Chương 1383: Ý gì
Tiếng khóc của Linh Trang hơi ngừng lại, hai tay cô bỗng nhiên run rẩy nảm áo trước ngực Chiến Hàn Quân.
*Có ý gì?” Linh Trang run run hỏi.
“Cậu ta chỉ là một đứa bé” Chiến Hàn Quân dịu dàng nói Sắc mặt Linh Trang trắng nhợt.
Cho nên cậu cũng chỉ là một người bị hại thôi?
Chiến Hàn Quân lại nói: “Cậu ta cao lớn giống Quốc Việt, đẹp trai giống Quốc Việt, xấu bụng giống Quốc Việt, cũng có bản lĩnh siêu phàm”
Linh Trang hóa đá.
Một lúc lâu sau cô mới lắp bắp nói: “Cậu ta là…
Chiến Hàn Quân bỗng nhiên dịu dàng dùng ngón tay đè lên môi mềm mại của cô: “Linh Trang, đừng nói ra. Vì tốt cho thằng bé, chúng ta ráng nhịn chút nữa”
Gương mặt như băng của Linh Trang bỗng nhiên nứt thành từng nụ cười như hoa.
“Anh Hàn Quân, anh mau nói cho em biết, thắng bé khỏe không?” Linh Trang kích động hỏi.
Chiến Hàn Quân nói: “Em yên tâm, nó không cụt tay không thiếu chân. Vẫn rất tinh nghịch. Tuy nhiên, nó càng ngày càng thông minh hơn hồi trước”
Linh Trang như trút được gánh nặng.
Bỗng nhiên nghĩ đến những việc mà Bé Tùng làm với bọn họ, nụ cười của Linh Trang chợt biến mất, cô hơi lo lắng nắm tay Chiến Hàn Quân, cầu xin nói: “Anh Hàn Quân!”
“Làm sao vậy?”
“Thằng bé làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, anh đừng trách thằng bé. Có được không?”
Đáy mắt Chiến Hàn Quân lộ ra một nụ cười nhẹ: “Con không nên người là lỗi của bố mẹ. Anh sẽ dạy thằng bé cho tốt, nhất định sẽ mang thiếu niên rực sáng, lương thiện, tâm không thay đổi về nhà cho em”
Linh Trang thân thiết ôm cổ anh, cảm kích nói: “Cám ơn anh, anh Hàn Quân. Anh đã không từ bỏ thằng bé.”
“Đồ ngốc. Thắng bé cũng là con trai của anh, tại sao anh lại bỏ thằng bé?”
“Ừm”
Phòng khách.
Bé Tùng bất an đi tới đi lui, Chiến Quốc Việt bị còng cùng một chỗ với cậu nên chỉ có thể đi tới đi lui với cậu.
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt hả hê nhìn Bé Tùng, Nghiêm Mặc Hàn vẫn không quên giậu đổ bìm leo nói: “Nhóc con thối tha, cháu xong đời rồi. Cục cưng Trang nhà cậu duy trì hình tượng thục nữ nhiều năm như vậy đã bị cháu phá vỡ. Quay đầu xem đại ma vương nhà cậu xử lý cháu thế nào?”
Anh Nguyệt còn thêm dầu vào lửa nói: “Thức thời thì mau nói lý do cháu gây án.
Bằng không cô không dám hứa chắc cháu có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không đâu?”
Họ vẫn cho rằng Bé Tùng là tù nhân mà thẩm vấn.
Lúc này Bé Tùng chỉ lo lắng cho sức khoẻ của mẹ, làm gì còn tâm trạng quan tâm tới mạng nhỏ của mình.
Cậu bất an nhìn Chiến Quốc Việt, dò hỏi: “Mẹ sẽ thế nào?”
Chiến Quốc Việt nói: “Có bố ở đây, không có việc gì”
Bé Tùng thoáng an lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!