Không nói lời nào, mới khiến người ta lo lắng nhất.
Lục Hạo Thành bát đắc dĩ thở dài, đem tình huông của Lam Hân nói rõ cho bác sĩ Vương.
Bác sĩ Vương vừa nghe Lam Hân có triệu chứng trâm cảm nhẹ, lại nhìn thoáng qua Lam Hân, trong khoảng thời gian này, những chuyện xảy ra trong gia đình họ, ông cũng có biệt một chút.
“Giám đốc Lục, tôi cũng đã nghe giám đốc Dịch nói, sau khi phụ nhân nghe tin cậu xảy ra chuyện, vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh.
Tôi cũng đã suy xét tới khả năng sẽ xảy ra chuyện như thế này, không nghĩ tới lại thật sự đã xảy ra, sở dĩ là do phụ nhân đem tất cả đau thương đều dồn nén trong đáy lòng, một mình phải chịu đựng áp lực và đau đớn khủng khiếp, quả thật sẽ có tình huông như vậy xảy ra.
Trước mắt chỉ là cường độ tháp, tôi kê chút đơn thuốc, tìm một lọ vitamin hoặc canxi rỗng đề bỏ thuốc Vào nguy trang, bảo phu nhân mỗi ngày uống ba lân.
Hiện tại giám đốc Lục đã trở lại, tâm trạng có ấy có thể nhanh tốt lên thôi.”
“Cảm ơn bác sĩ Vương!”
Lục Hạo Thành nói xong, liền xoay người nhìn Lam Hân.
Lúc Lục Hạo Thành ở bệnh viện chăm sóc Lam Hân, đã học được cách thay chai nước muôi truyền và rút kim tiệm, anh liền bảo bác sĩ Vương về nghỉ ngơi sớm một chút.
Sau khi bác sĩ Vương đã xác định được Lam Hân không có việc gì mới rời đi.
Lục Hạo Thành ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuôt ve khuôn mặt tỉnh xảo của cô gái nhỏ, cả khuôn mặt anh hiện vẻ dịu dàng thâm tình.
Cả nhà tải appt ruyện hola về đọc nhiều hơn nhé! Gương: mặt nhỏ nhắn này, anh vẫn chưa bao giờ nhìn mà thây đủ, cô là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh.
Trên thế giới rộng lớn đến thế nào _ anh không biệt, nhưng ở trong lòng anh, toàn thế giới cũng không sánh bằng cô, cô mới là cả thê giới của anh, là duy nhất của anh.
“Lam Lam, em nhất định phải nhanh chóng khỏe lên, chúng ta còn có rất nhiêu chuyện còn chưa kịp làm đâu.”
Lục Hạo Thành nói đến đây, nét dịu dàng trên khuôn mặt điển trai của anh đã chuyên thành đây áy náy, “Lam Lam, chúng ta mới chỉ bất đâu những cuộc hẹn hò, anh còn có rất nhiều nơi còn chưa kịp mang em đi.
Anh đã nghĩ ra những nơi anh muốn đi đến cùng em rôi, hai chúng ta vân chưa có dịp đi cùng nhau, chờ khi sức khỏe của em tôt hơn một chút, chúng ta sẽ tiếp tục đi hẹn hò.”
Lục Hạo Thành lại đột nhiên bật cười, ngón tay đã di chuyên đến đôi môi tái nhợt của cô, đôi môi mêm mại xinh đẹp này không có lúc nào là không hập dân anh.
“Còn nữa, Lam Lam, chúng ta đã nói răng cuồi năm nay sẽ kết hôn, cuồi năm nay, em nhật định phải mặc vào chiếc váy cưới xinh đẹp nhất đề gả cho anh, em đã nói thì không cho nuốt lời, nều không anh sẽ bức giận Áv„ 1 đây.
“Lam Lam, về chuyến đi tuần trăng mật, thật ra anh đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta đi xem hoa oải hương nhé, đi thăm một giáo đường nổi tiếng ở nước ngoài, sau đó lại đi những nơi em thích, anh luôn tưởng tượng răng chúng ta có thể có một chuyên đi lãng mạn như vậy.”
Lục Hạo Thành nói tới đoạn này, lại cười cười, anh hơi mím môi, lông mi thật dài hơi rung động một chút, lại cười với vẻ mặt dịu dàng, “Lam Lam, nêu cân thận ngâm lại, chúng ta thật sự còn có nhiều nơi chưa từng đi qua, còn nữa, khi còn bé anh luôn dân em đi chơi, bởi vì không có em, anh chưa bao giờ dám thăm lại chón cũ.
Anh còn không kịp mang em đi nhìn lại một chút, hiện tại em đã nhớ lại anh trước kia, chờ em khỏe hơn, chúng ta liền cùng đi nhìn xem những kỷ niệm thời thơ âu, cùng nhau hôi tưởng lại những nơi chúng ta đã cùng vui đùa với nhau lúc còn bé.”
Lục Hạo Thành vẫn luôn không ngừng kể lễ, trong đầu hiện lên cảnh tượng bọn họ ở bên HT: ….. sau khi mọi người trở về nhà, biết được tình hình của Lam Hân vốn đang định tụ tập lại một bữa, lúc này cũng chỉ có thể trở về, đề một dịp khác lại tính.
Chạng vạng tối, Mộ Thanh cảm thấy.
đỡ hơn rât nhiều, bà dậy nấu cháo rồi bưng cháo đi vào.