Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ - Khương Lam Hân - tác giả: Nam Cung Tử Yê

Bên kia do dự một hồi rồi nói: “A Trăn, em ngàn vạn lần không nên gấp gáp, nêu đối phương đã tàn phế., Ân Ân cũng không nhát định gả cho hắn, về phần đối phương có bắt được nhược điểm của em hay không cũng đừng lo, đến lúc đó em cứ thề thốt phủ nhận, liều chết cũng không thừa nhận là được rồi, còn để xem đối phương lấy ra được chứng cớ gì đã, đến lúc đó anh sẽ giúp em nghĩ ra đối sách.”

Tần Ninh Trăn vừa nghe lời này, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Địch Diệp, có anh thật là tốt.”

“A Trăn, vấn đề lần trước anh đề nghị, em đã suy nghĩ kỹ chưa?

Em đã nghĩ tới khi nào thì ly hôn chưa?

Mặc kệ lúc nào em ly hôn, anh đều sẽ chờ em, em vẫn là người phụ nữ anh yêu nhất.”

Tần Ninh Trăn vừa nghe lời này, sắc mặt phiếm hồng, đáy mắt tràn ra thẹn thùng, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng “Địch Diệp, bây giờ còn không phải lúc thích hợp, anh chờ một thời gian nữa.

Em vắt vả nhiều năm như vậy, không có khả năng cứ vậy mà rời đi, anh cũng biết tính cách của em.”

Địch Diệp: “A Trăn, mặc kệ chờ bao lâu, anh vẫn sẽ chờ em, hãy gọi điện thoại cho anh bát cứ khi nào em có việc An Tần Ninh Trăn cười gật gật đầu: “Được!”

Địch Diệp: “Đúng rồi „ A Trăn, thời gian qua thật nhanh, Ân Ân đều đã tới tuổi lập gia đình rồi, bên này anh có đối tượng thích hợp, gia thế tốt lắm, con người cũng rất hiền lành, chờ tâm trạng Ân Ân tốt hơn, không bằng để anh tự bắc cầu, đê cho hai người họ gặp nhau, có được không?

Là người từ nước ngoài trở về, điều kiện gia đình rất tốt, dáng vẻ cũng rất đẹp trai, sẽ không thua kém gì so với Mộc Tử Hoành.Lát nữa anh sẽ gửi ảnh chụp qua cho em, em đưa cho Ân Ân xem thử nhé.”

Tần Ninh Trăn vui vẻ cười cười: “Khó có được anh để hao tâm tổn sức đến chuyện này, anh cứ gửi anh qua đây, em sẽ nói với Ân Ân.”

Địch Diệp: “Được!”

Sau khi cúp điện thoại, Tần Ninh Trăn mang vẻ mặt thẹn thùng xấu hỗ giống như cô gái nhỏ mới biết yêu.

Chỉ chốc lát, ảnh chụp đã được gửi qua, bà ta mỏ ra vừa thấy, là một người đàn ông có vẻ điềm đạm nho nhã, đường nét khuôn mặt sâu rõ nét, nụ cười thản nhiên, mang theo một loại hào quang khiến người ta phải ngước nhìn, khí thế mạnh mẽ, tràn ngập hơi thở nam tính.

Tần Ninh Trăn vừa thấy, thật ra vô cùng vừa lòng.

Ít nhất cũng giống Địch Diệp nói, dáng vẻ so với Mộc Tử Hoành còn đẹp hơn.

Tần Ninh Trăn cầm lấy di động, hướng tới phòng Lục Tư Ân mà đi đến.

Trong một nhà hàng ăn cao cấp, trang trí cách điệu thoải mái rất hợp lòng người, không khí xung quanh cũng không tồi, còn có ghế ngồi ngoài trời cho khách hành thích lãng mạn.

Lục Tư Tư mặc một chiếc váy bó sát màu trắng, trang điểm tinh xảo nhẹ nhàng, mỗi cử chỉ hành động, giơ tay nhắc chân đều vô cùng quyền rũ.

Ngồi đối diện cô là Lôi Lăng trong bộ tây trang trắng, hai người người gọi hai đĩa bít tết, đang ngồi xuống cùng trò chuyện.

Lục Tư Tư cười nhẹ nhàng, đôi mắt cười như chứa luồng ánh sáng vô tận đang nở rộ, “Giám đốc Lôi, chuyện ngày đó đã để anh phải chê cười, vẫn muốn mời anh ăn bữa cơm, nhưng cảm xúc của tôi vẫn mãi chưa nguôi ngoai.”

Lôi Lăng nhìn khuôn mặt xinh đẹp tỉnh xảo của Lục Tư Tư, cũng chỉ là thản nhiên cong chút khóe môi, “Hiện tại đã ổn rồi sao?”

Lục Tư Tư cười gật gật đầu, nhìn qua phong cảnh ngoài cửa sổ “A Hoành cũng giống như em trai tôi, nhìn thấy nó hiện tại trở thành như vậy, tôi thật sự rất đau lòng.”

Lôi Lăng nhìn cô: “Bạn của tôi nó rằng, anh ta cần thêm thời gian.”

Ánh mắt Lục Tư Tư đỏ lên, đáy mắt sớm đã chứa đầy nước mắt, cô hơi ngửa đầu, cố gắng không cho nước mắt chảy ra.

Dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, một nỗi buồn vô hình chậm rãi bao trùm lấy cô, đôi bông tai trong suốt như pha lê tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn, tựa như gợn sóng đang tràn ra, khiến cả người cô trông yêu mị mà không tầm thường.

Cô hít sâu một hơi mới nói: “Nhưng không biết cần bao lâu nữa, hiện tại thằng bé không muốn gặp bất cứ ai, ngay cả người con gái nó yêu nhất nó cũng không chịu gặp mặt.”

Lôi Lăng mang vẻ mặt đồng tình, “Cho… cho anh ta thêm ít thời gian đi.”

“Ừm Lục Tư Tư bưng lên ly rượu vang, nhìn Lôi Lăng, “Anh là người đàn ông đầu tiên ra ngoài ăn tối với tôi sau khi tôi ly hôn, nào, tôi mời anh một ly.”
Nhấn Mở Bình Luận