Tới dưới tòa nhà chỗ Ninh Phi Phi ở, ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu còn trở nên nghiêm túc nhìn Ninh Phi Phi, “Phi Phi, ngày mai là cuối tuần, không cần đi làm, Hứa Cảnh Hòa nhất định sẽ gọi điện thoại cho em vào buổi sáng.
Sau khi hắn gọi điện thoại cho em, em phải lập tức gọi điện thoại lại cho anh, anh sẽ nói cho em biết phải làm như thế nào.”
Ninh Phi Phi gật gật đầu, “Vâng! Em đều nghe lời ngươi.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy cô gật đầu ngoan ngoãn, nhịn không được cười cười.
“Cô ngốc, mau trở về đi thôi.”
Âu Cảnh Nghiêu cưng chiều xoa xoa đâu cô.
Cô gái ngốc nghéch này, thật sự là đáng yêu.
Ninh Phi Phi cười cười, dặn dò nói: “Anh cũng sớm về nhà nghỉ ngơi đi nhé, vê đên nhà, vồi thì hãy gọi điện thoại lại cho em.”
ĐỀ D9 Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu.
Ninh Phi Phi cần thận nhích từng bước, quay đầu lại nhìn anh không muôn rời đi.
Âu Cảnh Nghiêu: “Đây là em không muôn đi vào nhà hay sao vậy?”
Anh mỉm cười trong giọng nói có chút mờ ám.
Ninh Phi Phi trừng mắt liếc xéo anh một cái, tuy nhiên cô vẫn gật gật đầu.
Đền trong nhà vẫn còn sáng, mẹ cô còn chưa ngủ, về nhà chắc lại phải nghe mẹ lải nhải càu nhàu nạ Chuyện anh cả bị cảnh sát tóm được, cô vẫn chưa nói cho mẹ biết. Truyện hay luôn có tại — TгùмTru yện.vИ —
Âu Cảnh Nghiêu: “Vậy chúng ta đì khách sạn đi.”
Ninh Phi Phi vừa nghe lời này, lập tức nhìn thoáng qua chung quanh, xác định chung quanh không có ai cô mới nói, “Âu Cảnh Nghiêu, anh vừa nói cái gì?
Nhanh nhanh trở về đi.”
Âu Cảnh Nghiêu cười cười: “Anh nghiêm túc mà.”
Mặt Ninh Phi Phi đỏ lên, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, “Ảnh, anh bại hoại.”
Cô dở khóc dở cười, xoay người vội vàng chạy về nhà.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy bóng dáng người nào đó chạy trối chết, hơi hơi có chút mắt mác, đây là do sứC quyên rũ của anh không đủ hay sao?
Anh thật sự nghiêm túc mà.
Ninh Phi Phi trở lại trong phòng, mở ra cửa số rồi ngó xuống nhìn thoáng qua, nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu vẫn đang đứng ở chế cũ, ánh đèn đường mờ nhạt, dáng người cao ngất của anh vô cùng mê người Ninh Phi Phi thấp giọng nói: “Sao anh còn chưa đi vậy?”
Âu Cảnh Nghiêu nâng mắt nhìn cô, anh cười cười, “Ngủ ngon.”
Sau đó liền xoay người rời đi.
Ninh Phi Phi bắt đắc dĩ cười, nhìn thấy anh đã đi xa mới thu hồi ánh mắt, rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, bên, ngoài truyền đến tiếng ¡ mẹ chửi mắng, cô cũng không thèm đề ý nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Mộ Thanh làm xong bữa sáng liền cùng Dịch Thiên Kỳ tới bệnh viện thăm Lục Tư Tư.
Lam Hân mình ở nhà trông mấy đứa nhỏ.