Chương 1020: Tôi muốn ăn thịt thiên nga
Khi cô nhắm mắt nhận mệnh, thì eo đột nhiên thắt lại, một sức lực mạnh mẽ truyền đến, cố gắng xoay chuyển tình thế ôm lấy cô, đâm vào một chỗ rắn chắc mạnh mẽ.
Đế Anh Thy cho rằng người cứu cô chính là trợ lý vừa rồi, nhưng khi cô mở mắt ra, lại đụng vào đôi mắt đen láy, khiến cơ thể cô theo bản năng cứng đờ lại, vẻ mặt hoang mang.
Chương Vĩ thấy vậy, quay người đi vào bên trong.
Tần Hành Chi đang định rời khỏi phòng ủ rượu thì thấy Chương Vĩ đi đến: “Sao vậy?”
“Ông chủ Tần, anh Kim nói muốn chọn thêm mấy chai rượu mang vê uống, ghi hết vào tài khoản của anh ấy” Chương Vĩ nói như bình thường.
“Được” Tần Hành Chi lại trở về phòng ủ rượu.
Tư Hải Minh nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ đang ngẩn ra trong lòng anh, khoảng cách gần gũi, hơi thể dính vào nhau, hơi thở thơm tho thu hút lấy anh.
Anh phải kiềm chế rất nhiêu mới không đè xuống đôi môi mỏng của cô, thưởng thức vị ngọt của cô.
Ba năm nay, anh đã quên mất “khát vọng” là cảm giác gì, mà khi nhìn thấy Đào Anh Thy vẫn còn sống, máu huyết trong người anh sôi sục, dục vọng của anh lại hồi sinh một cách mạnh mẽ và dữ dội. Một khi thả lỏng, thì nó sẽ trôi lên giống như đầu của một con dã thú vậy.
“Anh… anh thả tôi ra”
Đế Anh Thy bị anh nhìn đến nỗi nhịp tim không được ổn định, cảm giác ánh mắt của anh cũng sẽ ăn thịt người vậy.
“Tôi muốn ăn thịt thiên nga” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Tư Hải Minh truyền đến.
Khiến Đế Anh Thy ngạc nhiên quên mất cả việc định thần lại. Những lời vừa rồi mình nói anh ta đều nghe thấy hết rồi sao?
Quan trọng là người này vậy mà dám trắng trợn yêu câu nữa chứ?
“Cho tôi ăn không? Hửm?”
“Anh…” Đế Anh Thy đỏ mặt, dùng sức thoát khỏi vòng tay của anh, đứng cách anh một mét, chỉnh lý lại quần áo, như thu dọn lại mối cảm xúc hỗn loạn của cô vậy.
“Anh đừng có mơ. Không thể nào”
“Tại sao không đeo sợi dây chuyền lần trước?” Ánh mắt của Tư Hải Minh rơi trên chiếc cổ trắng ngần của cô.
“Sao tôi phải nói cho anh biết chứ? Hừ” Đế Anh Thy nói xong xoay người chạy đi.
Khi Tần Hành Chi và Chương Vĩ ra ngoài, họ chỉ thấy Tư Hải Minh đứng ngoài cửa, không nhìn thấy Đế Anh Thy, không khỏi hỏi: “Anh Kim, xin hỏi cô Anh Thy đi đâu rồi?”
“Tôi không thấy” Tư Hải Minh nói.
Đế Anh Thy chạy thẳng ra khỏi vườn nhỏ, ngoái đầu lại không thấy ai đuổi theo mới giảm tốc độ lại.
Mặt cô nóng bừng, không biết là do chạy quá nhanh, hay là bởi vì lời nói vừa rồi của người đàn ông.
Vậy mà anh ta dám hỗn xược nói anh ta muốn ăn thịt thiên nga sao?
Lời này không phải là muốn cũng cô làm cái đó hay sao?
Cô còn chưa từng yêu đương gì, đừng nói cái đó, đến cả hôn môi còn không có, anh ta cũng quá đáng lắm rồi.
Cô lớn như vậy rồi còn chưa nhìn thấy người nào như vậy, khiến cô lòng hoảng ý loạn.
Khi Đế Anh Thy trở về không hề ngồi xe, chiếc xe chậm rãi đi phía sau cô. Mà ở xa phía sau chiếc xe chính là một chiếc xe màu đen, im lặng.
Ánh mắt Tư Hải Minh xuyên qua kính chắn gió, nhìn chằm chăm vào thân hình mảnh mai phía trước, nghiêm giọng nói: “Đã làm xong việc chưa?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!