Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ - Khương Lam Hân - tác giả: Nam Cung Tử Yê

Nhớ rõ lúc còn nhỏ, cô cùng Đào Mộng Di sống ở nông thôn, nơi này chỉ toàn người già ở lại, cả ngày không nói chuyện được với ai, bọn họ thật sự quá cô đơn.

Người trẻ tuổi lại không có chủ đề chung với họ, cũng không tình nguyện ngồi nói chuyện cùng.

Cô nhớ rõ các cụ ông cụ bà thời điểm đó, ai cũng cầm theo một cái túi da rắn, bên trong có lót rơm, đặt ở góc tường, năm ba cụ ngồi ở góc tường phơi nắng, chỉ có máy.

người già trong lúc đó thỉnh thoảng trao đổi với nhau.

Có người bị nặng tai, phải cần nói to lên mới có thể nghe được, tuy rằng lúc đó cô vẫn còn nhỏ, nhưng vẫn nhìn ra bọn họ rât cô độc.

Chỉ cần có thể đi làm việc, tuyệt đối sẽ không ở lại trong nhà, vì cuộc sống, những người lớn tuổi có thể mạnh mẽ kiên cường không ngừng nỗ lực, vì cuộc sống mà cố găng.

“Đúng! Lam Lam, chúng ta già rồi, sợ nhất chính là cô độc, lúc trước con đồng ý ở lại với cha, cha thật sự đã vui vẻ cả đêm không ngủ được.”

Dịch Thiên Kỳ cười nói.

Trước kia khi ở một mình, ông đã từng thấy rất cô đơn, hiện tại thì tốt lắm, có mọi người ở đây, trong nhà vô cùng – náo nhiệt ông không còn cảm giác cô đơn nữa.

Lam Hân hiểu được nỗi lo lắng của cha mình, cũng như cô vẫn luôn khát vọng một tình cảm gia đình khăng khít.

“Cha, cha mẹ và hai anh trai con, cũng có con, cha cùng mẹ cũng có con, có chị Tư Tư, có A Thành, tất cả mọi người đều sẽ có một cuộc sông hạnh phúc.”

Lam Hân cười nói, mọi người cùng nhau ngồi xuống nói trò chuyện, Nhạc Cần Hi đi lên tầng thăm Nhạc Cẩn Nghiên.

“Chị, em đến thăm chị đây.”Nhạc Cần Hi đầy cửa đi vào.

Nhạc Cần Nghiên vội buông di động trong tay ra.

“Hi Hi, em đã đến rồi.”

Nhạc Cần Nghiên miễn cưỡng cười cười, sắc mặt có chút tái nhợt, cả người như gầy đi mấy cân.

Nhạc Cần Hi vừa thấy, mang vẻ mặt đau lòng.

“Chị à, sao chị không biết cố gắng chăm sóc bản thân vậy hả?Em nhìn mà đau lòng muốn chết.”

Nhạc Cần Hi đi qua ngồi cạnh chị gái mình, ánh mắt đau lòng nhìn qua cô.

Nhạc Cần Nghiên ảm đạm cười, “Chị tự biết chăm sóc bản thân mình mà, cũng không có gầy đi, Lam Lam mỗi ngày đều chăm lo bữa ăn cho chị đầy đủ, dì Mộ cũng chăm sóc chị rất tốt, chị đây không sao cả, em lo làm tốt công việc của mình đi, không cần lo cho chị.”

Nhạc Cần Hi cười nói: “Chị, em biết trong lòng chị khổ sở vì chuyện của Mộc Tử Hoành nhưng mà chị à, Mộc Tử Hoành anh ta cũng cần thời gian.”

Nhạc Cần Nghiên gật gật đầu, “Hi Hi, chị biết anh ấy cần thời gian, nhưng em cũng hiểu tích cách của chị, cũng rất dễ mắt đi kiên nhẫn, chị sợ đoạn tình cảm này của bọn chị, không vượt qua nỗi thử thách này.

Mộc Tử Hoành là một người đàn ông rất tốt, căn phải là chênh lệch hoàn toàn so với Ôn Lãng.

Thứ Ôn Lãng coi trọng chính là tiền của chị, mà điều Mộc Tử Hoành là con người chị, anh ấy thực sự yêu chị rất nhiều.”

Nguyên nhân là bởi vì có đối lập, sẽ có cảm giác khác biệt, cô mới có thể cảm nhận được trong lòng mình có anh.

Anh hai lần vì cô mà bị thương, trong lòng cô tràn ngập tràn cảm động.

Đặc biệt vào lần này đây, bản thân anh vốn đã chống đỡ không được, nhưng vì không để cô bị thương, chút sức lực cuối cùng vẫn lao ra bảo vệ cô.

Nhạc Cần Hi nhìn cô cười cười, nháy mắt hiểu được suy nghĩ trong lòng chị gái mình, “Chị, nếu chị thật sự yêu anh ta, mặc kệ anh ta có biến thành cái dạng gì, trong lòng chị vẫn chỉ có người đó, thứ chị cần là thời gian, Mộc Tử Hoành cũng cần thời gian.”

Nhạc Cần Nghiên gật gật đầu, cô mấy ngày nay đã không ra khỏi cửa, chuyện này cũng đã thông suốt.

Cô cũng cần thời gian, Mộc Tử Hoành cũng cần thời gian.

Cô cười nói: “Hi Hi, em không cần lo lắng cho chị, sau khi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ngày mai chị phải bắt đầu ra ngoài làm việc.”

Nếu lao đầu vào làm việc, cô cũng sẽ không nghĩ đông nghĩ tây nữa.
Nhấn Mở Bình Luận