Chương 1981:
Là một hình ảnh hai người nhìn nhau, biệu cảm của hai người rất nhập thần, ánh mắt cậu hơi nhạt đi, mà cô cười xinh đẹp linh động, tươi cười ngây thơ thuận túy.
Đây có phải là cậu trong mắt cô ấy không?
Cậu không thích nói chuyện, lúc ở cùng người xa lạ, cậu càng không thích nói chuyện, biểu cảm cũng trở ˆ nên lạnh lùng thản nhiên.
Các bạn cùng lớp cũng không đặc biệt thích. cậu, người bạn duy nhất của cậu ở trường chỉ có Kỳ Kỳ, hai anh trai của cậu cũng coi như là có, nhưng cũng không thường xuyên nói chuyện.
Cậu có chút si mê nhìn mình trong bức tranh, cậu trong bức tranh của cô, cũng là biểu cảm lạnh lùng nhàn nhạt như vậy, có thê thầy được vẻ quan sát bình thường của cô đối với mình rất nhẹ nhàng.
Lam Tử Kỳ cười hỏi: “Hàn Vũ Hiên, cậu có thích không? Đó là việc mà tôi đã mắt nhiều tuần để hoàn thành. “
Hàn Vũ Hiên nhanh chóng gật đâu, mái tóc của cậu dài hơn một chút, mặt cũng gây đi không ít, ngũ quan lập thê rât nhiều, cậu cười đến vẻ mặt vui vẻ, nụ cười hiểu lòng càng rạng TỠ, “Kỳ Kỳ, tôi rất thích, cảm ơn cậu!
Tôi chác chắn sẽ có một bộ sưu tập tốt. “
Nhìn cô cố gắng như vậy, cậu nhất định phải cô găng hơn mới được.
“Ha ha…” Lam Tử Kỳ vui vẻ cười vài tiếng, “Hàn Vũ Hiên, cậu thích tôi yên tâm rồi, đây là giấc mơ’ của tôi, chờ sau khi tôi lớn lên, tôi muốn làm nhà thiết kế, giống như mẹ tôi thiết kế rất nhiều quân áo đẹp, đề cho người mặc quân áo tôi thiết kế cảm thây hạnh phúc và vui vẻ, đây là giâc mơ cuộc sông sau này của tôi.” Lam Tử Kỳ vừa nói, vừa nhìn phòng vẽ lón như vậy, đảy lòng đặc biệt thỏa mãn.
Hàn Vũ Hiên nhìn cô vui vẻ nói ra ước mơ của mình, rât hâm mộ.
Còn ước mơ của cậu là gì?
Cậu không có ước mơ, tất cả con đường của cậu đều do mẹ cậu sắp xếp trước, học kinh doanh gia đình, cậu cũng sẽ tham gia vào giới giải trí.
Hơn nữa, cậu nghe được cha mẹ nói chuyện, sau năm lớp 6, cậu có thể được đưa đến quốc gia C bồi dưỡng.
Cậu không thích nói chuyện, không thể giống như anh hai của cô, từ khi sinh ra đã là minh tinh nhỏ, mà cậu thì không thể.
Diễn xuất của Lam Tử Nhiên luôn được công chúng công nhận.
Mỗi một tác phẩm đều phát huy diễn xuất cực hạn của cậu, những diễn xuất bùng nỗ đó quả thực. là ánh mắt rất hập dân, diễn cái gì giống cái đó, cậu mới là một diễn viên trời sinh.
Nhưng mà cậu thì sao, trong, mắt mẹ cậu không được, cậu phải trải qua những tháng ngày học tập chăm chỉ, mới có thê bắt tay vào con đường ước mơ của mẹ.
Lam Tử Nhiên Piano đã đạt đến cấp độ bảy, và cậu chỉ đạt đến cấp độ năm.
Trước mặt ba anh em bọn họ cậu luôn kém hơn vài phần, cho nên cậu phải thông qua những nỗ lực để bù đặp khuyêt điệm của mình, mỗi ngày cậu đêu sông rất mệt mỏi, buổi tối mười giờ đi ngủ, sáng hôm sau sáu.
giờ phải rời giường học tập, cuối tuần còn phải học các loại triệt lý kinh doanh.
Thói quen này cậu đã dính vào nó trong hai năm.
“Kỳ Kỳ, giác mơ của cậu là cậu thích hay là cha mẹ sắp xêp cho cậu?” Hàn Vũ Hiên nhịn không được hỏi.
Lam Tử Kỳ cười cười, có chút nghỉ hoặc nhìn cậu: “Giấc mơ của mình nhất định là do mình sắp xếp, vì sao ‘ cha mẹ lại sắp xếp chứ? Cha mẹ tôi không bao giờ yêu cầu chúng tôi làm những gì chúng tôi không thích, đối với thời thơ âu của chúng tôi, tất cả chúng tôi đều sẽ làm những gì chúng tôi thích. “
“Mẹ tôi nói, cả đời này cuộc sống có thể làm tốt một việc đã không dễ dàng, nêu như là mình thích thì vẫn nên kiên trì.”
“Vậy sao?” Hàn Vũ Hiên vẻ mặt hâm mộ NT cô, cả đời này, có thể làm tốt một việc đã không dễ dàng.
Nhưng cha mẹ cậu có yêu cầu rất cao.