Chương 1876:
Ánh mắt từ ái nhìn qua Lam Hân, “Tiểu Ức à, thật sự nhớ ra rồi sao?”
Lam Hân cười gật gật đầu: “Bà nội, lúc ấy cháu vẫn còn nhỏ, những gì nhớ tới đều là những hình ảnh mơ hồ Tam Cúc có thể là do cháu chán ghét nó, cho nên nhớ tương đôi rõ ràng.”
“blama.. ” Bà nội Cố cười gật gật đầu, nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt cô cháu gái, bà cũng thây an tâm, đoạn thời gian này vật vả cho con bé, vừa phải vì nhà họ Cố mà tính toán, lại vừa phải chấp nhận nỗi đau đớn mắt đi người chồng của mình.
Bà còn lo lắng cho con nhóc này biết mây.
Hiện tại lại nhìn thấy cháu gái lấy lại được nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, bà cũng yên tâm.
“Tiểu Ức, cháu không thích Tam Cúc, đó là bởi vì làn da của cháu quá mềm mịn trắng nõn, Tam Cúc vốn đang củng chơi đùa với cháu, lại cào làm xước da cháu.
Tay bị xước liền thấy đau, đau thì liền chán ghét nó, sau đó lại càng không thích nhìn thây nó.”
Lam Hân có chút xấu hỗ cúi đầu, quả thật là bởi vì nguyên nhân này.
Lâm Mộng Nghi nhẹ nhàng ngôi ở bên người Lam Hân, một bàn tay nhẹ nhàng đỡ bả vai Lam Hân, vẻ khiêp sợ vừa rồi vân chưa nguôi ngoai, _ “Lam Lam, con thật sự nhớ được rôi sao?”
Lam Hân gật đầu, nhìn mẹ rồi cười, trước kia vận luôn cảm giác không có cảm giác gắn bó với mẹ lắm, tuy.
nhiên từ sau khi lây lại được ký ức, loại cảm giác này hoàn toàn không giống nhau nữa.
Cô cảm giác mẹ càng gần gũi với mình hơn.
“Mẹ, có nhớ tới được một ít, mẹ thích thắt bím tóc cho con, nhưng mà con lại không thích, con thích buộc đuôi ngựa hơn, như vậy rất tiện lợi thoải mái.
Con luôn vì chuyện này mà hậm hực qua lại với mẹ.
Mẹ thích dùng dây buộc tóc màu đen để buộc tóc cho con, mà con lại thích dùng dây buộc tóc hồng phần hình dâu tây để buộc.
Mẹ thì luôn nói xấu chết được.
Nhưng mà con luôn cảm thấy nó rất đáng yêu.”
Lâm Mộng Nghỉ không ngừng gật đầu, khi còn nhỏ Lam Lam gần như có sự yêu thích mù quáng với dâu tây.
Lam Hân nhìn qua Cố Ức Sầm, “Anh cả, anh có còn nhớ rõ không?
Lúc anh còn đi học, nhất thời tức giận đã đập phá ghế ngồi trong căng tin, trở vê bị cha đánh đòn một trận, vì thế ngay cả cơm tối cũng không thèm ăn, anh đã ăn vụng bánh kem dâu tây cùng chocolate của em, bị em phát hiện, anh cho em tờ mười tệ, dặn em không được đem chuyện này nói ra.”
Có Ức Sầm vừa nghe, có chút xấu hỗ cười cười, “Tiểu Ức, quả thật em thật sự nhớ ra rôi, đúng là có chuyện như vậy, ngay lúc đó tờ mười tệ cũng không phải là nhỏ đâu.”
Lam Hân cười tươi như hoa đào nở rộ, hai đôi mắt sáng ngời động lòng người, nghĩ đến cha, ánh mắt Lam Hân nhìn về phía ngoài cửa sô, đáy mắt còn có ký ức sâu đậm, ở trong gia đình này, người đề lại cho cô ân tượng sâu đậm nhất chính là cha.
Cha vô cùng vô cùng yêu thương cô, trước nay đêu không nỡ măng mỏ cô một câu, môi ngày tan tầm trở về, cha đều sẽ mang về cho cô rất nhiều món quà nhỏ, mặc kệ là cái gì, cha cũng hg bao giờ thất hứa với cô con gái nhỏ Sau khi ăn xong cơm tối, cha luôn mang theo cô đi dạo ở con đường cái phía trước nhà, đôi khi cũng sẽ mang theo Lục Hạo Thành cùng đi.
Cô cùng Lục Hạo Thành cùng chơi trò đuôi bắt rượt đuôi nhau, cha luôn ở phía sau hai người lo lắng nhắc thế họ phải cần thận tránh té ngã.
Giọng nói từ ái yêu thương của ông, hình như chưa bao giờ mãng mỏ cô, ông vẫn luôn yêu thương cô rất nhiêu.
Ký ức của Lam Hân đã giúp cô và gia đình mình trở nên thân thiết hơn.
Hiện tại tình hình công việc kinh doanh của nhà họ Cố rất tốt.