Chương 293 Lam Tử Kỳ
Cô bé nhìn chị gái xinh đẹp ở quầy lễ tân đang bận rộn, khóe miệng nở nụ cười nghịch ngợm rồi đi về hướng khác.
Lúc này Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành cũng vừa bước ra khỏi thang máy, cũng đang là giò tan tầm.
Mộc Tử Hoành đột nhiên lại thấy xuất hiện một cô gái nhỏ, cảm thấy thích thú, nhưng khi nhìn rõ mặt cô bé thì rất sửng sốt.
“Lục, Lục Hạo Thành, đó là Nhiên Nhiên hoặc là Tiểu Tuấn nhà cậu phải không? Sao giờ lại biến thành một cô bé rồi 2”
Lục Hạo Thành cau mày, nghiêng đầu qua thì thấy được Lam Tử Kỳ, đồng tử trong mắt anh co rút, toàn thân trở nên căng thẳng.
Anh nhìn cô bé đang đi về phía họ với đôi mắt đen láy, đồng tử càng mở to, đường nét khuôn mặt rất giống Nhiên Nhiên và Tiểu Tuấn, nhưng lại thanh tú hơn, đẹp như tranh vẽ.
Lam Tử Kỳ cười với Lục Hạo Thành: “Chào hai chú, xin hỏi hai chú là người của tập đoàn Lục Thị sao?”
Lục Hạo Thành sớm đã đơ ra.
Mộc Tử Hoành cười trả lời.”Đúng rồi, cháu gái nhỏ tìm ai vậy?”.
Lam Tử Kỳ cười nói: “Chú ơi, xin hỏi Lam Hân,quản lý Lam lúc tan ca, sẽ ra từ thang máy nào vậy?”
Nụ cười trên mặt Mộc Tử Hoành đông cứng, không thể tin hỏi: “Cháu, cháu là gì của quản lý Lam?” Mộc Tử Hoành cảm giác bản thân đang run rấy.
“Đương nhiên là con gái của mẹ rồi.” Lam Tử Kỳ cười nói.
Áo. ” Mộc Tử Hoành chỉ cảm thấy choáng váng.
Lục Hạo Thành cũng bị câu “Đương nhiên là con gái của mẹ rồi” làm cho khiếp sợ nói không nên lời.
Mộc Tử Hoành nhìn tên bạn đang bị sốc đến đờ đẫn bên cạnh, quả thực là khó có thể tin, Lục Hạo Thành còn có thêm một đứa con gái, ba, là sinh ba.
Sắm sét, đánh chết tôi đi!
“Lục Hạo Thành, cậu…… ” Anh nhìn Lục Hạo Thành đang nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mắt, không thốt được lời nào.
Anh từng nghĩ linh hồn Lục Hạo Thành dường như đã bị cậu tôi giam cầm trong thân thể chính mình, cậu tôi có thể tàn nhẫn vô tình, ngay cả cha ruột cũng có thể dùng lời nói độc đả kích.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy con gái, Lục Hạo Thành, khuôn mặt lại xuất hiện biểu tình sợ hãi và khẩn trương.
TC? HU ƠI cục ” Lam Tử Kỳ thấy bọn họ chưa trả lời vấn đề của mình, liền gọi lại.
Mộc Tử Hoành chỉ vào thang máy cách đó không xa nói: “Cháu là con gái của quản lý Lam, cháu tên là gì?
“Cám ơn chú, cháu là Lam Tử Kỳ, tạm biệt chú.” Lam Tử Kỳ nói xong liền đi tới thang máy mà Mộc Tử Hoành chỉ.
Mộc Tử Hoành lại lôi kéo tên bạn đang dại ra, Lục Hạo Thành cũng ngắn người đi theo anh.
Ánh mắt nhìn theo Lam Tử Kỳ.
Câu nói của Lam Hân “Chỉ cần anh không tới gần tôi, chính là sự che chở tốt nhất cho tôi rồi.”
Mấy ngày nay, anh liều mình kiềm chế mong muốn gặp cô.
Mỗi ngày yêu cầu cô tự mình mang tài liệu đến văn phòng, anh mới có thể thấy cô một chút.
Anh nhìn con gái mình thoáng qua, một nụ cười ngọt ngào và khuôn mặt nhỏ xinh.
Anh ngày thường ung dung điềm tĩnh, dù đặt anh ở một nơi xa lạ, cũng không có chút rụt rè sợ hãi.
Mộc Tử Hoành đau lòng nhìn cảnh trước mắt, người đàn ông khiến tất cả phụ nữ đều phải lao tới.Giờ phút này, đôi mặt lại hiện rõ sự bắt lực và khẩn trương.
Trong mắt anh, Lục Hạo Thành thật sự không gần nữ sắc, nhưng với Lam Lam, là vô cùng đặc biệt .
Hai người đàn ông chỉ lặng lẽ đứng đó.
Mộc Tử Hoành nheo mắt nhắc nhở: “Hạo Thành, hiện tại cậu vẫn làm rất đúng, Tần Ninh Trăn mấy ngày nay đều đang dò hỏi quan hệ giữa cậu và mẹ con Lam Lam, thư ký của bà ta đang cố ra xét quan hệ của cậu và mấy đứa nhỏ.”
Hiện tại còn chưa tìm được dì Hứa, chúng ta nhất định phải cẩn thận, cậu cũng biết, Tần Ninh Trăn như ruồi bọ, chỉ cần có kẽ hở là sẽ nhìn chằm chằm. “
Anh có thể nhìn ra được quan hệ cha con giữa Nhiên Nhiên và Lục Hạo Thành, ánh mắt sắc bén như Tần Ninh Trăn cũng nhất định sẽ phát hiện ra.
Thấy Lục Hạo Thành vẫn thờ ơ, Mộc Tử Hoành còn nói: “Lục Hạo Thành, nhịn xuống, kiên trì thêm chút, dì Hứa sẽ trở lại, chờ dì Hứa trở về, cậu có thể ra tay rồi.
“Tôi biết.” Lục Hạo Thành đột nhiên lên tiếng.
Anh, Lục Hạo Thành, thế nhưng còn có một cô con gái, Anh rốt cuộc là có bao nhiêu may mắn đây?
Người phụ nữ và con gái nhỏ của anh ở ngay trước mặt, nhưng họ không thể nhận ra nhau, Lục Hạo Thành giờ phút này cảm thấy bản thân vô cùng uất Ức.
Thời gian từng chút một trôi qua, mọi người tan ca đều lục đục ra về.
Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành đứng ở một góc, mắt vừa tầm có thể nhìn qua Lam Tử Kỳ đang ngòi nghỉ ngơi trên ghé.
Mộc Tử Hoành đột nhiên lên tiếng: “Hạo Thành, Lam Hân đi ra .”
Lục Hạo Thành cũng thấy được Lam Hân, cô ấy đang vẫy tay tạm biệt với Ninh Phi Phi.
“Mẹ!” Giọng nói lanh lảnh vang vọng trong đại sảnh.
Nghe tiếng gọi mẹ, Lục Hạo Thành trong lòng run lên.
Lam Hân sửng sốt khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, đột nhiên nhìn thấy đứa con gái nhỏ của mình, Lam Hân kinh ngạc nhếch môi.
Cô chạy chậm qua, kích động hỏi: “Kỳ Kỳ, con tới đây lúc nào, sao lại tới được, một mình con tới sao?”
Lam Tử Kỳ vừa nghe mẹ hỏi nhiều câu như vậy lắc đầu liên tục.
“Mẹ, mẹ hỏi liền tù tì nhiều vấn đề như vậy, mẹ muốn con trả lời câu nào trước đây?” Lam Tử Kỳ nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt to.
Lam Hân cười bóp cái mũi nhỏ,, “Con quỷ nhỏ, lại có tình coi thường mẹ có đúng không?”
“Hừ, Cũng không phải sao? Mẹ, hiện tại app Di Di, xe taxi, đường sắt ngầm, tàu điện ngầm đều rất thuận tiện, muốn đi tìm mẹ rất khó sao?
Có điều hướng trên điện thoại, con đi ngang qua đón mẹ tan tầm , mẹ nhìn thấy con có phải rất vui không?”
“Đi ngang qua?” Lam Hân nhìn con gái mình từ trên xuống dưới, mới phát hiện ra con gái mình đang mặc gì.
Cô không hờn giận nói: “Lam Tử Kỳ, con hiện tại chỉ mới sáu tuổi, con có thể bình thường một chút không?”
Lam Tử Kỳ chu cái miệng nhỏ nhắn giận dỗi nói: “Mẹ, con không có, con không thích váy công chúa. Chiếc váy này là do mẹ Cần Nghiên tặng con, con rất thích, mẹ quản lý tất cả mọi chuyện, đến chuyện ăn mặc của con mẹ cũng muốn quản sao?Con đã sắp lên tiểu học rồi, mẹ cũng đừng quản lý nhiều quá .”
Lam Hân bị bà cụ non này nói đến ngơ ngác .
Ai tới giúp cô nói lại tiểu quỷ này, mỗi lần con nhóc nói chuyện đều rất nề nếp khiến cô ngay cả lời phản bác cũng không thể nói.
Lam Tử Kỳ thấy vẻ mặt bất lực của mẹ, vươn đôi tay mảnh khảnh nhỏ bé nắm tay mẹ, “Mẹ, đừng ngắn người nữa , hôm qua vừa dọn đến nhà mới, hôm nay con và bà qua, bà nói tối nay mẹ về thì ăn cơm thôi,chúng ta nhanh lên trở về, đừng làm cho bà chờ lâu quá. Chú Nhạc cũng sẽ qua, chúng ta mau trở về đi.”
Lam Tử Kỳ vừa nói vừa kéo Lam Hân ra ngoài.
Lam Hân cười cười: “Được rồi, Kỳ Kỳ, đừng đi nhanh như vậy. Mẹ đi giày cao gót, không chạy được như con.
“Đã biết, mẹ, con vui vẻ đến đón mẹ đi làm về, nhưng mẹ lại đi trách con.” Lam Tử Kỳ có chút bắt mãn, tính tình nóng vội của con bé có chút khác với Lam Hân.
“Con đó, có lần nào mẹ nói lại được con không?” Lam Hân cưng chiều nhìn bé con, nhưng hiện tại quá tốt rồi, Kỳ Kỳ vừ mẹ đều ở bên cạnh, cô làm gì cũng vui > ve.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!