Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Quả Mai Không Thể Giải Được Cơn Khát

Khi cả hai đến điểm hẹn, thì đã muộn mất nửa giờ đồng hồ. Vì kiệt tác mà anh để lại trên người cô quá bắt mắt, nên cô phải thay một chiếc áo có cổ rồi mới ra ngoài. Chẳng đẹp chút nào.

Trình Chu nắm tay Cố Kiều, thoải mái giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn gái tôi, Cố Kiều.”

Cố Kiều mỉm cười chào hỏi mọi người. Khi liếc qua khuôn mặt của cô gái đối diện, cô cảm thấy có chút quen mắt. Mãi cho đến khi cô gái đó lên tiếng, cô mới nhớ ra người này là ai, chính là học tỷ phụ trách tuyển sinh viên mới cho Câu lạc bộ Cầu lông.

Học tỷ mỉm cười nói: “Bạn gái của hotboy trường Trình xinh đẹp thật đó, sao tôi chưa từng gặp trong trường mình nhỉ?”

Cố Kiều thầm nghĩ, có đẹp bằng chị hay không, chị xem mắt chị đánh đến mấy lớp màu mắt, cổ áo còn con mẹ nó lộ cả vai luôn rồi, còn e thẹn cười với bạn trai tôi nữa. Rõ ràng biết cô học tại trường Cao đẳng bên cạnh, mà vẫn hỏi như vậy, chắc chắn là cố ý.

Trình Chu mỉm cười, ôm lấy vai Cố Kiều: “Cô ấy học ở trường xx.”

XX là tên trường Cao đẳng mà Cố Kiều đang theo học.

Anh nói với giọng điệu thoải mái, lông mày đem theo ý cười, như thể đang nói về một điều gì đó rất tự hào.

Cố Kiều lại mỉm cười với mọi người. Thực ra đại đa số mọi người đều không để ý tới việc cô học ở trường nào, sự chú ý của cả nhóm rất nhanh đã chuyển sang nơi khác. Chỉ có vị học tỷ đối diện là như âm hồn bát quái bám mãi không buông.

Trình Chu giúp Cố Kiều gỡ xương cá, nhỏ giọng nói: “Khi nãy ở nhà em vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”

Cô trừng mắt nhìn anh một cái, trong lòng thầm nghĩ anh còn biết vậy nữa à?

Học tỷ thấy Trình Chu đối xử với bạn gái tốt như vậy, trong lòng càng cảm thấy bực tức, trong lúc ăn đã tức tới mức sắp cắn gãy luôn chiếc đũa rồi. Nhưng rất nhanh cô ta đã điều chỉnh lại nụ cười của mình, hỏi: “Trường xx của bọn em lịch học có nhiều không?” Tóm lại là dăm ba câu cũng không thể thoát khỏi ngôi trường Cao đẳng đó, như thể sợ người khác không biết không bằng.

Cố Kiều đáp: “Cũng ổn, hôm nào ít tiết học sẽ được về nhà sớm một chút, để chuẩn bị cơm cho chồng em, anh ấy thích ăn nhất là món cá sốt chua ngọt, lại không quen ăn đồ người khác nấu.”

Trình Chu nghe câu nói này của cô, suýt chút nữa sặc ngụm nước trong miệng. Cô chuẩn bị cơm nước sẵn sàng cho anh từ khi nào vậy, lại còn cá sốt chua ngọt nữa, trình nói dối không chớp mắt ngày càng tài giỏi rồi. Thế nhưng khi nghe được hai chữ chồng em phát ra từ miệng cô, trong lòng anh cảm thấy thật mềm mại, hận không thể đè cô ra bắt cô gọi lại hết lần này đến lần khác.

Cố Kiều mỉm cười, nói: “Học tỷ thì sao, đã có bạn trai chưa? Nếu chưa có, thì bớt thêm chút thời gian rảnh vào việc học, nếu muốn thi lên Thạc sĩ, thì bây giờ phải bắt đầu chuẩn bị rồi đó.”

Đừng con mẹ nó suốt ngày nhóm ngó đến đàn ông của người khác.

Thực ra nếu Trình Chu biết trước rằng hôm nay vị học tỷ này cũng có mặt thì anh sẽ không đến. Nhưng nhìn bạn gái của mình ghen tuông như vậy, lại vì anh mà chiến đấu, trong lòng lại có chút thoải mái.

Học tỷ cầm chai nước trái cây trên bàn lên, vặn nắp, nhưng vặn không được, không rõ là không thể mở được hay là giả bộ. Cô ta đưa đến, nói với Trình Chu: “Mở giúp tôi được không?”

Giọng nói yểu điệu, khiến Cố Kiều suýt chút nữa thì ghê tởm nôn luôn ra rồi.

Trình Chu lạnh nhạt đáp: “Tôi chỉ mở cho vợ mình thôi.”

“Vợ ơi, em muốn uống gì?” Ngữ điệu lập tức đổi sang dịu dàng.

Cố Kiều chỉ chỉ, Trình Chu giúp cô mở một chai nước dừa.

Có lẽ học tỷ đã bị tổn thương, sau đó không nói gì thêm nữa.

Ngoài chút “nhạc đệm” này ra, còn lại không khí của cả bữa tiệc đều rất thoải mái vui vẻ. Thậm chí còn có một nam sinh nói, anh ta có vị hôn thê ở quê, đính hôn với nhau từ khi còn nhỏ, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy đã đi làm thêm, rất chăm chỉ kiếm tiền cung cấp cho anh ta ăn học, nói mãi nói mãi cuối cùng còn bật khóc, nói cả đời này sẽ không bao giờ chê bai cô ấy, đợi đến khi nào đủ tuổi do luật pháp quy định sẽ đi đăng ký kết hôn.

Trình Chu khẽ xoa đầu Cố Kiều, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cưng chiều.

Trên đường dự tiệc về nhà, Trình Chu cõng Cố Kiều, nói với cô: “Sau này em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, nếu em trở thành thợ sửa chữa đồng hồ đẹp nhất nước, thì chồng phải nhờ cả vào em đó.”

Cố Kiều đỏ mặt, nhấc chân đá anh một cái: “Chồng cái gì, anh là chồng của ai?”

Trình Chu quay đầu lại, cười: “Lát nữa về nhà, gọi cho anh nghe nhé.”

Cố Kiều: “…”

Cô cảm thấy hôm nay nhất định phải về ký túc xá trong trường để lánh nạn.

Cố Kiều nói: “Thả em xuống, em tự đi được, muốn đi cho tiêu cơm.” Trước mặt là trường học của cô, cô muốn chạy trốn.

Trình Chu ngồi xổm xuống, Cố Kiều tụt xuống khỏi lưng anh, nhân lúc anh còn chưa đứng dậy, cô đã nhấc chân bỏ chạy. Trình Chu quay lại nhìn, người đâu rồi? Anh nhìn lại, chạy mất rồi sao?

Trình Chu mỉm cười, nhấc đôi chân dài, đuổi theo. Cố Kiều chạy chậm, không phải vì cô không muốn chạy, mà là chân có chút tê, cơ bản là chạy không nổi. Trước khi đến cổng trường, đã bị anh túm được cổ áo nhấc lên.

“Em chạy cái gì, làm như anh ăn thịt em không bằng?”

Cố Kiều gật đầu: “Đúng đó.”

Anh hoàn toàn có thể ăn thịt cô.

Trình Chu chỉ nói: “Đồ ăn đêm hôm nay có Bánh trôi cơm rượu hoa Quế [1] do chính tay chồng em làm đó.” Nói xong liền sải chân bước đi.

Cố Kiều vội vàng đuổi theo, ôm lấy cánh tay anh: “Em muốn ăn nhân dâu tây, hoa Quế cũng cho nhiều một chút, vì thơm.”

Trình Chu nhéo nhéo mũi cô: “Chẳng phải em muốn chạy hay sao, sao không chạy nữa rồi, hả?”

Sự hấp dẫn của anh đối với cô còn không bằng một bát bánh Trôi thơm ngon, anh không phục, lát nữa về nhất định phải để cô thấy rõ, rốt cuộc là anh ngon hay là bánh Trôi hoa Quế ngon. Hơn nữa còn muốn nghe cô gọi anh là chồng bằng nhiều tư thế khác nhau.

Hai người ngang qua siêu thị mua nguyên liệu làm bánh Trôi hoa Quế, sau đó về nhà. Vì bữa trưa ở bên ngoài ăn quá nhiều, bữa tối cả hai đều không ăn thêm được nữa, nên quyết định nấu Bánh Trôi làm làm bữa tối.

Trình Chu hỏi Cố Kiều: “Ngon không?”

Cố Kiều gật đầu: “Ngon lắm.”

Trình Chu: “Vậy gọi anh là gì?”

Cố Kiều: “Anh tiểu Chu.”

Trình Chu: “Hả?”

Cố Kiều: “…”

Anh đi tới, giam cô vào tường, nghẹn giọng hỏi: “Cách gọi khác của anh tiểu Chu là gì?”

Cô hơi đỏ mặt, buổi chiều ở bên ngoài ăn cơm, đã gọi anh một tiếng chồng, nhưng là do bực tức vị học tỷ âm hồn bát quái kia, thật không ngờ anh vẫn chưa quên chuyện đó. Hay chính xác mà nói thì anh vẫn luôn nghĩ về việc đó.

“Cách gọi khác của anh tiểu Chu là, ba.”

Cố Kiều nói không sai, cô là do Trình Chu nuôi lớn, đến buổi họp phụ huynh cũng là anh đến dự.

Anh nghẹn giọng nói: “Gọi lại lần nữa.” Nói xong liền lập tức hôn cô.

……

Ngày tháng cứ thế trôi qua theo những lần đau lưng, chớp mắt đã đến lễ tốt nghiệp của Cố Kiều. Vào ngày tốt nghiệp, Trình Chu ôm một bó hoa đến tặng cô, hai người cùng nhau chụp ảnh trước cổng trường Cố Kiều. Việc nằm ngoài dự đoán của Cố Kiều đó là Cố Kiến Nghiệp cũng đến.

Trình Chu chào hỏi xong thì đứng sang một bên, Cố Kiều đi đến, nói: “Ba, sao ba lại đến?”

Xem ra Cố Kiến Nghiệp đã từ nhà máy đến thẳng đây, bộ đồng phục làm việc màu xanh còn chưa kịp thay.

“Tốt nghiệp rồi, về nhà đi.”

Cố Kiều liếc nhìn Trình Chu một cái, rồi nói với ba mình: “Con không muốn về nhà sống.”

Cô không muốn chung sống dưới một mái nhà với Giang Cầm, thực ra từ khi lên Đại học, cô không mấy khi về nhà, lần nào về cũng chỉ ăn bữa cơm rồi đi, chưa từng ngủ lại qua đêm. Đã hai tháng rồi không gặp Giang Cầm.

Cố Kiến Nghiệp thở dài một hơi: “Gần đây sức khỏe của mẹ con không tốt, con về thăm mẹ chút đi, ăn một bữa cơm thôi cũng được.”

Cố Kiều suy nghĩ một chút, nói: “Được ạ.” Vừa hay về nhà thăm luôn bà nội Trình.

Cố Kiều không có nhiều hành lý cần mang theo, đồ đạc trong ký túc của cô đã chuyển hết về nhà của cô và Trình Chu rồi.

Khi về nhà cùng Cố Kiến Nghiệp, cả đường đi chẳng có chuyện gì để nói, chủ yếu là Trình Chu nói với Cố Kiến Nghiệp vài câu, Cố Kiều ngồi bên cạnh Trình Chu, không chịu buông anh ra dù chỉ một chút.

Về đến nhà, Trình Chu bị bà nội Trình gọi đi mất. Cố Kiều theo Cố Kiến Nghiệp đi đến cửa nhà mình. Giang Cầm đang nằm trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng mở cửa, bà ta quay đầu lại liếc nhìn một cái, cảm xúc trên mặt không thay đổi quá nhiều khi nhìn thấy Cố Kiều.

“Mẹ.” Cố Kiều chào một câu, sau đó vô thức muốn đi vào phòng mình.

Thật khó để thoát khỏi thói quen đã hình thành trong bao nhiêu năm như vậy.

“Về rồi đấy à?” Có vẻ như Giang Cầm không còn mấy sức lực, xem ra thực sự đổ bệnh rồi.

“Hơi sốt thôi, không sao.” Cố Kiến Nghiệp quay lại nói với Cố Kiều: “Con về phòng nghỉ ngơi đi.”

Cố Kiều quay người lại, chuẩn bị đi về phòng.

Giang Cầm từ trên ghế sofa đỡ trán đứng dậy: “Rót giúp mẹ cốc nước.”

Cố Kiến Nghiệp đang chuẩn bị đi rót, lại bị Giang Cầm nói: “Không phải bảo anh, mà là con bé.”

Cố Kiều dừng lại, không vào phòng nữa, cô quay người, đi đến phòng ăn rót một cốc nước mang ra, đưa cho Giang Cầm.

Giang Cầm nhận lấy cốc nước, uống một ngụm, nói: “Tốt nghiệp rồi có dự định gì?”

Cố Kiều nói: “Sửa đồng hồ, hai ngày nữa sẽ đi phỏng vấn.”

Giang Cầm nhướng mi nhìn Cố Kiều: “Một tháng được bao nhiêu tiền lương?”

Cố Kiều đáp: “Không biết.”

Giang Cầm ngồi xuống, hỏi: “Có được ba nghìn tệ không, nếu không thì đến nhà máy văn phòng phẩm đi, ít ra mỗi tháng cũng được bốn, năm nghìn.”

Nhà máy văn phòng phẩm mà Giang Cầm nói đến chính là nhà máy mà bà ta sẽ làm việc tại đó suốt cả cuộc đời.

Cố Kiều: “Con không đi.”

Giang Cầm liếc cô một cái: “Dì út ly hôn với chú con rồi, chú của con cặp kè với phụ nữ ở bên ngoài. Tất cả đàn ông đều không đáng tin.”

Cố Kiều biết việc này, bình thường cô thường xuyên gọi điện hoặc nhắn tin Wechat nói chuyện với dì út, nhưng việc này thì liên quan gì đến công việc của cô?

Giang Cầm tiếp tục nói: “Biết rằng gia đình Trình Chu nhiều tiền, tình cảm của hai đứa lúc này cũng tốt, nhưng ai mà đoán được sau này sẽ ra sao. Nếu bản thân có chút năng lực, sẽ không cần dựa vào người khác. Bản thân con thế nào, không phải là con không biết, tiền không có, nhà cửa thì không, học lực cũng chẳng ra gì.”

Nói đến trình độ học vấn, Giang Cầm lại bắt đầu đau đầu, âm thanh cũng to hơn nhiều: “Năm đó bảo con học lại con không chịu, vào học ở cái trường thấp hèn đó, thì có tác dụng gì chứ, cũng giống như vào nhà máy văn phòng phẩm, cả đời làm công cho người ta.”

Khi còn nhỏ, Cố Kiều rất sợ mỗi lần Giang Cầm nói to, hễ bà ta to tiếng là cô lại rùng mình, sau này lớn lên, cũng dần đỡ đi rất nhiều, khi lên đại học, rất ít khi về nhà, cộng thêm cô có kế hoạch và lý tưởng riêng của mình, lúc này nghe Giang Cầm nói những lời như vậy, lại hoàn toàn có thể tâm lặng như nước.

“Con không có dự định đến làm việc tại nhà máy văn phòng phẩm.”

Giang Cầm vung tay lên: “Đủ lông đủ cánh rồi phải không, bảo con đi là phải đi, nói nhiều vậy làm gì, mẹ đã đánh tiếng với bên phía nhà máy rồi.”

Cố Kiều chặn cánh tay đang muốn rơi xuống người mình của Giang Cầm lại, cô chợt nhận ra, dường như Giang Cầm đã già thật rồi, cô có thể dễ dàng chặn bà ta lại, hoặc cũng có thể là cô đã lớn, không còn phải sợ bà ta nữa.

Cố Kiều thả tay Giang Cầm ra, lớn tiếng nói: “Đã nói rồi, không đi.” Nói xong liền chuẩn bị về phòng.

Giang Cầm chỉ vào Cố Kiều, đang muốn mở miệng mắng cô lại chỉ nghe một tiếng “rầm”, Cố Kiều đóng mạnh cửa phòng lại.

Cô đóng cửa lại, rồi tựa người vào sau cánh cửa, trong lòng không quá kích động. Là do trưởng thành rồi, cô đã thành người lớn rồi.

Còn nhớ hồi nhỏ, lần đầu tiên Giang Cầm cầm gậy tre đánh cô, cơ thể nhỏ bé cuộn mình sau sofa, ôm lấy đầu gối, khóc cũng không dám lên tiếng, vì hễ lên tiếng sẽ lại bị đánh. Sau đó, có sự can thiệp của Trình Chu, ngoài mỗi kỳ thi cuối kỳ ra, thì Giang Cầm không còn đánh cô nhiều nữa. Nhưng lần cãi vã nào cũng khiến cô cảm thấy ngột ngạt, khó thở. Đến giờ, cô đã có thể bình tĩnh đối mặt với những lời trách móc, mắng mỏ đó của Giang Cầm.

Nhớ lại những gì Giang Cầm nói về việc xảy ra với dì út của cô, cái gì mà đàn ông có phụ nữ bên ngoài, việc này sẽ không thể xảy ra với Trình Chu, cô hoàn toàn tin tưởng anh. Đã trường thành rồi, cũng đã qua cái tuổi hay tủi thân, đa sầu đa cảm, nghĩ đến những việc này có ích lợi gì chứ?

Trình Chu nhảy qua tường ngoài hoa viên giữa hai nhà, Cố Kiều nghe thấy tiếng động, liền chạy ra ngoài. Anh đã là sinh viên năm ba rồi, xem ra đã trưởng thành hơn rất nhiều so với thời học cấp ba, cũng giống một người lớn, thật đúng là một người đàn ông trưởng thành rồi đó.

Đã lâu rồi Trình Chu không trèo qua tường, động tác có chút không quen, anh nhảy xuống, hôn một cái lên má Cố Kiều, nói: “Đi thôi, bà nội làm cá sốt chua ngọt mà em thích đó.”

Nói xong anh lại nắm lấy ta cô, muốn dắt cô cùng nhảy qua tường. Rồi khẽ dừng lại một chút, nói: “Em có ổn không thế, chân còn mỏi không?”

Cố Kiều liếc nhìn anh một cái: “Tại ai?”

Trình Chu mím môi cười, đôi mắt đẹp đẽ màu trà cong cong, nở nụ cười dưới ánh nắng ấm áp mê người.

Anh khẽ cười, nói: “Đi thôi, qua từ cửa nhà em.”

Cố Kiều gật đầu, cả hai mở cửa phòng cô, đi ra ngoài bằng lối cửa chính ngoài phòng khách. Cố Kiến Nghiệp đang nấu sủi cảo trong bếp, Giang Cầm dựa người vào ghế sofa nhắm mặt nghỉ ngơi. Trình Chu dắt theo Cố Kiều, chào một câu rồi mở cửa ra ngoài.

Ngay khi ra khỏi nhà, Cố Kiều lập tức thở một hơi nhẹ nhõm, cả thể chất lẫn tinh thần dường như có thể thả lỏng hơn rất nhiều.

Bà nội Trình đã bày cả một bàn đồ ăn, ngửi mùi thôi đã biết là rất ngon rồi. Cố Kiều rửa sạch tay, giúp bà nội Trình cùng chia bát đũa. 

“Bà ơi, bà làm cơm vất vả rồi ạ.” Cố Kiều vừa gắp một miếng cà tím bỏ vào miệng, vừa mỉm cười: “Bà, tay nghề nấu nướng của bà càng ngày càng giỏi.”

Bà nội Trình hỏi: “Cái gì?”

Cố Kiều khẽ cười, lớn tiếng nói: “Bà ơi, xem ra tình thần của bà rất tốt, như một thiếu nữ tám mươi tuổi.”

Bà nội Trình bật cười, miệng sắp rộng đến tận mang tai, ngồi xuống nói: “Có thời gian thì đến chơi với bà nhiều một chút.”

Một thời gian nữa, bà sẽ chuyển về sống bên nhà ba mẹ Trình Chu, tuổi tác đã cao, trong nhà không có người chăm sóc, con cái không yên tâm.

Sau bữa ăn, Trình Chu rửa bát, còn Cố Kiều giúp bà nội Trình bóp vai, vui vẻ cười đùa cùng bà.

Bà nội Trình vỗ vỗ vào tay Cố Kiều: “Tốt nghiệp rồi phải không, có thể kết hôn rồi chứ, nhân lúc bà còn đi lại được, mau chóng sinh con, bà sẽ mang cháu giúp hai đứa.”

Cố Kiều nhìn vào phòng bếp: “Anh tiểu chu còn chưa tốt nghiệp, phải một năm nữa cơ ạ.”

Hơn nữa, làm gì có ai cầu hôn cô, thì đâu có cửa kết hôn.

Bà nội Trình tiếp tục hỏi: “Công việc thế nào, hay là nói ba Trình Chu sắp xếp cho con một công việc nhàn nhã ở công ty, như thư ký chẳng hạn.”

Cố Kiều thầm nghĩ, thư ký đâu có nhàn rỗi, bây giờ thư ký đều bận chết đi được.

Cố cười, nói: “Cảm ơn bà, không cần đâu ạ. Ngày mốt con đi phỏng vấn rồi, ở RoCo ạ, đó là một công ty rất lớn.”

RoCo là một thương hiệu đồng hồ nổi tiếng thế giới, Cố Kiều nhận được cơ hội phỏng vấn là nhờ vào sự giới thiệu của một giáo viên ở khoa Kỹ thuật.

Bà nội Trình không biết, ba Trình Chu cũng đeo một chiếc, một chiếc đồng hồ có giá lên đến trên một trăm vạn tệ. Thật đúng là muốn sạt nghiệp luôn mà.

Bà nội Trình tiếp tục hỏi: “Vậy nơi làm việc có xa không, đi lại tiện chứ?”

Cố Kiều giấu Trình Chu, nhỏ giọng nói: “Không xa ạ, bên khu Vân Hợp, đổi hai chuyến xe bus là đến, công ty còn sắp xếp chỗ ở cho nữa ạ.”

Bà nội Trình nói: “Vậy còn không xa, khu Vân Hợp xa lắm đó.”

Cố Kiều lén lút liếc nhìn về phía phòng bếp: “Bà ơi, bà nói nhỏ một chút.”

Trình Chu rửa bát xong, đi tới, lạnh lùng nhìn cô một cái, rồi túm lấy cổ áo cô: “Cút vào đây cho anh.”
Nhấn Mở Bình Luận