn nhận mình vào làm. Ồ không, là bọn họ đã tuyển dụng cô rồi.

Cố Kiều cho biết mình có thể bắt đầu vào thứ hai tuần tới. Quản lý nói, được, vậy thì thứ hai và sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô tại ký túc xá của nhân viên.

Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Tuy rằng hầu hết nhân viên của chúng tôi đều là nam giới, nhưng thực ra nữ công nhân cũng không ít, các phân xưởng và bộ phận hậu cần bên kia đều có, còn quả thực bộ phận sửa chữa bảo dưỡng là không.”

Quản lý đưa Cố Kiều ra ngoài cổng của công xưởng, hai người nói chuyện suốt cả đường đi, nói thứ hai sẽ sắp xếp một sư phụ lành nghề nhất để kèm cặp cô.

Trong khi chờ xe bus, Cố Kiều gọi điện cho Trình Chu, canh đúng giờ nghỉ giữa các tiết học của anh để gọi.

“Họ đã tuyển dụng em rồi, lương thử việc một tháng ba nghìn tệ, sau khi vào làm chính thức là bốn nghìn tệ một tháng, khi nào làm chính thức còn được cộng thêm phần trăm hoa hồng nữa.”

Trình Chu đang ngồi trong giảng đường cùng Từ Hoài Nam.

Anh cầm điện thoại, ra ngoài cửa lớp, nói: “Ồ.”

Cố Kiều: “Không hoan hô cổ vũ cho em chút à?”

Trình Chu chẳng lấy được chút sức lực nào, đáp: “Yeah.”

Cố Kiều hào hứng: “Yeah.”

“Anh tiểu Chu, hôm nay anh muốn ăn gì, ra ngoài ăn được không?”

Trình Chu: “Không ra ngoài ăn, đầu tuần sau em phải đi rồi, vẫn nên “tranh thủ thời gian” thì tốt hơn.”

Cố Kiều: “Cái gì?”

Trình Chu: “Hy vọng khi anh tiểu Chu của em tan học về đến nhà, lúc đó em đã mặc lên người bộ đồ màu đỏ đô có thắt nơ đợi sẵn rồi.”

Cố Kiều: “Được, bây giờ em tan làm chuẩn bị về ngay đây.”

“Cạch” một tiếng, Trình Chu cúp máy.

Không phải chỉ vừa mới phỏng vấn thôi sao, vậy mà dùng hai chữ tan làm thuần thục như vậy, khoe khoang cái rắm, vừa nghe đã biết là đang coi thường một sinh viên chỉ dùng được hai chữ học hành gắn trên người như anh rồi. Cứ ở đó chờ xem, nếu không làm cô khóc, thì coi như anh thua.

Cố Kiều về đến nhà của cô và Trình Chu đã là gần một giờ chiều. Đi lại cả chặng đường, rất mệt, cô lấy tạm một chút đồ trong tủ lạnh để ăn, rồi nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi, nhưng vô tình lại ngủ quên mất. Trong lúc đang mơ mơ màng màng, lại cảm thấy hình như có con sâu bò trên người, vô cùng ngứa ngáy. Nhưng lại thật thoải mái.

Cô nhịn không được lên tiếng rên rỉ. Tiếp tục nhắm mắt một hồi, lại cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì nó quá thoải mái. Cố Kiều lập tức mở mắt: “Anh về từ khi nào thế?” Cô cúi đầu xuống, phát hiện quần áo trên người đã bị anh lột sạch rồi.

Cô quá mệt, đến mức không nhận ra, còn tưởng mình đang nằm mơ.

“Anh còn chưa hỏi em đó, không phải đã nói là mặc bộ đồ thắt nơ đợi anh sao, thế mà chỉ nói cho có lệ với một người đang tràn đầy mong đợi thế này à?” Giọng Trình Chu còn lớn hơn cả cô, anh ấm ức chết đi được, anh đã bị người con gái vô tình này lừa gạt rồi.

Cố Kiều: “Không phải nói là buổi tối à, mà buổi chiều anh vẫn còn tiết mà, sắp vào học rồi đó.”

Trước giờ Trình Chu chưa từng bỏ tiết, chỉ thi thoảng xin nghỉ, mà thường là chỉ xin nghỉ nửa tiết đầu tiên của buổi sáng. Về lý do tại sao lại xin nghỉ lúc đó, thì chắc hẳn những tay lão làng đều sẽ hiểu. Đây là lần đầu tiên anh xin nghỉ cả buổi chiều.

Trình Chu: “Chiều nay không có tiết, giáo viên xin nghỉ rồi.”

Cố Kiều bán tín bán nghi, hỏi: “Là giả phải không, người thực sự xin nghỉ là anh chứ gì?” Nói xong lại ném cho anh một ánh mắt: Em biết anh muốn về để làm em mà.

Trình Chu áp người tới: “Anh là người như vậy sao, hả?”

Cố Kiều: “Đúng.”

Anh đợi cô thay chiếc váy màu đỏ đô đó, rồi ôm lấy cô, hôn cô, hoàn toàn không thể đợi thêm được nữa.

Bắt đầu từ tuần sau, cả căn nhà chỉ còn lại một mình anh, không còn được nhìn thấy cô ngồi trước bàn ăn ăn sáng, không còn được nhìn thấy cô bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt, buổi tối đương nhiên cũng chẳng thể ôm cô được nữa.

Khi con nhỏ, cô luôn cảm thấy mình quá ỷ lại vào anh, bất kể anh đi đến đâu cô đều bám theo, đến cả đi vệ sinh cũng đứng ngoài cửa đợi. Hiện tại càng ngày càng trưởng thành, ngược lại là anh càng ngày càng không thể rời xa cô. Thực sự hận không thể đem cô nhập vào máu thịt của mình.

Cả buổi chiều không ra khỏi cửa, bữa tối tùy tiện ăn một ít, sau đó đi dạo quanh khu nhà một lúc, đến khi về nhà lại bám dính lấy nhau. Bộ đồ thắt nơ màu đỏ đã bị anh xé toạc, trông anh như con thú hoang với bộ móng vuốt dài, vậy nên có chút vải như vậy không bõ công anh xé.

Trình Chu nhặt những mảnh vải dưới đất lên, rồi lại liếc nhìn người con gái bị “tình yêu” khiến cho đổ gục đang nằm trên giường: “Lần sau đổi thành bộ màu đen hoặc họa tiết da báo đi.”

Cố Kiều bò dậy: “Anh biết nhiều quá nhỉ?”

Trình Chu vỗ vỗ lên người cô, “bộp” một tiếng, da thịt cũng theo đó tê dại.

Cố Kiều la oai oái: “Á, đau, sao một sinh viên như anh lại có thể thô lỗ với người đã đi làm kiếm tiền thế hả?”

Anh ngồi xuống, giúp cô xoa xoa, rồi lại dùng sức bóp mạnh một cái.

Cố Kiều bật cười: “Vừa rồi chơi vui không?”

Trình Chu: “Cái gì?”

Cố Kiều nhướng mày: “Gọi lại một tiếng chị em nghe coi nào.”

Trình Chu đứng lên: “Con mẹ nó, ai gọi em là chị thế?” Nói xong liền ra ngoài giặt quần áo.

Cố Kiều nằm lại một mình trên giường một lúc, cô đã gọi Trình Chu là anh trong suốt hơn hai mươi năm và đây là lần đầu tiên được nghe anh gọi mình là chị, mặc dù là gọi khi ở trên giường. Chẹp, người chơi hệ biến thái này cũng thú vị đó chứ.

Chiều chủ nhật, Trình Chu lái xe đưa Cố Kiều và ít hành lý của cô đến ký túc xá dành cho nhân viên của Roco. Tuy là chủ nhật, nhưng trong ký túc xá cũng không có nhiều người, hầu hết mọi người đều đã đi làm.

Ký túc xá của nhân viên tại đây thuộc khu dân cư phía sau nhà máy, công ty đã thuê lại, rồi cho nhân viên ở miễn phí, coi như là một phần phúc lợi của công ty.

Cố Kiều sống trong một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, cả hai phòng ngủ đều quay mặt về hướng Nam, phòng lớn đã có người, cô đến muộn nên ở trong phòng nhỏ hơn.

Trình Chu giúp cô mang hành lý lên, giống như lần anh đưa cô đến trường nhập học vào ngày đầu tiên cô lên Đại học, anh trải sẵn ga giường, chuẩn bị bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng mới và treo sẵn tất cả các loại khăn rửa mặt, khăn lau chân cũng như khăn tắm. 

Mọi thứ đều đã được sắp xếp xong xuôi, Trình Chu ra ban công nhìn ra bên ngoài, không khí rất trong lành, không có nhà máy nào ô nhiễm gần đó. Cố Kiều đi đến ôm anh từ phía sau, cọ cọ trán vào lưng anh.

Trình Chu quay người lại: “Mỗi ngày sau khi tan làm, ít nhất phải gọi video nửa giờ, thứ sáu hàng tuần anh sẽ đến đón em về nhà.”

Nói xong liền gỡ tay Cố Kiều ra: “Em làm gì thì làm đi, anh đi đây.”

Cố Kiều liếc nhìn thời gian, mới có năm giờ chiều, sao đã đi rồi, anh đang đùa phải không, mấy ngày nay anh đều bám dính lấy cô, bất luận là cô đi đâu, anh đều theo sau. Nhưng không ngờ Trình Chu lại thực sự rời đi, Cố Kiều đứng trên ban công nhìn anh xuống lầu, rồi lái xe rời đi. Chết tiệt, đi rồi, thế mà đi thật rồi. Đúng là đồ tàn nhẫn, cứ thế bỏ lại mình cô. Vội vã rời đi như vậy, có phải nhìn trúng người phụ nữ nào khác rồi không, nên không thể đợi thêm nữa, phải nhanh chóng quay về.

Trình Chu đậu xe bên đường, anh mở cửa sổ, châm một điếu thuốc. Cô gái này quả thực quá tàn nhẫn, vậy mà nỡ bỏ rơi anh. Năm ngày ròng rã anh biết phải sống thế nào đây. Không, cộng thêm hôm nay nữa phải là sáu ngày. Sáu ngày ròng rã, quả thật là quá tàn nhẫn.

Buổi tối, Cố Kiều ăn tối tại một tiệm bánh bao nóng gần đó, sau khi về ký túc, cô nghịch điện thoại một lúc, rồi kiểm tra thời gian, đã đến chín giờ tối. Đã nói là sẽ gọi video cho nhau rồi, còn không được dưới nửa tiếng đồng hồ, sao anh còn chưa gọi tới?

Trình Chu ngồi trước bàn học đọc sách, anh liếc nhìn điện thoại một cái, hừ, nhanh như vậy mà đã quên luôn lời căn dặn của anh rồi. Không biết gọi video thế nào à, sao còn chưa gọi?

Đến chín rưỡi, Trình Chu không thể nhịn được nữa, liền cầm điện thoại lên gọi cho cô. Cố Kiều nhấc máy ngay sau vài giây, khi nhìn thấy Trình Chu trong màn hình điện thoại, sao mới có vài giờ không gặp mà anh lại đẹp trai hơn thế này?

“Sao anh/em không gọi cho em/anh?”

Hai người cùng lúc lên tiếng.

Trình Chu khẽ giật mình, rồi nói: “Em đã ăn tối chưa?”

Cố Kiều gật đầu: “Đã ăn cả bữa đêm rồi, anh tiểu Chu, anh đang đọc sách à?”

Trình Chu đứng dậy khỏi ghế, nói: “Ừm.” lại nói: “Ngày mai đi làm chụp ảnh môi trường làm việc tại bộ phận bảo dưỡng sửa chữa cho anh xem.”

Cố Kiều gật đầu: “Ừm.”

Hai người cùng nói chuyện phiếm thêm một lúc rồi cúp máy.

Mười giờ, Cố Kiều tắm rửa sạch sẽ, tính toán thời gian, có lẽ mấy ngày tới cô sẽ đến kỳ đèn đỏ. Nếu quá mười ngày mà không thấy xuất hiện, cô sẽ chuẩn bị một con dao, cắt luôn của Trình Chu đi.

Nhắc mới nhớ, hai ngày nay cô luôn cảm thấy có hơi mệt, lúc nào cũng như ngủ không đủ giấc, sức ăn dường như cũng có thay đổi. Vì vậy, Cố Kiều lấy điện thoại ra, lên Taobao đặt mua một con dao gọt trái cây. 
Nhấn Mở Bình Luận